Áo xám nam tử ngồi trên lan can trong đình của tiểu viện, nhìn sảnh đường mùa hè, biểu tình lười biếng mà bừa bãi, tay vừa ném vừa chụp một viên đá, sau đó vứt về phía trước, miệng lẩm bẩm:
“Mệt chết đi được…” Lạc Dịch nhíu mày, bộ dáng đau đớn: “Nhất định là cách thức công lược sai, nhiệm vụ lần này không biết được bao nhiêu độ a…”
Lạc Dịch dừng lại một chút, như nghe thấy một thanh âm, sau đó nhẹ nhàng nói ra:
“Kế tiếp a, đương nhiên là tìm đường chạy, nhân vật phản diện bị lột trần không chạy chẳng lẽ ngồi đợi diễn viên chính bao nuôi sao?” Lạc Dịch rụt đầu một cái: “Nếu có một tập đoàn “Lạc Dịch BOSS”, Quý Bội Tuyệt tuyệt đối là đội trưởng, mà Phong Tỏa Vân tuyệt đối là DPS() nha…”
() DPS: viết tắt của “Damage per second” là một thuật ngữ được sử dụng với các trò chơi máy tính để mô tả tỷ lệ trung bình của sát thương theo thời gian. Thuật ngữ này đặc biệt phổ biến trong nhiều trò chơi trực tuyến.
Trong bóng tối tựa hồ có thanh âm đáp lại, Lạc Dịch nhíu mày, kinh ngạc nói:
“Hửm? Quá đáng? Ta nghĩ kịch bản của ta lại hoàn thành a.” Trên mặt Lạc Dịch biểu tình rất phong phú: “Một đại ma vương từ dị giới tới dụ dỗ một công chúa xinh đẹp, kỵ sĩ điện hạ hy sinh rất nhiều, mới làm công chúa nhận ra được bộ mặt thật của ma vương. Ma vương bị kỵ sĩ vạch trần, không còn ai lừa gạt công chúa nữa, công chúa dưới sự bảo hộ của kỵ sĩ sống vô cùng hạnh phúc, thật là một kết cục hoàn mỹ a, yoooo.”
Tựa hồ giật mình vì lời nói vô sỉ của Lạc Dịch, đối phương không trả lời. Mà lúc này, biểu tình của Lạc Dịch trở nên phức tạp, hắn nghe thấy một thanh âm khác.
“…Y muốn hận.” Lạc Dịch nhìn hoa sen, biểu tình khó dò: “Vậy hận đi, là ta cố ý.”
Lạc Dịch dừng lại một chút, như là nghe thanh âm kia chất vấn.
“Y không chịu buông ra.” Lạc Dịch thở dài một hơi: “Y bị một cái lưới tên là Lạc Dịch trói lấy, không chịu buông ra. Phong Tỏa Vân tự mình thiết kế lên một cái ngục tù tên là Lạc Dịch, cả đời không chịu buông. Nghĩ xem, trên đời này ngoại trừ y, còn ai có thể cho y được tự do? Vậy nên…” Lạc Dịch nhếch môi: “Ta muốn tự tay phá vỡ đi bức tường này, nói cho y biết sự thật, cho dù là làm y đau khổ, để y có thể nhận ra, y không vì một người tên “Lạc Dịch” mà sống, y phải vì chính mình mà sống…”
Gạt người, rõ ràng là không muốn tiếp nhận loại cảm tình ấy, cho nên mới cố tình bóp méo nó.
Như không phải chuyện của mình, nụ cười trên mặt Lạc Dịch từ đầu đến cuối vẫn ôn nhu mà rực rỡ.
“Vậy nên, y muốn hận, thì hận đi.”
Nụ cười trên mặt linh hoạt kỳ ảo vô cùng, cái thanh âm kia tựa hồ bị đè lại, không nói gì, mà vào lúc này, trên mặt nam tử áo xám bỗng xẹt qua biểu tình thông suốt, trong mắt tựa hồ hiện lên một tia giảo hoạt: “Đoạn đối thoại trên đây lấy từ Chú Đại Bi(). Sửa chữa, bản quyền giải thích từ Lạc Dịch, nếu như sao chép…Nhất định phải nói cho ta biết a!”
Phảng phất có thể cảm giác được thanh âm kia thở hổn hển, Lạc Dịch mỉm cười, ánh mắt sâu không thấy đáy:
“Đúng rồi, dù sao đi nữa, ta cũng là một phiến tử, không phải sao?”
Thanh âm trong nháy mắt bị gián đoạn, đến âm cuối cũng bị chém đứt.
Phốc một tiếng, từ bên phải chém xuống một đao. Rất nhanh và đẹp đẽ vô cùng, hoàn toàn không tìm ra chỗ để soi mói, sau đó một dòng máu phun ra, đầu bay xuống, Lạc Dịch vẫn nhìn thấy được thân thể mình đang ngồi trên lan can.
Nhưng là…Hắn đã chết?
Thân thể không đầu tựa hồ còn đang thực hiện động tác trước đó, tay phải cố gắng nắm lấy vòng đen trên cổ tay trái, thân thể lung lay một chút rồi ngã xuống hồ, nhuộm đỏ đất trời.
Tuyệt sắc thiếu niên sững sờ nhìn cái đầu bay trên không trung, lưu lại một tia máu, ánh mắt như cười lại như đang khóc, lại như căn bản không ý thức được mình đang làm gì, hay vết máu này tượng trưng cho cái gì.
Ta… làm gì?
Ta… đã làm cái gì?
Tỏa Vân lắc đầu, như mất đi khả năng suy nghĩ, đao trong tay dính máu, chất lỏng màu đỏ tươi theo lưỡi đao chảy xuống, đụng vào tay Tỏa Vân, Tỏa Vân như bị chất lỏng làm bỏng, nhanh chóng buông lỏng tay.
Y hoảng sợ che mặt mình, lảo đảo, mắt mở lớn, con ngươi co rút. Y muốn kêu, y muốn thét lên, thế nhưng thanh âm trong cổ họng như nghẹn lại, không chịu đi ra. Y cảm giác có một vật trọng yếu trong lòng đang vỡ vụn, không chỉ là đau đớn về thể xác hay tinh thần, mà như ngọn lửa đang thiêu đốt linh hồn y, trốn không thoát…
“Đông” một tiếng, là cái đầu rơi xuống, làm thức tỉnh Tỏa Vân đang vỡ tan. Thiếu niên nhìn cái đầu đang lăn, trong mắt là trống rỗng cùng tro tàn. Dường như phản ứng lại, Tỏa Vân chạy tới chỗ màu đỏ, đem đầu lâu ôm lấy. Máu nhuộm lên y phục thiếu niên, khiến nó càng thêm đỏ.
Tỏa Vân đem đầu lâu ôm chặt vào lòng, cúi thấp đầu, tóc đen che đi đôi mắt, chỉ có thể nhìn thấy nụ cười quỷ dị.
“Lạc Dịch, tại sao lại phản bội ta?”
Đầu lâu như trước lưu lại biểu tình sau cùng của chủ nhân, đó là một nụ cười ôn nhu mà tĩnh mịch, dần dần trở nên không có sức sống. Thiếu niên gắt gao ôm nó, như muốn hòa tan vào trong cốt tủy.
“Tại sao lại như vậy?” Độ cung nơi khóe môi càng mở rộng, bị ánh nắng chiếu vào biến thành huyết sắc kỳ lạ.
“…Tại sao không cần Tỏa Vân…”
“Lạc Dịch, Lạc Dịch, như thế này thì ngươi sẽ không thể vứt bỏ ta nha.” Thiếu niên nâng đầu lên, thành kính như đang hiến tế, máu từ đầu lâu chảy xuống gương mặt trắng nõn, làm run rẩy cánh bướm: “Như vậy…Là có thể giữ ngươi ở bên cạnh ta nga.”
“Ta thật cao hứng, còn ngươi?” Thiếu niên tươi cười vô cùng hưng phấn, phảng phất vừa đụng liền vỡ: “Vĩnh viễn ở cùng nhau, Lạc Dịch…”
Một giọt nước rơi vào vũng máu, nổi lên một chút gợn sóng: “Tại sao lại khóc, rõ ràng là cao hứng như thế…” Thiếu niên khẽ cau mày, tựa hồ không giải thích được vì sao nước mắt đang rơi từng giọt. Nước mắt chảy dài theo khuôn mặt, đem vết máu rửa sạch, con bướm nơi khóe mắt phảng phất cũng bị nước làm ướt cánh, hấp hối.
“Lạc Dịch…”
Từng tảng mây lớn che lấp ánh sáng cuối cùng, để lại trên mặt đất một mảnh âm u.
Xa xa, trong rừng trúc, Quý Bội Tuyệt gắt gao nắm chặt tay, như là đã hủy diệt đi cái gì, nhưng ở một lát sau liền buông lỏng thân thể, trên khóe miệng là một nụ cười hài lòng.
Tỏa Vân điên rồi.
Đây là nhận thức chung của mọi người trong Tu Du Sơn, cả ngày ngồi ngây ngây ngốc ngốc một chỗ, ăn uống đi vệ sinh đều phải có người dắt đi, ôm một cái đầu lâu không chịu buông tay. Cho đến khi Quý Bội Tuyệt không thể chịu được nữa, đem cái đầu đang thối rữa được thiếu niên ôm chặt trong ngực ném đi. Sau đó thiếu niên tỉnh dậy, điên điên khùng khùng khóc nháo đòi tuyệt thực, Quý Bội Tuyệt phải sai người đem đầu nhặt về, rửa sạch chỉ còn cái đầu lâu trắng trả lại cho thiếu niên, thiếu niên mới chịu nghỉ ngơi.
Xuân qua, hạ tới, thu sang, đông đến, một vòng tuần hoàn.
Dung Dương nhìn trời đất đầy tuyết, thở dài một cái.
“Buông tha đi.” Dung Dương nhẹ giọng nói: “Hắn đã không thể trở lại như trước. Vậy nên..”
“A Dung, ngươi không hiểu được…” Quý Bội Tuyệt ngắt lời: “Ta không cam lòng…Rất không cam lòng.”
Dung Dương chỉ là thở dài vô lực.
“Nội lực trong cơ thể hắn đã có manh mối…” Dung Dương chuyển chủ đề: “Loại nội lực vô duyên vô cớ xuất hiện này, ta đã kêu Phong Chích kiếm được một ít tư liệu.”
Từ ngày đó trở đi, thiếu niên kia đã điên rồi, đồng thời trong cơ thể cũng xuất hiện nội lực hùng hậu.
“Ta đã loại bỏ một số khả năng, còn lại một khả năng đúng nhất.” Dung Dương chậm rãi phun ra một từ: “Phùng Sinh, còn gọi là Tuyệt Xử.”
“Một loại dược vật trong truyền thuyết, có khả năng cải tử hoàn sinh, đối với chúng ta là mang lại hùng hậu nội lực, nhưng không phải ai ăn cũng được, người không có duyên ăn vào không bị phát điên thì cũng chết đi. Ta cho rằng người kia đã đút “Tuyệt Xử Phùng Sinh” cho…”
“Đừng nhắc lại người kia.” Quý Bội Tuyệt nheo mắt lại, tuy trên môi vẫn là nụ cười, nhưng Dung Dương biết, đây là dấu hiệu tức giận.
“Ngày mai ngươi phải xuống núi, ít nhất một ngày mới trở về.”
“Vâng.”
“Vậy…A Dung, hảo hảo bảo trọng.”
“Hảo.”
Đây là lời từ biệt, cũng là lời vĩnh biệt.
Dung Dương phóng thật nhanh, hắn đã đổi ba con ngựa, chạy từ Sở Quốc về, nhưng vẫn muộn. Không có tinh lực duy trì phong độ trước kia, Dung Dương đứng trước phủ điện, tức giận thở hổn hển.
“Phong, Tỏa, Vân!”
“Hửm?” Thiếu niên yêu dị xinh đẹp, da trắng như bạch ngọc, y phục đỏ tươi, đứng trong điện đầy thi thể lại phá lệ mê hoặc.
“Đây đều là ngươi làm!” Cả sảnh đường là thi thể không còn người sống sót, trong điện tràn ngập mùi máu tươi. “Vì sao? Vì sao muốn giết giáo chủ?”
“Ngươi nói sai rồi nha.” Thiếu niên mỉm cười, tay hắn đã sớm bị máu nhuộm đỏ tươi, bàn tay đưa về phía trước, mở ra, trong tay là một hạt châu màu lam, bị máu nhuộm ánh lên màu tím: “Hiện tại Luân Hồi Giáo giáo chủ, nhưng lại là ta nga.”
Con ngươi Dung Dương mạnh co rút, nhược nhục cường thực luôn là đạo lý của ma giáo, Luân Hồi giáo cũng đem đạo lý “Cường giả vi tôn” phát huy mạnh mẽ. Dung Dương không thể tin nhìn người ở trên, sau đó nhìn số ít người còn sống xung quanh.
“Tiêu Phong Chích, Địch Tu, Đan Yếu Ly…cùng với thiên giới…” Dung Dương cười thảm: “Các ngươi đều phản bội y…Sao…”
“A Dung. Chúng ta cũng không có cách nào. Đánh không lại, để cho mọi người trong giáo cùng với Tu La Đạo không chịu chết thì đây là lựa chọn tốt nhất.”
Dung Dương cho dù tức giận cũng cảm thấy kinh ngạc. Trong Luân Hồi giáo hiện nay ngoại trừ thiên giới nhân chỉ có Tu La Đạo võ công cao nhất, vậy mà đều không thể đánh bại thiếu niên sao?
“Địa Ngục Đạo…Toàn quân bị diệt.”
Dung Dương sững sờ tại chỗ, nhưng lập tức, Dung Dương tức giận quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Vì sao? Giáo chủ rõ ràng đã ăn “Hồng quả”, thiên giới cư nhiên thấy “hóa thân” của Thần Mộc chết mà không quan tâm?”
Thiên giới nhân như trước im lặng, một gã áo bào trắng đi ra.
“Ta tuân theo ý chỉ của Thần Mộc, không can thiệp vào quyết đấu của các “hóa thân”.”
“Cái…gì? Ngươi là nói…hắn cũng là…”
“Nói xong rồi sao?”
Quay đầu lại, tuyệt sắc thiếu niên đang tủm tỉm cười nhìn hắn.
“Như vậy…” Thiếu niên giơ đao lên: “Chết đi…”
“Phong…Tỏa Vân, ngươi điên rồi…”
“…Điên rồi?” Mị hoặc thiếu niên nghiêng đầu: “Đúng vậy, ta điên rồi.”
Từng dòng máu trào ra, Dung Dương nhìn thiếu niên kia, đột nhiên cười to.
“Phong Tỏa Vân! Ngươi vĩnh viễn sẽ sống trong đau khổ. Ngươi không biết sao, chính ngươi tự tay giết Lạc…”
Dung Dương không thể nói được nữa, cổ họng hắn bị cắt ngang. Ngay lúc hắn nhắc đến tên người kia, tuyệt sắc thiếu niên trong nháy mắt chém đứt cổ hắn.
Tuyệt sắc thiếu niên đứng đó, đứng trong một mảng màu đỏ tươi.
Trở thành Luân Hồi Giáo giáo chủ, đây không phải là mục tiêu của ta sao? Ta hiện tại đã có rất nhiều quyền lực, rất nhiều sức mạnh…
…Sau đó thì sao? Sau đó thì sao? Tại sao ta lại muốn lực lượng…? Không biết, không nhớ rõ. Đúng, không nhớ rõ, hình như cũng đã lâu rồi không tỉnh táo thế này…….
Con người quả nhiên là sinh vật dễ thích nghi. Luân Hồi giáo ban đầu hỗn loạn, bây giờ cũng ổn định trở lại, tiếp nhận giáo chủ mới.
Tỏa Vân cứ sống như vậy, ngày qua ngày, không biết vì sao mà sống.
Cho đến một ngày, hắn nhìn thấy sảnh đường vào mùa hạ, không biết vì sao cảm thấy chói mắt khác thường, đâm vào người khiến hắn muốn khóc, đâm vào ngực ngăn chặn hô hấp của hắn. Sâu trong lòng hắn, như có một thanh âm khẽ gọi.
Trở về đi, về lại nơi bắt đầu.
—
()Chú Đại Bi: Chú Đại Bi, hay Đại Bi Tâm Đà La Ni (Maha Karunika citta Dharani), là bài chú căn bản minh họa công đức nội chứng của (Avalokiteśvara Bodhisatva). Bài chú này còn có các tên gọi là: Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Thế Âm Đại Bi Tâm Đà La Ni, Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thiên Thủ Thiên Nhãn Quán Tự Tại Bồ Tát Quảng Đại Viên Mãn Vô Ngại Đại Bi Tâm Đà La Ni, Thanh Cảnh Đà La Ni…