Phiến Tử X Công Lược X Xuyên Việt

Chương 86: Chương 86: Từ biệt x bỏ đi ngụy trang x ngả bài




Phòng mờ tối luôn là yêu thích của người nọ. Bạch Hủ Dực luôn giống động vật máu lạnh quanh quẩn trong bóng đêm, bình tĩnh nhìn chăm chú vào con mồi ở chỗ sáng, không tiếng động tới gần.

“A…… Thật sự là ngạc nhiên.” Xà khàn khàn cười: “Ngươi lại chủ động tìm đến ta.”

Đôi mắt dị sắc kia không nhúc nhích nhìn Lạc Dịch, Lạc Dịch cảm thấy, nếu Bạch Hủ Dực đối diện có một phần trăm huyết thống của Medusa, hắn tuyệt đối sẽ bị hóa đá ngay lập tức. Trên thực tế, hắn hiện tại đã cứng ngắc đến mức gần như hóa đá, thân thể vào một khắc nhìn thấy Bạch Hủ Dực liền rơi vào trạng thái gặp phải thiên địch. Lạc Dịch hít sâu một hơi: “Ngươi đi gặp Tần Vương?”

“Đúng vậy. Ta cho Tần Vương một lời khuyên: Coi trong vật của mình, đừng đụng người không nên đụng.” Bạch Hủ Dực không phủ nhận, nhìn như không chút để ý nói: “Xem ra, hắn ta cũng không có nhớ kỹ lời khuyên của ta a…… Ta có phải hay không nên đi nhắc nhở hắn?” Thanh tuyến khàn khàn gần như thì thào tự nói, xà liếc mắt xem xét huyền y nam tử phía sau Lạc Dịch, lại lần nữa đem ánh mắt đặt trên người con mồi y yêu thích, ha ha cười: “Lạc Dịch…… Ngươi nghĩ nên ngăn cản ta thế nào?”

“– là muốn y ‘giết’ ta sao?” Gương mặt âm nhu của Bạch Hủ Dực ánh lên sung sướng, một thân quỷ quái: “Có thể a, Lạc Dịch.” Y gần như thở dài nói: “Dù sao cũng coi như đạt tới mục đích của ta.”

Tây Yến quốc sư chết ở Nam Tần, một khi quốc gia tôn giáo tối thượng kia biết được, không khó tưởng tượng đám tín đồ cuồng nhiệt kia sẽ làm ra chuyện điên cuồng gì.

[Thỉnh cùng xà bảo trì khoảng cách, y rất nguy hiểm.]

Dưới ánh nhìn chăm chú của Bạch Hủ Dực, Lạc Dịch động đậy —

Hắn ba một tiếng quỳ trên mặt đất, cả người cúi rập, ngay cả thanh âm cũng nhuộm chút nghẹn ngào: “Van cầu ngài, buông tha ta đi……”

Đầu ngón tay Bạch Hủ Dực run rẩy, âm hàn nhìn chằm chằm Lạc Dịch quỳ trước mặt.

“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, đối với yêu mến của quốc sư đại nhân, tiểu nhân không đảm đương nổi. Trong những ngày ở chung với ngài, ta sợ muốn chết. Mặt ngoài lạnh nhạt và cao ngạo đều là ngụy trang, sợ bị ngài sinh khí đến mức mất đi tính mạng.” Lạc Dịch run run, mặt lộ vẻ sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tây Yến quốc sư: “– đây mới là ta chân chính, một kẻ hèn mọn, không chút sở trường, chỉ biết phô trương thanh thế, phiến tử.”

— Đúng, cao ngạo, lạnh lùng, quỷ y khiến ngươi muốn chinh phục, tất cả đều là ngụy trang, một hồi âm mưu. Quỷ y ngươi muốn chinh phục chỉ là mặt nạ Lạc Dịch ngụy trang lên, nhưng mà hiện tại kéo mặt nạ xuống, liền lộ ra là một kẻ nhát gan, yếu đuối, một tên phiến tử chỉ biết trốn tránh, căn bản không vào được mắt của ngươi. Ngươi thất vọng rồi sao?

Lần đầu tiên, Bạch Hủ Dực lộ ra vẻ mặt sững sờ.

“Nếu, nếu quốc sư đại nhân ghi hận tiểu nhân đoạt đi mắt trái của ngài –” Lạc Dịch lấy tay run rẩy sờ lên mắt trái của mình, tươi cười lấy lòng với Bạch Hủ Dực: “Ta nguyện ý, nguyện ý lấy……”

Tuy rằng trong miệng vẫn nói nguyện ý, tuy rằng ngón tay luôn di chuyển xung quanh hốc mắt, nhưng là mặc cho ai cũng có thể nhìn ra gương mặt thanh niên quỳ trên mặt đất tràn đầy không muốn và sợ hãi. Rõ ràng căn bản không dám móc mắt mình ra, nhưng vẫn giả vờ hơn nữa dối trá làm ra tư thái lấy lòng, thật sự quá mức…… Khó coi.

Tùng đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bạch Hủ Dực, ảnh ngược trong đôi mắt là thân ảnh bạch sắc kia.

“…… Ngươi đi đi.”

Bạch Hủ Dực như là không muốn nhìn tiếp, hơi nghiêng đầu, tóc dài màu bạc thẳng tắp rũ xuống che đi vẻ mặt của y. Lạc Dịch lập tức như lấy được đại xá mà cáo từ, Tùng thu hồi lại tầm mắt, đi theo Lạc Dịch rời đi. Rất nhanh phòng liền khôi phục lại âm lãnh vốn có, xà như trước không chút biểu tình quanh quẩn trong bóng đêm. Thật lâu sau, y dùng nhẹ tay nhẹ đè lên mắt trái, đôi mắt màu đen không chút cảm tình.

— thoáng có điểm không nhịn được.

Tâm tình Lạc Dịch dị thường khoái trá trở lại Nghiêm gia, boss phiền toái nhất đã giải quyết, thực vật liên minh [……] sẽ không gây trở ngại hắn cưới Tần Khuyết Thủy, trùng tử đối với những cái này hoàn toàn không có khái niệm. Lạc Dịch đã muốn nhìn thấy con đường về nhà mở ra, hắn rốt cục sắp giải thoát a nha!

Nhưng mà trở lại Nghiêm gia Lạc Dịch phát hiện hắn phải đối mặt với một bi kịch hạnh phúc, đáng thương, mỗ phiến tử đến từ thế kỷ 21 bị phụ thân đương nhiệm của hắn bắt đi học tập công việc đón dâu cùng với những hạng mục công việc liên quan khác — cha, ngươi tuyệt đối sẽ không muốn biết tổng thành tích nhi tử ngươi thi vào trường cao đẳng là bao nhiêu…… Rất ngược. Nếu không phải trước ngày đại hôn Hạ Kình Thảo đến bái phỏng, mỗ phiến tử tỏ vẻ hắn ngay cả cơ hội thở cũng không có, cả người thầm nghĩ nằm bò, nằm ngang: Mệt mỏi quá, cảm giác sẽ không muốn yêu.[?」∠]

Hạ Kình Thảo đến cùng với Diệp Chu. Bạch y công tử nhìn thấy mỗ phiến tử hữu khí vô lực nằm phịch trên bàn, rất muốn dùng quạt chọt một cái, nhưng vì lo sợ tồn tại của Tùng mà cứng rắn ngăn lại. Hạ Kình Thảo quạt quạt, đôi mắt đào hoa sâu không thấy đáy.

“Chúc mừng a, ngày mai kết hôn rồi.”

Lạc Dịch run rẩy, ngồi thẳng lại. Hắn nhìn Hạ Kình Thảo trước sau như một xinh đẹp tươi cười, bởi vì tươi cười kia quá mức hoàn hảo, cho nên mới có vẻ không chân thật — giống như là hắn.

[Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.]

Lạc Dịch cũng lộ ra sáng lạn tươi cười: “Hạ Kình Thảo, chúng ta cùng thẳng thắn thôi.”

Hắn không hề làm bộ cái gì cũng không biết, không hề ngụy trang thành một cái ngu ngốc gì cũng không hiểu. Gỡ xuống mặt nạ của nhau, lộ ra sự thật thẳng thắn cũng như tàn nhẫn nhất.

“– Hạ Kình Thảo, ta đã từng cứu ngươi.”

Lạc Dịch nháy mắt liền bắt giữ được một tia run rẩy trên gương mặt Hạ Kình Thảo, bạch y công tử đối diện rốt cuộc không còn mỉm cười, ánh mắt nhìn qua thậm chí có chút tan vỡ.

“Diệp Chu quả nhiên đã nói với ngươi, ta cũng từng nói qua với ngươi: Ta không phải người thế giới này.”

Nghe được Lạc Dịch nhắc tới, Diệp Chu vẫn luôn trầm mặc đem ánh mắt chuyển dời đến trên người Lạc Dịch cùng Hạ Kình Thảo. Giữa đối thoại của Lạc Dịch và Hạ Kình Thảo, Diệp Chu luôn cùng giằng co với Tùng. Lúc trước Diệp Chu nhìn thấy Lạc Dịch, vừa định chào hỏi với Lạc Dịch đã bị trùng tử theo dõi. Tùng mặt không chút thay đổi nhìn Diệp Chu, thời điểm Lạc Dịch chưa phát hiện liền dán chặt thanh niên, như là chỉ cần Diệp Chu có động tác khác thường một chút, sẽ lập tức bùng nổ.

Quang tộc và dạ tộc tuy nói không phải là tử địch, nhưng cũng không thể nói là có thể cư xử tốt với nhau – quang thảo có thể khắc chế Dạ Trùng tộc chính là đặc sản của quang tộc. Đối mặt với tư thái bảo vệ kia của trùng tử, mà Lạc Dịch chưa bao giờ chủ động quan tâm y, Diệp Chu đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình trở nên không ổn.

Rõ ràng trong thời không này, có thể cùng y trao đổi chỉ có Lạc Dịch – nguyên liệu chống lại nhân quả của y quá ít, chỉ có thể giấu đi khí tức của y. Nếu quá mức ảnh hưởng đến tốn tại của thời không này, nguyên liệu chống lại nhân quả sẽ bị tiêu hao. Một khi nguyên liệu hao hết, Diệp Chu sẽ bị Gaia phát hiện. Bởi vậy, trước khi gặp Lạc Dịch, Diệp Chu dưới sinh mệnh thụ ngây người mấy ngàn năm, sớm quên tư vị cùng người khác trao đổi là cái gì.

— Lần đầu gặp mặt, ta là Lạc Dịch.

–…… Ta [kêu] Diệp Chu.

Diệp Chu không nhớ rõ đã bao lâu rồi mới có người gọi tên y, lâu đến mức ngay cả nói ra tên kia cũng cảm thấy xa lạ. Y cùng Lạc Dịch đều là những người bên ngoài thời không này, nguyên bản hẳn là nên thân mật hơn một chút. Nhưng là Lạc Dịch luôn nhìn người khác, luôn cùng người khác nói chuyện, luôn là…… Không muốn làm bạn y.

Giống như là hiện tại.

Người nọ thậm chí cho phép Dạ Trùng tộc ở bên người, cũng không nguyện trao đổi với y nhiều hơn.

Diệp Chu nhìn giới hạn phân biệt rõ ràng kia, ánh mắt u ám đến mức ngay cả những lưu quang trong đáy mắt cũng bị nuốt sạch. Y là lần đầu tiên thể nghiệm loại tâm tình thế này, phiền muộn táo bạo đến mức muốn phá hủy cái gì, có lẽ mới có thể vui vẻ hơn.

— Lạc Dịch, nếu ngươi khiến ta mất hứng……

Đôi mắt đào hoa của Hạ Kình Thảo trong nháy mắt thất thần, tựa như không thể kiềm chế mà lâm vào trong hồi ức.

[Kỳ thật.] Áo xám thanh niên ngồi nghiêm chỉnh, nghiêm túc vô cùng: [Ta không phải người của thế giới này.]

Lời nói vui đùa bình thường khi đó, lúc này lại thành hiện thực máu chảy đầm đìa.

“Biết ta vì cái gì vẫn không thừa nhận sao?” Lạc Dịch tiếp tục nói: “Bởi vì ta hối hận. Ta không nên cứu ngươi.”

Thân thể Hạ Kình Thảo trong nháy mắt liền cứng ngắc. Lạc Dịch nhìn y, gằn từng chữ: “Ngươi rất bám người. Ta như thế nào cũng không nghĩ tới, sẽ cứu phải một người đáng ghét như vậy. Đuổi theo ta nửa đời người, có ý nghĩa gì không?”

— Chấp nhất quá khứ như vậy, thật là đúng sao?

“Không có ý nghĩa.” Hạ Kình Thảo chợt bắt đầu nở nụ cười, trong mắt đào hoa một mảnh mê ly: “Nhưng là rất trọng yếu – ta muốn báo ân đây, thân ái ân nhân.”

— Chỉ cần là ngươi muốn, ta đều hai tây dâng lên cho ngươi. Ta sẽ dùng thiên hạ làm món quà tặng ngươi, chỉ vậy thôi.

“Không cần.” Lạc Dịch không chút để ý nói, có chút khinh miệt nhìn Hạ Kình Thảo: “Này đó ở thế giới này, ta đều chướng mắt — cho dù là ngươi đem thiên hạ dâng lên trước mặt ta.”

Cho nên ngừng lại “báo ân” vô vị kia của ngươi, ngươi dù sao cũng không thể đạt được gì từ phiến tử, chỉ có vốn gốc không còn.

“Ta đây liền đi tìm……” Không có để ý Lạc Dịch trào phúng, Hạ Kình Thảo nhẹ nhàng mà cười: “Thứ so với thiên hạ còn làm ngươi để tâm hơn.”

“Không cần phải……”

“Lạc Dịch,” Hạ Kình Thảo lần đầu tiên đánh gãy lời Lạc Dịch: “Ngươi còn nhớ rõ sao? Ngươi đã nói: Chỉ cần ta đem Tử Dương thảo cho ngươi, ngươi sẽ đáp ứng ta một việc.” Tựa hồ nhớ lại cảnh tượng lúc trước, sắc mặt Hạ Kình Thảo trở nên ôn nhu: “Hiện tại ta thỉnh cầu ngươi, nhận hảo ý của ta.”

— Rất cố chấp, y và hắn.

“Quang thảo kia vẫn là ta kêu Diệp Chu đưa cho ngươi!” Lạc Dịch như là bị chọc giận: “Ta còn tính là ân nhân cứu mạng của ngươi, thân là ân nhân ta muốn cầu ngươi cút đi, ngươi tại sao không đáp ứng?”

Hạ Kình Thảo trầm mặc nhìn Lạc Dịch, Lạc Dịch không cách nào hình dung ra vẻ mặt của y, chỉ thấy bạch y công tử hơi rũ mắt xuống, thanh âm mềm nhẹ: “Như ngươi mong muốn.”

Y không chút do dự xoay người rời đi: “Diệp Chu, đi thôi.”

Diệp Chu rốt cục ngừng giằng co với Tùng, liếc nhìn Lạc Dịch một cái, sau đó đuổi kịp cước bộ của Hạ Kình Thảo.

— nếu không phải là của mình, vậy từ bỏ.

Đợi đến khi Diệp Chu ra khỏi cửa Nghiêm gia, Hạ Kình Thảo đã ngồi đợi trên xe ngựa. Bạch y công tử trầm mặc ngoạn ngoạn cây quạt, nhìn thấy Diệp Chu đi ra, liền lộ ra tươi cười xinh đẹp: “Thế nào? Muốn đi uống một chén hay không.”

Diệp Chu nhận lời.

Đợi đến khi xe ngựa dừng trước một tiểu lâu, Diệp Chu mới phát hiện đối diện là một tòa thanh lâu. Lúc này đang chạng vạng tối, ba chữ “Dịch Tiếu Lâu” dưới ánh nắng ban chiều bị nhuộm một tầng sáng ái muội. Dịch Tiếu Lâu tựa hồ vừa mới khai trương, lúc này có vẻ cũng không náo nhiệt. Hạ Kình Thảo sau khi xuống dưới nhìn đến thanh lâu cũng ngẩn người, sau đó nở nụ cười, tươi cười kia tựa hồ nhiễm chút bất đắc dĩ: “Thói quen thật sự là đáng sợ a……”

Hai người rất nhanh đã được đón vào, Hạ Kình Thảo muốn một gian phòng trống, đuổi tú bà và những người khác đi. Diệp Chu ngồi bên cạnh bàn, nhìn động tác Hạ Kình Thảo rất là thuần thục đun nóng một bình trà, tay y giật giật, viết trên giấy: [Này?]

Hương trà rất nhanh liền tràn đầy phòng, trong chốn son phấn này có vẻ có chút đột ngột, lại dị thường nhanh chóng dung nhập xung quanh. Hạ Kình Thảo thật sâu hít một hơi hương trà quen thuộc kia, vẻ mặt tựa hồ để lộ ra một chút cảm giác mê say. Y đổ đầy chén trà đưa cho Diệp Chu, lại tự rót cho mình một ly sau đó như uống rượu mà một ngụm nuốt xuống.

“Vân Lai trà.” Hạ Kình Thảo cúi đầu nặng nề cười: “Thanh lâu, bạch y, thiên hạ đệ nhất. Đây đều là định nghĩa hắn cho ta a……” Y hơi nheo mắt lại, khóe mắt giống như hoa đào nhiễm một chút hồng: “Tên kia quả thực giống tiên nhân mặc vũ y, rõ ràng khiến cho thế nhân cúng bái và kính ngưỡng, lại khinh thường thế tục, không chút để ý sẽ biến mất tại phía chân trời.”

Hạ Kình Thảo than nhẹ: “Thật muốn…… Hung hăng kéo vũ y của hắn xuống…… Chẳng sợ sẽ làm hắn bị thương……”

Nói như vậy, hắn mới cúi xuống thương xót cho tín đồ của hắn?

Diệp Chu trong lòng khẽ động, y nhìn về phía Hạ Kình Thảo, lại phát hiện bạch y công tử đã tự nhiên rót trà. Rõ ràng uống là nước trà, lại như là say rượu mà mê mang.

“Vân Lai trà. Vân Lai, Vân Lai, Vân Lai……”

— Chỉ cần vẫn uống, vân sẽ đến đây.

Cửa chi nha một tiếng bị đẩy ra, Hạ Kình Thảo có chút không vui nhìn lại, rõ ràng đã nói qua, không cần người đến người tiếp khách. Nhưng mà y lại ngây ngẩn cả người, không chỉ có y, ngay cả Diệp Chu một khắc nhìn thấy người kia cũng trở nên thất thần.

Hồng y công tử ở cửa như yêu nghiệt đi ra từ truyền thuyết, không ngôn từ nào có thể hình dung dung mạo xinh đẹp đầy ma mỵ kia. Yêu nghiệt híp mắt, tựa hồ trầm mê trong hương trà không thể kìm chế, hồng điệp nơi khóe mắt run nhè nhẹ. Khi nhìn thấy hai người trong phòng, hồng y nam tử nâng môi, lộ ra nụ cười câu nhân nhiếp hồn.

“Xin lỗi quấy rầy hai vị, trà này thật sự rất thơm.”

Cái loại ẩn ẩn, như có như không cảm giác an tâm quen thuộc, quả thực khiến hồn phách run rẩy.

Diệp Chu nghiêng đầu suy tư một trận, sau đó bắt đầu nở nụ cười. Đó là một tươi cười ác ý vô tội cỡ nào, như biết rõ đây là cấm kỵ nào đó, lại khẩn cấp đi đánh vỡ nó. Diệp Chu nhẹ nhàng cầm lấy bút, viết lên trên giấy:

[Đã lâu không gặp, Phong Tỏa Vân.]

Lạc Dịch mặt dại ra nhìn đống thiệp hồng trên tay, đây đều là thiệp mời hắn tự tay viết xuống. Dùng bút lông gì đó rất ngược a! Hơn nữa trùng tử còn thường thường quấy rối cầu vuốt ve cầu chú ý! Quỳ cầu máy máy đánh chữ cùng ca hợp thể!

“Ta tỏ vẻ, player thực tàn nhẫn.”

Trong cực độ bối rối và nhàm chán, công lược xuất hiện, vừa xuất hiện chính là chỉ trích.

“Đối với người ở thời không 377 mà nói, player quá mức tàn nhẫn.”

“Ta lập tức trở về nhà kết hôn, này không phải vì tốt cho bọn họ nên mới cắt đứt tưởng niệm của bọn họ sao!” Lạc Dịch một tay chống đỡ hai má, một tay cầm lấy bút lông không mục đích viết viết: “Hơn nữa, tình cảm bọn họ đều là giả, đều là nhân vật ca sắm vai.”

Tần Nhất Khuyết thích là lãng tử tiêu sái không câu nệ, Hạ Kình Thảo coi trọng là vai hề khôi hài thú vị, Bạch Hủ Dực muốn là quỷ y lạnh lùng vô tình, Phong Tỏa Vân nhìn chăm chú là tiểu tư nhu nhược không chịu nổi…… Nói như vậy, chỉ có đối mặt phi nhân loại Tùng và Diệp Chu, hắn mới không mang theo mặt nạ?

Cho nên này hết thảy đều là giả, bao gồm cảm tình sinh ra, hết thảy đều là giả. Từ đầu đến cuối, có thể chấp nhận hắn chỉ có……”hắn”.

Chờ đến khi Lạc Dịch phục hồi lại tinh thần, hắn mới phát hiện bức thư hắn viết trên giấy kia không có điểm khởi đầu cũng không có điểm kết thúc.

[Thiên Khánh năm bốn mươi, lâu trung lâu, Phong Tỏa Vân. Đối tốt với y, là ngươi thiếu nợ y.

Mạn châu sa hoa đại biểu cho, vô tình vô nghĩa.

Dã hỏa thiêu bất tận, xuân phong xuy hựu sinh.

Ràng buộc đông trùng hạ thảo không phải thời gian, mà là ngươi.

Thỉnh cùng xà bảo trì khoảng cách, y rất nguy hiểm.

Thực vật là một sinh vật đơn thuần, đồng thời cũng tịch mịch.

Bức thư này Thiên Khánh năm 45 giao cho một người trung thành với ngươi, đây là một luân hồi.

Cuối cùng, tội của ngươi, là……]

Là cái gì?

“Player……” Công lược trầm mặc chỉ trong một cái chớp mắt, sau đó lại mở miệng. Lạc Dịch thậm chí trong chớp mắt không phân rõ là công lược hay là xuyên việt, bởi vì thanh âm kia quá mức ưu thương, nếu không phải cái đuôi “mễ sách” biến mất không thấy, Lạc Dịch sẽ nghĩ là xuyên việt đang nói chuyện.

“Ngươi có người trong lòng sao?”

Thần khí của hắn lần đầu tiên thoát khỏi thuộc tính máy móc, nhưng là lại hỏi ra loại vấn đề này. Lạc Dịch dừng một hồi, buông tay chống hai má ra. Hắn đang cười, cười đến sáng lạn vô cùng, lại lộ ra một loại tuyệt vọng tro tàn. Lạc Dịch nghe được thanh âm của chính mình đang nói chuyện, nhưng lại xa lạ như thể cách vài thế kỉ truyền lại.

“Ta chỉ biết……’luoyi’ thích ‘luoyi’……”

Mặt nạ mang lâu lắm, lâu đến mức ngay cả bản thân mình cũng không phân rõ.

— Có lẽ, đây là tội lỗi của hắn.

Lạc Dịch mọi người nhận thức trên thế giới này, tất cả đều không phải là……

Hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.