Phiếu Cơm

Chương 11: Chương 11: Logic của tổng giám đốc




Buổi tối, Tô Thiến nhẹ nhàng đến gần Đường Ngạo, cho anh không ít ám hiệu. Tổng giám đốc Đường lại hoàn toàn mất hết hứng thú. Mặc dù anh không phải người cuồng công việc nhưng cũng biết phải ưu tiên việc quan trọng. Việc quan trọng đương nhiên không phải là chơi búp bê thổi khí rồi.

Huống chi anh gần đây thật sự quá mệt mỏi, tay đã có vết chai rồi, không ít chỗ cũng bị nhiễm trùng. Hải Mạt Mạt vô cùng đau lòng, mỗi tối đều dùng rượu cồn bôi cho anh. Anh cũng không có ý kiến gì, chỉ càng bảo vệ Hải Mạt Mạt cẩn thận hơn. Mỗi đêm vẫn là Hải Mạt Mạt nằm sát tường, Đường Ngạo nằm bên cạnh cô bé, Tô Thiến ngủ bên ngoài cùng.

Gâu Gâu nằm ở cửa cầu thang giật giật đôi tai nhạy bén của nó, phía dưới lót áo bông của Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt dựa vào Đường Ngạo nhanh chóng ngủ thiếp đi, nhưng Đường Ngạo vẫn đang nằm suy nghĩ, ngay cả Tô Thiến cố ý trêu đùa anh cũng làm như không thấy.

Ngày hôm sau, lại có hai con zombie vác gạo tới. Đường Ngạo để Hải Mạt Mạt đàm phán, còn mình lái xe đi ra ngoài. Lần này anh đi khá xa, đến tận ngoại ô thành phố E. Anh biết một cửa hàng chuyên chế tạo sản xuất mũ bảo hiểm ATV, mũ thể thao, mũ bảo hiểm xe máy và những loại mũ an toàn lao động.

Mặt nạ an toàn của Tập đoàn ASA cũng do nơi này sản xuất. Anh dừng xe ở ven đường, công nhân trong xưởng ước chừng hơn ngàn người, lúc này chắc sẽ có khoảng hơn một ngàn con zombie rồi.

Anh dừng xe lại, quả nhiên có mấy trăm con zombie trào ra. Đường Ngạo hết cách, không thể làm gì khác hơn là lái ôtô đi. Anh đi sang những cửa hàng xung quanh nhưng tình hình cũng chẳng khác là bao. Quả thật có thể mở đại hội đại biểu nhân dân zombie lần thứ nhất được rồi.

Đường Ngạo đi một vòng, âm thầm chọn được địa hình, sau khi thuận lợi mang nguyên liệu ra thì đi thẳng không dám ở lâu. Anh đi lòng vòng xung quanh, lần này đem được một máy phát điện nhỏ lên xe hàng. Đợi rạch phòng ngự trước cửa hàng nhỏ đào xong là có thể sử dụng máy phát điện được rồi.

Anh bên này đang bận bịu, Tô Thiến ở trong cửa hàng nhỏ đã không chịu an phận nữa. Đường Ngạo để cô ta phụ trách tiếp tục dùng máy đào đất đào rạch, nhưng không thấy anh dặn Hải Mạt Mạt phải làm gì. Trên thực tế, bây giờ anh không cần Hải Mạt Mạt làm gì cả.

Tô Thiến trước kia là huấn luyện viên thể dục ở Tập đoàn ASA được nhận hết yêu chiều. Trước kia việc nặng như thế này đâu đến phiên cô ta làm? Ngày hôm qua trên tay cô ta nổi bọng máu, hôm nay còn chưa tiêu đâu đấy.

Cô ta cầm máy đào đất, càng đào càng cảm thấy vớ vẩn. Hải Mạt Mạt hái hết rau dại, vừa mới giặt quần áo xong. Cô ta hừ lạnh một tiếng, ở đây không phải còn có một con ngốc sao?

“Con nhóc kia, Hải Mạt Mạt đúng không?” Hải Mạt Mạt ngẩng đầu lên nhìn cô ta, cô ta không thể không thừa nhận con nhóc này không tệ, da trắng mim, mắt vừa đen vừa sáng, “Tới đây đào đi.”

Hải Mạt Mạt suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng đi đến. Tô Thiến dạy cô bé cách sử dụng máy đào. Hải Mạt Mạt thử một lần, dường như cảm thấy rất thú vị, bắt đầu tự chơi.

Tô Thiến cầm một lon nước dừa, ngồi ở bên cạnh, thỉnh thoảng vung tay múa chân: “Nhanh tay lên một chút, đừng có làm biếng!”

Hải Mạt Mạt dùng sức nhấn máy đào đất, cả mũi khoan lẫn máy đều lún vào trong đất, cô bé vội vàng rút lên. Ánh mặt trời xuyên qua hàng liễu, dịu dàng chiếu xuống trên người, làm cho người ta lười biếng buồn ngủ. Tô Thiến đặt cái ghế ngồi ở bên cạnh, cảm thấy thế giới tốt đẹp vô cùng.

Qua hơn ba tiếng, xem chừng Đường Ngạo sắp trở về. Lúc này cô ta mới đứng lên: “Được rồi, lên ghế ngồi, không được đi đâu hết.”

Hải Mạt Mạt không biết cô ta muốn làm gì, chỉ đành phải lên ghế ngồi. Tô Thiến tiếp tục đào đất, Hải Mạt Mạt đào rạch rất nhanh, chỉ chốc lát đã bằng cô ta đào cả ngày, Tô Thiến rất hài lòng.

Lúc Đường Ngạo trở lại, chỉ thấy Tô Thiến đang cố gắng đào rạch, Hải Mạt Mạt ngơ ngác ngồi ở trên ghế. Anh chuyển hết đồ trên xe xuống, Tô Thiến lập tức đi tới giúp một tay. Hải Mạt Mạt lúc này mới đi làm cơm tối.

Tô Thiến cùng Đường Ngạo chuyển hết đồ, lúc này mới xoa xoa tay: “Ai, Mạt Mạt, cơm cứ để cô Tô làm cho.” Cô ta trìu mến vỗ vỗ mặt Hải Mạt Mạt, nhận lấy rau trong tay cô bé, bắt đầu thái.

Hải Mạt Mạt không biết ý đồ của cô ta, cô ta dịu dàng cười một tiếng: “Đi theo ba chơi đi, ngoan.”

Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt lên, quay một vòng. Trong mắt Hải Mạt Mạt lấp lánh ánh sáng. Chờ chơi đã, Đường Ngạo ngồi ở phòng trước chỉ có một cái bàn kính và hai cái ghế miễn cưỡng coi như phòng khách làm mũ có xích. Lần này là một cái mũ da cực lớn, bên ngoài quấn xích, bên trong gắn một tầng thép bản dày, nhét thêm nhung lông vịt và một tầng vải lót.

Trên bàn chất đầy linh kiện và những đoạn xích. Đường Ngạo đương nhiên không biết may vá, nhưng zombie sẽ không để ý, chỉ cần chắc chắn là được. Về điểm này thì người chưa từng may vá cũng có thể làm được.

Tô Thiến rất khinh thường chuyện bán mũ cho zombie, anh liều mạng thay đổi như vậy nhưng lại không tăng giá, thật không biết đang có ý đồ gì.

Đường Ngạo chế tạo gấp gáp hai cái mũ bảo hiểm. Chưa tới giữa trưa, hai con zombie đã tới lấy hàng. Lần này bọn nó rút kinh nghiệm, chỉ ở ngoài cửa kêu gào, không rơi vào trong hố nữa. Hải Mạt Mạt nhanh chóng đi ra ngoài, Đường Ngạo kê tấm ván gỗ, cầm mũ xích đi qua.

Anh vẫn rất cung kính với khách hàng, lúc này tự mình đội mũ bảo hiểm lên cho hai con zombie. Lần này mũ bảo hiểm đã được cải tiến một chút, phía sau che đến tận cổ, làm như vậy muốn chém đứt đầu từ phía sau sẽ rất khó. Hơn nữa mũ bảo hiểm cũng không bị xô lệch.

Hai con zombie rõ ràng cực kỳ hài lòng, ha ha ngao ngao đi thẳng.

Cứ như vậy qua năm ngày, cuối cùng cũng đào xong rạch xung quanh cửa hàng nhỏ. Đường Ngạo thở phào nhẹ nhõm, dùng nguyên liệu còn lại làm năm chiếc mũ bảo hiểm, vừa làm vừa viết viết tính toán. Trong máy vi tính của anh ghi lại cặn kẽ cách thức và quá trình chế tạo, Tô Thiến chỉ cảm thấy khô khan vô cùng. Đường Ngạo không để ý tới cô ta nên nơi này chỉ còn lại mỗi Hải Mạt Mạt, chẳng khác nào không có người sống.

Cô ta rất không kiên nhẫn, Đường Ngạo còn bắt cô ta cả ngày dọn dẹp cái rạch mới đào xong bên ngoài. Nếu không phải mấy ngày lo lắng hãi hùng trước đây thật sự không dễ chịu, sợ rằng cô ta đã sớm oán trách ra miệng rồi.

Đường Ngạo ghi chép tỉ mỉ nguyên liệu và các bước chế tạo xong, tâm tình ‘phong hoa tuyết nguyệt’ liền quay về. Trong cửa hàng nhỏ đã tích hơn năm trăm cân gạo, thịt cũng có ba chục cân. Hơn nữa thỉnh thoảng còn có thể bắt được chút cá tôm cua đồng linh tinh ở trong sông Bách Lộ, đồ ăn cho ba người một con chó hoàn toàn được bảo đảm.

Buổi tối, ăn xong cơm tối, tâm tình Đường Ngạo rõ ràng không tệ. Đáng tiếc ngại Hải Mạt Mạt, anh cũng chỉ có thể cùng Tô Thiến sờ sờ xoa xoa, không làm được những ‘động tác quan trọng’ khác. Cuối cùng Tô Thiến thật sự không nhịn được: “Không thể để con bé sang giường khác sao?”

Đường Ngạo dĩ nhiên sẽ không đồng ý. Chỉ vì chút vui thích nho nhỏ này mà để Hải Mạt Mạt xảy ra điều gì ngoài ý muốn thì không phải quá ngu sao? Anh nhàn nhạt đề nghị: “Chúng ta có thể vào toilet.”

Tô Thiến ghét bỏ: “Toilet vừa bẩn vừa lạnh, a . . . . .” Cô ta đột nhiên nhớ ra, “Chúng ta có thể làm ấm giường nhỏ trên xe hàng, thế nào?”

Đường Ngạo liếc nhìn, xe hàng nhỏ đỗ trong sân, hết sức an toàn. Anh gật đầu: “Đi đi.”

Tô Thiến đương nhiên vui mừng, lập tức ôm thảm, chăn đi qua.

Đợi đến trời tối, Tô Thiến liếc mắt mấy lần, Đường Ngạo vẫn sửa soạn lại ghi chép xong trước mới ôm lấy Hải Mạt Mạt: “Đi thôi bảo bối, vào trong xe trước, ba và cô Tô có chút việc cần làm.”

Hải Mạt Mạt nhìn anh một cái, cô bé không thích rời khỏi Đường Ngạo. Đường Ngạo rất hài lòng với vẻ không muốn xa rời trong mắt cô bé, anh nhẹ giọng nói: “Nghe lời, một tiếng sau ba tới ôm con ngủ, nhé?”

Anh ôm Hải Mạt Mạt vào xe hàng trước, đặt Hải Mạt Mạt xuống, lại cởi áo khoác cho cô bé: “Ngủ đi.” Tô Thiến vội vàng theo tới dặn dò: “Mang cả con chó của cháu theo. . . .” Nhớ ra Đường Ngạo ở bên cạnh, cô ta vội vàng bổ sung, “Buổi tối có người bảo vệ sẽ an toàn hơn.”

Hải Mạt Mạt không hề nói gì, ôm Gâu gâu vào buồng xe ngủ.

Cô bé vừa mới đi ra, Tô Thiến lập tức khóa cửa lại.

Trong xe hàng tối đen như mực, quên mang nến rồi. Hải Mạt Mạt cởi áo khoác, Gâu gâu ngửi ngửi, nằm lên áo khoác của cô bé. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, giống như đây mới thật sự là ngày tận thế, chỉ còn lại một màu đen dày đặc.

Cô bé mở cửa sổ nhỏ bên cạnh ra, bên ngoài vẫn đen kịt đưa tay không thấy được năm ngón, thỉnh thoảng có tiếng zombie đi qua, cô bé chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân nặng nề.

“Ba ơi. . . . . .” Cô bé bám vào cửa sổ, gọi khẽ.

Đường Ngạo cùng Tô Thiến triền miên một trận, Tô Thiến dựa vào ngực anh, rất thỏa mãn. Đường Ngạo mặc dù đối với phụ nữ chẳng có mấy phần tình cảm thật, nhưng ít ra thì vẻ ngoài của anh cũng thuộc dạng trong vạn chọn một. Hôm nay mặc dù gặp phải tuyệt cảnh, nhưng những ngày này của cô ta cũng không tệ lắm.

Đường Ngạo vẫn đang suy nghĩ chuyện khác: “Cô nói Tưởng Hồng Phúc đuổi phụ nữ và trẻ em ra ngoài.”

Tô Thiến gật đầu: “Ngoại trừ vợ của họ và mấy con ** ở bộ phận PR, đa số người già, phụ nữ và trẻ nhỏ đều bị đuổi.”

Đường Ngạo có chút trầm tư: “Những người này bây giờ đang ở đâu?”

Tô Thiến không hiểu ý nghĩ của anh: “Có lẽ ở gần Xưởng ASA, họ không thể đi quá xa được.”

Đường Ngạo nhanh chóng quyết định: “Ngày mai đưa tôi tới đó tìm họ.”

Tô Thiến ngạc nhiên trợn mắt há hốc mồm: “Anh muốn cứu họ?”

Đường Ngạo nở nụ cười ma mị: “Đương nhiên, tôi chính là đại sứ từ thiện thành phố E đấy.”

Anh vừa dứt lời, Tô Thiến liền liếc anh một cái. . . Lúc nói lời này ít nhất chính anh cũng đừng nên cười.

Hai người nằm một lúc, Đường Ngạo đột nhiên khoác áo ngồi dậy. Tô Thiến không hiểu hỏi: “Sao vậy?”

Tổng giám đốc Đường vừa mới được thỏa mãn, lúc này tâm trạng không tệ: “Đón công chúa nhỏ tới đây ngủ.”

Tô Thiến chua giống như bình giấm cất một trăm năm: “Anh đối xử với con bé ấy tốt quá nhỉ.”

Đường Ngạo cười to, cười xong sau đưa tay bóp chặt mặt cô ta: “Tôi luôn đối tốt với những người hữu dụng mà.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.