Hoàng hôn nặng nề buông xuống.
Đường Ngạo đứng ở trước mặt Hải Mạt Mạt một lúc lâu, sau đó anh cúi người ôm Hải Mạt Mạt lên. Giây phút chạm vào thân thể nhỏ nhắn kia, anh ngẩn ra, sau đó đầu óc đã chết lặng bắt đầu hoạt động lại. Nhiệt độ cơ thể Hải Mạt Mạt bây giờ vẫn duy trì trên mức năm mươi độ.
Con bé không chết!!
Tiếp tục ở lại nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng anh không biết tình trạng thân thể của Hải Mạt Mạt nên cũng không dám mang cô bé đi xa. Phát súng kia của Chu Tân Quốc tuyệt đối là trí mạng . . . . Đương nhiên là đối với người bình thường thôi.
Nhưng Hải Mạt Mạt còn sống, mỗi lần cô bé bị thương hoặc không khỏe thân thể sẽ sốt cao. Đó là vì hệ thống miễn dịch của cơ thể đang gia tốc phân chia tế bào chữa lành vết thương.
Nói cách khác cấu tạo cơ thể của cô bé rất khác người bình thường. Nhưng điều này cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên, dù sao sốt cao năm mươi độ, người bình thường đã sớm đi đời rồi.
Đường Ngạo bế cô bé trở về phòng thí nghiệm, lần này anh vô cùng kiên quyết: “Angela, phải cho tôi xem tư liệu về Người Tinh Lọc!”
Angela im lặng một lát: “Cần khẩu lệnh, tiên sinh.”
Đường Ngạo dùng tình cảm để cảm hóa nó: “Mạt Mạt hiện giờ vô cùng nguy cấp, tôi nhất định phải biết cặn kẽ về Người Tinh Lọc.”
Angela không nói gì, Đường Ngạo cũng dịu xuống, bắt đầu lấy lý lẽ phân tích: “Tôi biết cô là A.I có trách nhiệm với cương vị công tác. Như vậy đi Angela, nếu trong tay tôi có một máy vi tính cực kỳ hiện đại, có lẽ tôi có thể phá được những mã hóa này đúng không?”
Angela lúc này mới trả lời: “Có lẽ. Nhưng anh không có, các hạ.”
Tổng giám đốc Đường hướng dẫn từng bước: “Tôi có, Angela, tôi có cô.”
Angela hơi khựng lại, tổng giám đốc Đường tiếp tục nhẹ nhàng dụ dỗ: “Máy tính A.I tiên tiến nhất trên thế giới. Angela, Mạt Mạt và Gâu Gâu có phải bạn cô không?”
Angela suy nghĩ một chút: “Mạt Mạt phải, Gâu Gâu thì không.”
Tổng giám đốc Đường lập tức bắt được điểm mấu chốt: “Bây giờ bạn cô đang gặp nguy hiểm, mà chủ nhân của cô nhất định không cấm cô giúp đỡ bạn bè đúng không? Bây giờ rất gấp rồi, Angela.”
Ngày trước, có một người đến quầy bán đồ lặt vặt mua thuốc lá, anh ta nói với ông chủ: “Cho tôi một hộp diêm đi, dù sao cũng chỉ năm đồng.” Ông chủ lập tức cự tuyệt: “Nếu như ai cũng xin diêm, không phải tôi sẽ táng gia bại sản sao?”
Người khách lập tức nói: “Ông chủ, thuốc lá bớt tôi năm đồng được không?”
Ông chủ cảm thấy năm đồng thật sự không là gì, vì thế đồng ý. Đang lúc ông ta trả tiền thừa người khách nói: “Năm đồng thôi không cần trả lại, cho bao diêm đi.”
Về mặt logic vấn đề có vẻ rất rõ ràng, trên thực tế bên trong lại vô cùng phức tạp.
Angela suy nghĩ một lúc, yếu ớt nói: “Hình như có chuyện như vậy. Vậy. . . . . . Tôi sẽ giúp Mạt Mạt phá giải mật mã. Tôi nói trước, đây không phải là mật mã chủ nhân đặt ra, đây là Angela – A.I tiên tiến nhất, thông minh nhất trên thế giới tự mình phá giải.”
Tổng giám đốc Đường đang kiểm tra vết thương trên người Hải Mạt Mạt, anh gắp đầu đạn trong vết thương của Hải Mạt Mạt ra, nghe vậy anh không chút do dự đáp: “Đương nhiên rồi, Angela.”
Vì vậy bộ máy vi tính ngu xuẩn này bắt đầu phá giải mật mã trong ổ cứng của mình, Đường Ngạo mở xem tư liệu Người Tinh Lọc. Từ nhiễm sắc thể đến trình tự gene. Nói thật, anh xem cũng không hiểu hết. Về công thức, hàm số thì hoàn toàn không hiểu gì.
Cũng may anh không định ‘bỏ buôn bán theo nghiệp nghiên cứu’ từ đây, chỉ tập trung tìm thành phần dịch dinh dưỡng trong ống nuôi cấy Hải Mạt Mạt. Loại thành phần này nếu đã nuôi dưỡng cô bé thì chắc chắn có thể giúp vết thương của cô bé hồi phục.
Anh nhanh chóng lấy từ khu 02 mấy loại dịch dinh dưỡng, sau đó theo tỷ lệ mà hòa trộn. Cuối cùng đổ vào một ống nuôi cấy trong suốt hình người.
Anh cởi hết quần áo trên người Hải Mạt Mạt, rồi đặt cô bé vào trong dịch dinh dưỡng. Hải Mạt Mạt vẫn không tỉnh, Đường Ngạo đứng ngoài ống nuôi cấy, khẽ nói: “Ngủ ngoan nhé, ba sẽ về ngay thôi.”
Chỉ có một mình nên mục tiêu cũng nhỏ hơn rất nhiều. Trước tiên tổng giám đốc Đường quay về cửa hàng nhỏ bên bờ sông Bách Lộ. Nơi đó dĩ nhiên đã sớm bị người của Chu Tân Quốc tiếp quản, nhưng vì lương thực đã giảm và hỏng, buôn bán ở nơi này càng ngày càng kém.
Chu Tân Quốc có lẽ cũng cảm thấy nuôi người ở đây chỉ tổn lãng phí lương thực nên hiện giờ chỉ để lại hai người trông coi. Trong cửa hàng nhỏ lúc này có khoảng sáu mươi người, tất cả đều là phụ nữ và trẻ nhỏ. Hiện tại mọi người đều đói ăn đến mức xanh xao vàng vọt.
Bởi vì người của Chu Tân Quốc có súng thật đạn thật nên dù họ bất bình nhưng cũng không dám nói gì.
Lúc này đám phụ nữ vừa làm việc xong, đã đi ngủ hết. Hai người kia cũng không thể thức cả đêm gác, phải thay phiên nhau, vì vậy lúc này chỉ còn lại một người gác.
Người kia cũng đang uể oải, nếu như không phải nơi này nhiều phụ nữ, bọn họ quả thật không biết sống làm sao.
Mà cửa hàng nhỏ bị hai cái rạch sâu chia cắt, một cái bao quanh cửa hàng nhỏ, một cái khác bao quanh sân cỏ và lều bên cạnh. Anh muốn sang được bên kia cũng phải tốn chút công sức.
Trời nóng bức, chờ mãi buổi tối mới mát hơn một chút, tên gác đêm chẳng muốn đi tuần, ôm súng ngồi ở bên cạnh rạch sâu ngoài cửa hàng nhỏ ngủ gà ngủ gật.
Rạch sâu rộng hai mét vốn chỉ để đề phòng zombie, chứ chẳng có tác dụng gì với tổng giám đốc Đường. Anh lấy đà dễ dàng nhảy qua, sau đó leo qua hàng rào sắt. Gác xép trong cửa hàng nhỏ đã bị một tên khác chiếm dụng, đám phụ nữ phần lớn ngủ ở ngoài lều.
Đường Ngạo dễ dàng vào lều. Nếu như vị trí không thay đổi, Vương Phượng sẽ nằm ở vị trí đầu tiên bên trái. Anh khẽ đẩy đẩy cô.
“Gì đấy?” Vương Phượng vốn ngủ tỉnh, lập tức tỉnh lại. Trong bóng tối không thấy rõ mặt, Đường Ngạo hạ giọng: “Đừng lên tiếng.”
Vương Phượng lập tức phản ứng kịp, vội dùng tay che miệng. Đường Ngạo ra hiệu cho cô ra ngoài, hai người lặng lẽ sờ soạng đi tới sau túp lều gần tên đang gác nhất.
“Đường tổng? Cuối cùng anh cũng đến rồi!” Vương Phượng cố gắng đè nén cảm xúc, “Lần trước tên Lã Chấn Chí kia nói anh bị Chu Tân Quốc và Tưởng Hồng Phúc giết rồi!”
Đường Ngạo xua tay: “Giờ đang rất vội, tạm thời không có thời gian ôn chuyện. Hiện giờ chỗ này trông coi rất lỏng lẻo đúng không?”
Vương Phượng ngẩn ra: “Làm sao anh biết?” Đường Ngạo nghĩ: nơi này hiện giờ không còn bất kỳ giá trị lợi dụng nào nữa, Chu Tân Quốc để ý nó mới là lạ.
“Hiện giờ ở đây cũng chỉ còn hai người trông coi, bọn họ thay phiên gác đêm, mỗi lần chỉ có một người ở bên ngoài nhưng trên tay đều có súng.” Vương Phượng khẽ trình bày tình hình. Đường Ngạo gật đầu: “Hai người dễ đối phó thôi, nhưng bây giờ đây không phải chuyện quan trọng nhất, nơi này có đồ ăn không?”
Lúc này Vương Phượng mới phát hiện chỉ có một mình anh tới: “Hiện tại cung ứng lương thực vô cùng ít, tất cả mọi người ăn không đủ no. . . . . .” Cô có chút khó xử, “Trên gác xép của tên kia nhất định có đồ ăn. Nhưng mà. . . . .”
Đường Ngạo không nói nhiều, lập tức đứng dậy, nhảy qua rạch dài như u linh, lặng lẽ leo qua hàng rào sắt vào cửa hàng nhỏ.
Vương Phượng lo lắng không yên, lại thấy anh sờ lên hàng rào rồi đột nhiên rút cái gì đó ra. Trong lòng cô còn đang sợ hãi, Đường Ngạo đã biến mất trong màn đêm như bóng ma.
Trên gác xép gần như không có bất cứ tiếng động nào, nhưng chỉ chốc lát sau Đường Ngạo đã đi xuống. Tên gác cửa còn đang ngủ. Đường Ngạo lặng lẽ đến gần, đột nhiên một tay bịt miệng hắn, khuỷu tay vặn một cái! Rắc một tiếng, người nọ còn chưa kịp phản ứng đã tắt thở ngay tại chỗ.
Đường Ngạo không thèm để ý, lúc này mới phân phó Vương Phượng: “Tới đây.”
Chân Vương Phượng đã mềm nhũn, trên người người đàn ông này tỏa ra khí thế sắc bén. Anh khom lưng kéo tay thi thể. Vương Phượng vội vàng nói: “Để tôi gọi mọi người dậy.”
Đường Ngạo lạnh lẽo nói: “Không.”
Vương Phượng không biết làm sao, Đường Ngạo quay sang nhìn cô, đột nhiên lại nở nụ cười: “Không phải sợ.”
Vương Phượng hít sâu một hơi, thật lâu sau mới gật đầu: “Hai người này đã giết chết rất nhiều chị em của tôi, chết còn chưa hết tội! Tôi không sợ!”
Đường Ngạo gật đầu, giọng nói trở lại bình thường: “Trên gác xép còn một tên, kéo tới phòng bếp đi.”
Vương Phượng cố gắng giữ bình tĩnh đi vào cửa hàng nhỏ. Đường Ngạo nhặt súng, kéo tên nằm trên đất vào phòng bếp.
Trên gác xép là một tên bị ghìm chết, trong phòng thậm chí còn không xô lệch gì. Vương Phượng đứng ở cửa phòng bếp, Đường Ngạo đưa khẩu súng cho cô.
Vương Phượng không hiểu: “Đường tổng, chúng ta đây là. . . . . .”
Đường Ngạo quỳ một chân xuống, nhanh chóng lột sạch quần áo người đàn ông nằm trên đất, sau đó kéo thi thể tới vào nhà vệ sinh. Anh rút thứ lóe sáng bên hông ra, lúc này Vương Phượng mới phát hiện đó là một con dao được mài vô cùng sắc bén!
Trong lòng cô trầm xuống. Đường Ngạo đã sớm chuẩn bị vũ khí, giấu sẵn ở đây. Hôm nay dù có nhiều người gác đêm hơn nữa thì anh cũng vẫn có thể đối phó được.
Từ lúc xây hàng rào sắt, anh đã sớm nghĩ tới có ngày sẽ quay về đây? Hay chỉ là chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào thôi?
Đường Ngạo không suy nghĩ nhiều như vậy, con dao sắc bén trong tay anh trực tiếp cắt những chỗ thịt dày trên thi thể. Vương Phượng sợ hãi hồn bay phách tán, thế nhưng anh lại mím môi, dao trong tay cắt từng nhát từng nhát vào da thịt phát ra tiếng xoẹt xoẹt.
Máu chảy xuống cống thoát nước, Vương Phượng rốt cuộc không nhịn được điên cuồng nôn ọe. Đường Ngạo cũng không quay đầu lại, giọng nói tỉnh táo lại kiên quyết: “Vương Phượng, tôi muốn sống, cô cũng muốn sống. Bởi vì cô có con trai, tôi cũng có một đứa con gái.”
Vương Phượng đỡ cửa lại nôn mửa một hồi, trong dạ dày vốn chẳng có gì ngoài một chút nước.
Cô mím môi, một lúc sau đột nhiên đứng lên, run rẩy đưa tay cầm dao phay trong phòng bếp: “Phải sống.” Cô há miệng run rẩy cắt thi thể còn lại, dao phay cắt qua da thịt, máu văng khắp nơi.
Róc xong hết thịt, Đường Ngạo dùng ga giường phủ kín hai thi thể, mang ra bờ sông Bách Lộ vứt xuống nước.
Vương Phượng bật lửa, bắc nồi lớn lên bếp, dùng toàn bộ thịt lấy được và tất cả số lương thực còn lại hầm thành một nồi cháo thịt. Đường Ngạo tìm được trong phòng bếp một miếng lạp xưởng, đây là đồ ăn chỉ hai kẻ trông coi mới được phép hưởng.
Anh dùng túi giấy dầu gói lạp xưởnglại. Vương Phượng cũng không hỏi gì.
Mùi thịt dần dần tỏa ra khắp nơi, chỉ chốc lát sau có người bị đói tỉnh. Lưu Vân Mỹ là người đầu tiên lặng lẽ đi tới bởi con trai cô tỉnh sớm nhất.
Vương Phượng bình tĩnh, múc cho mỗi người một bát to: “Lưu Vân Mỹ, gọi mọi người dậy ăn.”
Chỉ chốc lát sau tất cả mọi người đều tỉnh, nhìn thấy Đường Ngạo, họ vui đến phát khóc. Những ngày không có Đường Ngạo ở đây, họ sống thực bi thảm.
Đường Ngạo cũng không nhiều lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi đã về.”
Bữa này xem như lần no bụng đầu tiên của mọi người trong mấy tháng qua. Đường Ngạo sau khi ăn xong liền đứng dậy: “Tôi ra ngoài một lát, Vương Phượng, nếu như người của Chu Tân Quốc tới hỏi, cô biết phải nói thế nào chứ?”
Vương Phượng hiểu ngay lập tức: “Hai người bọn họ. . . . . . Bị zombie. . . . . .”
Đường Ngạo gật đầu, lại nhỏ giọng nói: “Giấu kỹ súng, những cây sắt mang số chẵn ở hàng rào bên ngoài đều đã được mài, khi cần hãy giao cho mọi người.”
Vương Phượng gật đầu, Đường Ngạo nhìn mọi người một lượt, bình tĩnh nói: “Nếu đặt mình vào địa vị kẻ yếu thì sẽ bị đối xử như kẻ yếu. Cầm vũ khí lên, cho những kẻ đã hãm hại chúng ta thấy chúng ta là chiến sĩ, không phải phế vật.”
Sự trở về của anh đã tiếp thêm lòng tin và sức mạnh cho mọi người, đám phụ nữ nhao nhao gật đầu. Đường Ngạo nhìn về phía Vương Phượng lần nữa: “Tưởng Hồng Phúc chết rồi, Chu Tân Quốc bận chiếm vườn thú, sẽ không dư thời gian tới xử lý nơi này. Nếu như hắn còn phái người tới trông coi, nhiều nhất cũng chỉ tầm hai ba người, hai ba khẩu súng, như cũ. Chuyện của tôi không ai được phép nói ra, chủ nhân nơi này sẽ là cô.”
Vương Phượng hiểu: “Đường tổng yên tâm.”
Đường Ngạo cầm lạp xưởng ra khỏi cửa hàng nhỏ, mọi người đưa mắt nhìn theo. Vương Phượng quay đầu lại, trong khoảng thời gian này mọi người cùng chung hoạn nạn, cô luôn chăm sóc mọi người như chị cả. Hiện tại cô đã hoàn toàn có đủ tư cách và kinh nghiệm chỉ huy người nơi này.
Cô đột nhiên có cảm giác tim đập nhanh. Lúc Đường Ngạo thành lập cái căn cứ này đã để lại vũ khí đơn giản và tiện lợi nhất. Sau khi anh chiếm được vườn thú thì không hề quan tâm đến việc Chu Tân Quốc chiếm nơi này, nhưng lại để cô ở lại.
Đợi đến khi Chu Tân Quốc coi mọi người như nô lệ, áp bức đến giới hạn, anh đột nhiên trở về, sau đó vung tay hô hào.
Nhất hô bá ứng. (Một người kêu gọi, ngàn người nghe theo)
Anh đã sớm biết anh không giữ được vườn thú, anh đã sớm nghĩ tới đường lui hôm nay.
Vương Phượng khẽ thở ra một hơi, người đàn ông này. . . . . .
Trở lại phòng thí nghiệm đã là bốn giờ sáng. Đường Ngạo sải bước đi tới, nhìn thấy Gâu Gâu đang tức giận cào cửa. Angela không cho nó vào.
Khi một người một chó trở lại phòng thí nghiệm, Hải Mạt Mạt còn đang ngủ. Đường Ngạo dùng áo khoác trắng của Hải Minh Tiển làm tạp dề, đổ nước nấu lạp xưởng sau đó cắt thành miếng nhỏ. Gâu Gâu nhảy qua nhảy lại quanh chân anh. Anh không để ý tới nó, trực tiếp bưng đến khu 03.
Hải Mạt Mạt còn ngủ, chất lỏng trong ống nuôi cấy mặc dù giúp gia tăng tốc độ khôi phục của cơ thể, nhưng vì cơ thể cô bé tổn thương quá nặng nên tác dụng cũng không lớn.
Anh vừa đến gần, Hải Mạt Mạt liền mở mắt: “Ba!” Cô bé gần như là nhào vào trong lòng Đường Ngạo. Đường Ngạo dùng vải trắng lau người cho cô bé: “Dậy ăn một chút nào.”
Hải Mạt Mạt gật đầu, bọc khăn lông từ trong ống nuôi cấy đi ra. Đường Ngạo từ từ đút cho cô bé, còn thỉnh thoảng nhìn cổ cô bé. Vết thương ở đó còn chưa lành, cô bé nuốt vẫn cực kỳ khó khăn. Đường Ngạo chỉ đành phải cắt lạp xưởng thành miếng nhỏ, nấu thành thức ăn lỏng đút cho cô bé.
Lúc anh đứng trong phòng bếp đổi dao, Hải Mạt Mạt đã đứng ở sau lưng anh. Dịch dinh dưỡng này có mùi hơi giống cam, trong đắng mang theo mùi tinh khiết.
Gâu Gâu dưới chân tức giận xoay mòng mòng, bày tỏ mình cũng phải ăn. Hải Mạt Mạt ôm nó, nhặt lạp xườn đút cho nó.
“Cho nó nhịn! Ai bảo không phát hiện ra Chu Tân Quốc còn chưa đi.” Tổng giám đốc Đường mắng nó, khóe miệng lại cong lên, cố ý cắt mấy miếng thật dày để dành cho nó.