“Cần phải biết, quy tắc thứ nhất của công lược: Vật phẩm công lược phải do chính nhân vật công lược tự mình đưa cho player, tức là ăn cắp, cướp giật và các phương pháp cùng loại khác đều là vô hiệu.” Thanh âm công lược lạnh băng bình tĩnh nói.
“Ta biết rồi.” Lạc Dịch ung dung đi trên đường lớn: “Thế nhưng, ‘cướp giật’ và ‘cướp đoạt’ hai từ khác nhau một chữ nhưng ý nghĩa hoàn toàn khác nhau nha.”
“‘Cướp giật’ là hoàn toàn vi phạm ý nguyện của người sở hữu vật phẩm.” Lạc Dịch như một lão sư mà vỗ vỗ hắc hoàn trên cổ tay trái, sâu xa nói: “Thế nhưng ‘cướp đoạt’ thì là ép buộc về ý chí, có thể khiến cho đối phương chủ động đem vật phẩm ra, tuy mang theo ý tứ ép buộc, nhưng không phải là người sở hữu lựa chọn sao, hoàn toàn không hề vi phạm quy tắc công lược.”
“Ta không có dùng vũ lực lấy tiền đồng từ người Hạ Kính Thảo, mà ép buộc y lựa chọn cho ta hay không.”
“Xem xét lại tư liệu…” Thanh âm máy móc vang lên, không nghe ra tình cảm gì: “Kiểm tra lại quy tắc, hành vi của player, quyết định là có hiệu quả.”
“A, ca tìm được lỗ hổng trong quy tắc, sau này có thể lợi dụng nhiều nha.” Lạc Dịch vuốt cằm tà cười, sau đó nghĩ đến cái gì mà biến thành cười khổ: “…Muốn vậy phải chờ ca có năng lực kia rồi hãy nói…”
“Player biết rõ thực lực hai bên chênh lệch nhưng vẫn chọn phương pháp này, ta tỏ vẻ không giải thích được.”
“Đây chỉ là thăm dò thử.” Lạc Dịch nhìn ra xa, phía xa có thể mơ hồ thấy một phòng trúc: “Ta muốn mượn công lược lần này kết giao với Hạ Kính Thảo, dù sao nhân lực cùng với năng lực của y sau này có lợi rất lớn với công lược.” Mỗ phiến tử u oán nhìn hắc hoàn: “Nếu không phải thiết định bối cảnh có giá trên trời, ca đã sớm dùng.” Đám hắc *** chết tiệt này.
Công lược từ chối cho ý kiến.
“Đầu tiên, nhất định phải gây chú ý cho đối phương, sau đó thông qua những lần gặp nhau liên tục mà tăng mạnh ấn tượng.” Lạc Dịch khoa tay múa chân đo khoảng cách đến phòng trúc, bước nhanh hơn: “Nói vậy, ở kế hoạch 1 với kế hoạch 2 đạt được tiền đồng là tốt nhất. Thế nhưng nếu không đạt được thì cũng có chút hiệu quả. Quan trọng là, nhắc nhở đối phương phải có tiền đồng.” Lạc Dịch có chút rên rỉ: “Nếu không xác định Hạ Kính Thảo có tiền đồng hay không, thì trực tiếp công khai mục tiêu của ta, cho dù tiền đồng đối với y mà nói có hay không cũng được.”
Phòng trúc ngày càng gần, tươi cười của Lạc Dịch cũng ngày càng sáng lạn: “Kế tiếp, chính là kế hoạch 3.”
Mục đích cuối cùng của Hạ Kính Thảo. Hắn biết rõ vô cùng.
Bước lại gần, có thể thấy được phòng trúc là một quán trà không lớn. Mặc dù là buổi sáng nhưng trong quán trà ngồi đầy người, vô cùng náo nhiệt. Nhìn thế nào cũng là một quán trà vô cùng bình thường, nhưng quán trà này bán một loại trà cực kỳ ngon, cũng khá có tiếng.
Loại trà kia tên là, Vân Lai.
Thiên hạ chỉ có quán trà này mới làm ra được Vân Lai trà, Hạ Kính Thảo cũng cực kỳ thích loại trà mang theo vị thuốc này, một trong những mục đích trong lần du ngoạn này là biết được bí quyết làm ra Vân Lai trà, sau đó phổ biến khắp thiên hạ.
Lạc Dịch ở xa liền ngửi thấy mùi trà mang theo mùi thuốc, càng đến gần, hương vị càng nồng đậm, như nhuộm lòng người, làm cho người ta theo bản năng hít sâu một hơi, để mùi vị này tràn đầy cơ thể.
Thấy Lạc Dịch tiến đến, một tiểu nhị ra đón, tiểu nhị khoảng chừng mười tám tuổi, khuôn mặt thanh tú, nếu không phải y phục nông thôn trên người, thì không thể tin một thiếu niên thanh tú như vậy lại là một tiểu nhị.
“Khách quan, xin hỏi ngài cần gì?”
Lạc Dịch mỉm cười thân thiết: “Cho hỏi lão bản ngươi có ở đây không? Ta…”
Lạc Dịch không nói được nữa, bởi vì thiếu niên vô cùng hoảng hốt nhìn nụ cười của hắn, ánh mắt ngày càng mơ màng, như là không thể kìm chế chìm trong ký ức.
Thiếu niên mặt ngươi đây là làm sao! Thiếu niên ngươi tỉnh tỉnh a!
Lạc Dịch giả vờ ho khan một cái, thiếu niên giật mình tỉnh táo lại, dường như cảm thấy rất ngượng ngùng, có chút lắp bắp mở miệng, nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Lạc Dịch.
“Ngươi tìm đại…lão bản có chuyện gì không?”
Lạc Dịch bị ánh mắt của đối phương làm cho có chút nao nao, hắn có chút chần chờ, nhưng vẫn quyết định lập tức tiến hành kế hoạch, dựa vào suy đoán của hắn, Hạ Kính Thảo khoảng chừng buổi chiều giờ Thân() sẽ đến đây.
() Giờ thân: từ 15h đến 17h
“Ta muốn làm một cuộc giao dịch.”
Tiểu nhị tựa hồ giật mình, nhìn Lạc Dịch, trong mắt lóe lên một tia không rõ. Sau cùng thiếu niên dường như hạ quyết tâm xong: “Được rồi, ta dẫn ngươi đi gặp lão bản.”
Dứt lời, liền dẫn Lạc Dịch đi về phía hậu viện. Lạc Dịch giật mình, hoàn toàn không ngờ rằng đối phương đáp ứng dễ dàng như vậy, đơn giản đến mức làm hắn nghĩ có phải hay không có bẫy rập.
…Vương Bá khí của ca bạo phát?
Thiếu niên đã mở cửa hậu viện, ở phía xa nhìn sang, Lạc Dịch nhíu mày, vẫn là đi theo. Vào hậu viện, không đợi Lạc Dịch liếc nhìn bốn phía, phòng trúc truyền tới một thanh âm đôn hậu mà thận trọng.
“Tiểu Vũ, sao vậy?”
“Đại ca.” Thanh âm thiếu niên mang theo run rẩy và kích động: “Em dẫn một người đến, muốn cùng anh làm một cuộc giao dịch.”
Người kia tựa hồ ngây ngẩn cả người, sau một tiếng cạch, cửa phòng trúc mở ra, đứng ở cửa là một nam tử áo xanh. Trong nháy mắt nhìn thấy Lạc Dịch, nam tử tựa hồ nghi ngờ nhíu mày, nhìn chằm chằm Lạc Dịch — Dần dần, mắt thanh niên càng ngày càng mở lớn, trong mắt lóe lên một tia sáng, nhanh đến mức không thể thấy được.
“Người tới là khách.” Nam tử áo xanh lễ độ gật đầu với Lạc Dịch, nhích người qua, ý bảo Lạc Dịch vào nhà nói chuyện. Lạc Dịch khó hiểu ngồi trong phòng trúc, nhìn nam tử pha trà cho hắn.
“Các hạ muốn cùng tại hạ làm một cuộc giao dịch?” Nam tử đem chén trà đặt trước mặt Lạc Dịch: “Có thể hay không cho ta biết tên của các hạ?”
“Ta nói chuyện có chút tùy tiện, xin thông cảm.” Lạc Dịch gãi đầu, là người hiện đại, hắn đối với ngôn ngữ cổ đại có vẻ khá áp lực: “Ta là Lạc Dịch, xin…Ách?”
Xin đừng nhìn ta như vậy được không… Mỗ phiến tử bị hai tầm mắt nóng rực chiếu tới mà sợ đến mức gần như nhảy dựng lên, hắn run rẩy tỏ vẻ mình rất là yếu đuối: “… Xin hỏi, tên của ngươi?”
Nam tử áo xanh chăm chú nhìn Lạc Dịch, ánh mắt rất phức tạp. Thanh âm của y trầm thấp, mang theo rung động, như là đang chờ đợi cái gì: “Lạc Dịch, ta là Phong Tỏa Lôi a…”
Trong nháy mắt yên tĩnh, dường như thời gian đang ngừng lại. Lạc Dịch hoảng hốt, nhìn lại một lần nữa thì nam tử áo xanh đã khôi phục lại bộ dáng trầm ổn.
“Ngươi muốn cùng ta giao dịch gì?”
Không biết từ lúc nào, nam tử áo xanh đối diện không còn xưng hô xa lạ mà khách khí nữa. Lạc Dịch lắc lắc đầu, đem một ít kỳ quái đó ném ở sau ót, chuyên tâm thực hiện kế hoạch của hắn.
“Buổi chiều sẽ có một số khách nhân đến chỗ ngươi mua trà và phương pháp điều chế. Ta không có quyền can thiệp sự lựa chọn của ngươi, ta chỉ có một yêu cầu: Bất kể ngươi bán hay không, chỉ cần lúc lấy tiền ngươi đòi thêm một đồng tiền, sau đó để ta đi lấy tiền.” Lạc Dịch đưa ra một yêu cầu kỳ lạ, sau đó móc ra một bọc nhỏ, mở ra, bên trong là một ít bạc vụn: “Quà đáp lễ, những thứ này đều là của ngươi. A, ta không có ý ép buộc ngươi…”
“Được.” Không đợi Lạc Dịch nói xong, Phong Tỏa Lôi liền đáp ứng. Lạc Dịch trong nháy mắt ngây ngốc, nam tử áo xanh trước mắt nhìn thế nào cũng không phải loại người dễ xúc động, mỗ phiến tử đã chuẩn bị trước một chút thuyết phục hoàn toàn không có công dụng.
…Cầu chân tướng! Lạc Dịch muốn cào tường, bầu không khí cổ quái thế này rốt cuộc là làm sao? Trong lúc chuẩn bị công lược, Lạc Dịch cũng không hề mua tin tức gì của quán trà này, vậy nên Lạc Dịch không biết bất cứ thông tin gì về nơi này.
Nắm chắc nguyên tắc không làm phức tạp, Lạc Dịch cứng ngắc nói lời cảm tạ, không có hỏi nhiều, sau đó một hơi đi đến phòng nghỉ ngơi cho khách.
Phong Tỏa Lôi nhìn thân ảnh Lạc Dịch rời đi, trong bóng tối, chân mày y hơi nhíu lại.
Quá giống, không phải là bề ngoài mà là loại cảm giác này. Bề ngoài không quen thuộc, thanh âm không quen thuộc, người không quen, lại có một phong thái vô cùng quen thuộc. Cảm giác độc nhất vô nhị, tên độc nhất vô nhị. Tên có thể vô tình trùng khớp, thế nhưng còn phong thái thì sao?
Ngươi kia đã mất tích hơn 10 năm. Đột nhiên xuất hiện trước mặt bọn họ, thành ân nhân cứu mạng của bọn họ, sau đó lại biến mất không còn bóng dáng tăm hơi. Thực sự đây là người nọ sao?
…Không, từ tuổi tác mà nói có lẽ là con cháu của người nọ mà thôi.
Nam tử áo xanh trong bóng đêm lấy tay che mặt, thanh âm mang theo run run yếu ớt.
“Thật là ngươi sao? Lạc Dịch ca…”
…
Lạc Dịch đứng ở ngoài quán trà nhìn trăng nhìn sao mà mong chờ một cỗ xe ngựa xa hoa xuất hiện. Đã trôi qua ba ngày, mục tiêu vẫn chưa tới.
Không thể nào, trong tư liệu của Hạ Kính Thảo, mục đích chủ yếu là trà Vân Lai. Chẳng lẽ xe ngựa bị chặn?
Lạc Dịch đứng ngoài quán trà không dám quay đầu lại, như trước cảm nhận được có đường nhìn rời khỏi người. Thật là quỷ dị, bởi vì Hạ Kính Thảo chậm chạp không xuất hiện, Lạc Dịch phải ngủ lại phòng trúc. Cái tên tiểu nhị kia —- hiện tại hắn đã biết là Phong Tỏa Vũ, dường như rất mừng rỡ, thế nhưng hình như bị nam tử áo xanh kia cảnh cáo cái gì, cho dù Lạc Dịch đứng bên cạnh vỗ vai, thiếu niên chỉ mở to mắt lấp lánh nhìn Lạc Dịch. Vì vậy, mỗ phiến tử 囧囧.
Trong lúc đó, Phong Tỏa Lôi cũng xuất hiện một vài lần, lại chỉ hỏi mấy vấn đề cơ bản như nhà ở nơi nào, cha mẹ tên gì, còn về lý do vì sao giao dịch như vậy lại hoàn toàn không nhắc tới. Vấn đề này bị Lạc Dịch dùng lý do mồ côi nhắc đến, khi đó, trong mắt Phong Tỏa Lôi là ý tứ hắn xem không hiểu.
Thật hung tàn…Lạc Dịch vô cùng đau đầu, thì ra ánh mắt thật sự có thể giết người.
Trong lúc Lạc Dịch gào thét, đoàn người Hạ Kính Thảo rốt cuộc cũng khoan thai chậm chạp đi tới.
Hạ Kính Thảo lười biếng nằm trên giường nhỏ, nhìn ra bên ngoài xe.
Vốn cho là kẻ kia sẽ xuất hiện nhiều, nhưng mấy ngày kế tiếp hoàn toàn không có bóng dáng kẻ kia. Hạ Kính Thảo theo bản năng để hành trình chậm lại, vẫn như cũ thất vọng rời đi.
Khó mới kiếm được một người làm y thú vị, chén rượu đặt bên môi, rũ xuống đôi mắt sâu không thấy đáy. Phải bắt kẻ kia lại sao?
“Chủ tử, đã đến.”
Xe ngựa không một tiếng động dừng lại.
Hạ Kính Thảo ngửi hương vị từ lâu đã sớm khắc sâu vào lòng mình, không tự chủ mỉm cười. Trà Vân Lai sao…Là thứ duy nhất quen thuộc với mùi vị trong trí nhớ, cho nên mới trầm luân như vậy.
“Thật thơm quá.” Đi cùng là một nữ tử tuyệt sắc đang khẽ ngửi, có chút say sưa nói: “Nếu như hàng ngày có thể uống Vân Lai trà thì thật là thoải mái.”
Hạ Kính Thảo ôm lấy eo nữ tử, ngả ngớn cười: “Như ngươi mong muốn.”
Y đẩy ra màn che phía trước.
Người trong quán trà vì nhìn thấy một cỗ xe ngựa xa hoa đi tới mà ngừng xôn xao, chỉ thấy một bạch y công tử ôm một nữ tử kiều diễm đi ra, tay áo khẽ phấp phới, vô cùng tao nhã. Thị đồng lái xe không biết từ lúc nào đưa tới một cái bậc thang làm bằng bạch ngọc, rồi im lặng đứng ở một bên.
Sớm đã chú ý tình huống bên này Phong Tỏa Vũ đi tới nghênh đón: “Xin hỏi, ngài cần gì?”
Hạ Kính Thảo nhíu mày, dường như thấy kinh ngạc khi một thiếu niên thanh tú như vậy lại là tiểu nhị. Thị đồng bên cạnh bước tới, lạnh nhạt nói: “Chủ tử muốn làm một cuộc giao dịch, có được không…”
Phong Tỏa Vũ lúc nghe được cuộc giao dịch thì một tia sáng phức tạp khẽ lóe lên, theo bản năng nhíu mi. Thị đồng tưởng nhầm là đang từ chối, thanh âm lạnh nhạt vẫn vang lên, nhưng mang theo chút áp bách: “Trước tiên xin đừng cự tuyệt, tin tưởng cái giá chúng ta đưa ra có thể khiến lão bản thỏa mãn.”
Phong Tỏa Vũ không lên tiếng, Hạ Kính Thảo nhìn thiếu niên trước mắt, có vẻ thiếu niên đang do dự cái gì.
“…Xin mời theo ta.” Lúc thị đồng muốn mở miệng lần nữa, Phong Tỏa Vũ đã lặng lẽ gật đầu, sau đó đi về phía hậu viện.
Lạc Dịch ở trong hậu viện quan sát lá trà, lại nói tiếp, Phong Tỏa Lôi cũng không ngại để lộ quá trình làm trà trước mặt hắn, hay là nói, mơ hồ có chút dạy hắn cách tạo ra Vân Lai trà. Mỗi lần trong lúc Phong Tỏa Lôi nhìn lá trà, ánh mắt luôn mang theo ấm áp, giống như là sùng kính, mang theo thành kính.
[Vì sao gọi trà này là Vân Lai?]
[…Ta có một đệ đệ tên là Vân, lúc mất đi hắn ta vô cùng bất lực…Người kia, người dạy chúng ta tạo ra loại trà này nói là: Chỉ cần uống trà như vậy, Vân liền trở về, Vân Lai a Vân Lai…]
Lạc Dịch có chút tò mò, tại sao khi Phong Tỏa Lôi nhắc đến người kia liền dùng cặp mắt bi ai mà bất đắc dĩ nhìn hắn, chờ hoàn thành công lược lần này phải đi mua chút tin tức…Lạc Dịch nghĩ, nằm trên ghế dài trong tiểu viện, vô tình ngủ mất.
Một thảm mỏng mở ra, cẩn thận đắp trên người Lạc Dịch. Ánh mắt Phong Tỏa Lôi phức tạp, lẳng lặng nhìn gương mặt đang ngủ say.
[Cha mẹ a…Xin lỗi, ta từ trước đến nay là một cô nhi, nên không biết mặt họ…Làm sao vậy?]
[Không…mạo phạm…]
Có thể phỏng đoán như vậy sao? Có thể mong đợi như vậy sao?
…Nhưng mà biết rồi thì sao? Cho dù người trước mắt là con cháu của người nọ thì vì sao lại miệt mài truy đến cùng?
…Chỉ là vì báo ân mà thôi, không sai, vì báo ân mà thôi.
Nam tử áo xanh khẽ nắm tay, gió từ kẽ lá thổi qua, lông mi Lạc Dịch khẽ run, Phong Tỏa Lôi thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía cửa viện.