Phiếu Cơm

Chương 38: Chương 38: Nhân gian bất sách




(* Ý nói cuộc đời đã đủ gian nan rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ ra.) Editor: mèomỡ

Lúc tổng giám đốc Đường ôm Hải Mạt Mạt trở lại đã là tám rưỡi tối rồi. Mặc dù không phải giờ cơm, nhưng Vương Phượng vẫn đặc biệt thịt một con gà, chuẩn bị một bữa tối phong phú cho Hải Mạt Mạt. Trong phòng làm việc của Đường Ngạo, Đường Ngạo ôm Hải Mạt Mạt lên ghế ngồi của mình, để cô bé ăn cơm ngay trên bàn. Gâu Gâu đang ở bên cạnh cố gắng gặm đầu gà.

Tổng giám đốc Đường ngồi ở trên ghế sa lon, mấy quản lý quan trọng khác có ngồi, có đứng. Tổng giám đốc Đường rất nghiêm túc: “Đám mất nết kia tổn thất thế nào?”

Hải Lam và Tô Bách nói gì mọi người nghe không hiểu, nhưng Ngô Hoa đã kiểm tra: “Tổng cộng có ba mươi mốt mất nết vì quá mệt nhọc mà thân thể tử vong.”

Sắc mặt mọi người rất khó coi. Mất nết không cảm giác, nhìn như mạnh vô địch, nhưng thực chất là do không biết đau đớn mà thôi. Thân thể như vậy vốn càng không thể làm việc quá nặng. Nhưng Lã Chấn Chí mặc kệ điều này, sai bảo mất nết như con la.

Đường Ngạo gật đầu: “Đi thu xếp trước, hai ngày nữa tôi sẽ đi gặp bọn họ.”

Mọi người lập tức gật đầu, Đường Ngạo lại nói: “Trước san ra năm trăm cân lương thực, lúa mì hay ngô đều được, tôi mang cho đồng minh của chúng ta.”

Chuyện này không phải không thể được, chỉ là Trương Diệu Dương vẫn cảm thấy khó xử: “Đường tổng, sau khi Chu Tân Quốc chiếm lĩnh nơi này đã vơ vét toàn bộ lương thực dự trữ mang đi. Hiện giờ cả căn cứ cũng chỉ còn khoảng khẩu phần năm ngày. Ngô mới thu hoạch cũng chưa phơi khô, không thể đưa đi được.”

Đường Ngạo xem thường: “Thức ăn thì phải dùng để ăn chứ. Cất làm gì?”

Trương Diệu Dương lập tức gật đầu, ghi chép vào sổ. Đường Ngạo suy nghĩ một chút: “Lần đầu tiên không thể quá đơn giản, thêm mấy con gà đi. À, bắt cả con linh dương đưa đến đó.”

Sắp xếp xong xuôi anh lại phân chia lại nhân lực một cách hợp lý. Khu gia công vẫn tiếp tục vận hành. Đang nói chuyện, thấy Hải Mạt Mạt ăn cơm xong, tổng giám đốc Đường rất tự nhiên đứng dậy, dùng khăn lông ướt lau miệng và tay cho cô bé: “Được rồi, mọi người việc ai nấy làm.”

Hải Mạt Mạt ôm cổ anh, anh quay mặt ra: “Công chúa nhỏ hôn ba một cái nào.”

Hải Mạt Mạt liền hôn chụt một cái lên mặt anh. Sắc mặt mọi người như cầu vồng. . . . Đây đâu có giống nuôi con gái, rõ ràng là đang thể hiện ân ái thì có. . . . . .

Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường cùng Cầu Đại Vân mang theo lương thực, linh dương và gà đi ra ngoài. Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu đứng ở sau cửa. Tổng giám đốc Đường đáng lẽ đã quay đầu sắp đi, lại nhìn thấy bộ dáng ngóng trông của cô bé trong gương chiếu hậu. Anh không nhịn được xuống xe, vỗ vỗ tay với cô bé: “Đến đây.”

Hải Mạt Mạt lúc này mới vui vẻ, vội vàng chạy tới, leo lên xe. Vẻ mặt tổng giám đốc Đường bất đắc dĩ: “Đáng yêu thế này, về sau phải làm sao.”

Cầu Đại Vân nhịn cười: “Thật may là Mạt Mạt của chúng ta ngoan ngoãn lại nghe lời.”

Gâu Gâu ngứa chân nhảy ra khỏi xe, nó muốn hoạt động cho giãn gân cốt nên chạy theo phía sau xe.

Tất cả nhân viên thuộc bộ phận kinh doanh ASA đều là cấp dưới cũ của Đường tổng, đã từng bị anh mắng cho như chó. Bây giờ vẻ mặt mọi người đều có chút xấu hổ. Họ im lặng chuyển lương thực từ trên xe xuống. Đường Ngạo lại cực kỳ nhàn nhã: “Không mời tôi vào ngồi một lát à?”

Sắc mặt Yến Thao từ đỏ chuyển sang xanh mét, một lúc lâu sau mới phất tay: “Cậu còn cần tôi mời sao?”

Tổng giám đốc Đường cười ha hả, mang theo Cầu Đại Vân đi vào. Yến Thao đi theo phía sau anh, lúc này mới phát hiện anh còn dắt theo một bé Lolita. Khi đó Hải Mạt Mạt mặc áo len màu trắng, phía dưới là váy lụa mỏng màu xanh lá cây, đôi boots ngắn da trâu màu nâu cao hơn mắt cá chân một chút. Mái tóc dài màu vàng óng kia như mây như thác, giống hệt một thiên sứ.

Yến Thao không khỏi nhìn cô bé từ đầu đến chân một lượt. Tổng giám đốc Đường ôm Mạt Mạt lên, để cô bé ngồi trên khuỷu tay mình: “Con gái của tôi, Mạt Mạt.”

Cái này chẳng có gì kỳ lạ, anh vốn là một kẻ trêu hoa ghẹo nguyệt, có một đứa con gái cũng dễ hiểu thôi. Nhưng nếu kết hợp với vẻ mặt này thì mọi người thật khó mà chấp nhận. . . . . . Khi đó tổng giám đốc Đường đã từng uy chấn ASA, xấu tính nóng nảy của bọn họ vẻ mặt say mê trong hạnh phúc. Giống như đang khoe với mọi người một báu vật tuyệt thế vậy.

Mà tổng giám đốc Đường lại không có chút tự giác nào, đối mặt với ánh mắt của mọi người, anh hiền lành nói: “Mạt Mạt, gọi chú đi con.”

Vừa dứt lời anh chợt nhận ra không ổn. Quả nhiên Hải Mạt Mạt nhìn Yến Thao từ trên xuống dưới một lượt, lí nhí nói: “Gọi chú đi con.”

. . . . . .

Đoàn người đi vào bộ phận kinh doanh, bên trong cũng có một phòng thí nghiệm. Bình thường chủ yếu dùng để bộ phận kiểm tra xét nghiệm thuốc. Mặc dù đơn giản, nhưng dụng cụ vẫn cực kỳ đầy đủ.

Tổng giám đốc Đường rất hài lòng, Yến Thao vừa nhìn vẻ mặt của anh lông tơ trên người đã dựng hết cả lên: “Cậu lại muốn gì nữa?”

Tổng giám đốc Đường vỗ vỗ vai anh ta: “Tìm việc cho hơn ba trăm người ở đây làm chứ còn sao.”

Yến Thao nổi trận lôi đình: “Tôi đã nói với cậu rồi, tôi không còn là cấp dưới của cậu nữa! Tất cả mọi người trong bộ phận kinh doanh cũng không phải!”

Tổng giám đốc Đường ra vẻ tò mò: “Không phải cấp dưới của tôi còn phải để tôi nuôi à?”

Yến Thao quả thực sắp nổ tung: “Bọn tôi không phải đang thay cậu cầm chân Chu Tân Quốc sao?”

“Không phải cấp dưới của tôi còn thay tôi cầm chân Chu Tân Quốc?”

“. . . . . .”

Đường Ngạo, Hải Mạt Mạt và Cầu Đại Vân ở lại bộ phận kinh doanh dùng cơm trưa. Yến Thao dù sao cũng là phận làm chú, đối xử với Mạt Mạt vẫn có mấy phần săn sóc. Anh ta đặc biệt cắt hai miếng thịt cá tầm Trung Hoa thật lớn trong kho lạnh của bộ phận kinh doanh làm món cá tầm kho tàu cho Hải Mạt Mạt.

Hải Mạt Mạt gắp hai miếng lớn cho Gâu Gâu, mọi người nhìn mà đau lòng, không khỏi giương mắt nhìn tổng giám đốc Đường. Theo tính cách của anh, tuyệt đối không cho phép lãng phí thế này. Tổng giám đốc Đường quả thật đã nhìn thấy, cũng bắt đầu ra tay. . . . . . Anh coi như không có việc gì gắp thịt trong bát mình cho Mạt Mạt, để cô bé gắp cho chó ăn.

Mọi người: . . . . . .

Tổng giám đốc Đường nhất định là trúng tà rồi. Mọi người không còn gì để nói. Cầu Đại Vân cũng gắp thịt cho cô bé, Yến Thao cũng gắp qua, kết quả là bữa ăn này Gâu Gâu được ăn no căng.

Ăn cơm xong, Đường Ngạo và Yến Thao đi dạo trong bộ phận kinh doanh một vòng. Lúc đi đến phòng làm việc, tổng giám đốc Đường tiện tay đem huy chương cống hiến của tập đoàn y dược ASA trong phòng làm việc của Yến Thao đưa cho Hải Mạt Mạt chơi.

Gâu Gâu thích nhất là chơi với những thứ này, nó nằm trong lòng Hải Mạt Mạt nhìn chung quanh một lượt, sau đó rắc một tiếng cắn huy chương thành hai nửa. Đường tổng tỉnh bơ, mọi người cũng đành giả vờ không nhìn thấy.

Chu Tân Quốc quả nhiên chưa từ bỏ ý đồ, hắn lại định dẫn người tấn công bất ngờ vườn thú một lần nữa. Nhưng lần này, hướng đi của hắn bị Yến Thao nắm rõ như lòng bàn tay. (Nói đùa sao, hai nơi cách nhau có tý tẹo, mấy trăm nghìn người đi ra chẳng lẽ lại không nhìn thấy?)

Anh ta phái người giám sát chặt chẽ Chu Tân Quốc, Chu Tân Quốc vừa xuất phát, anh ta lập tức chọn người, chờ xuất phát.

Đối với ‘cái nhọt’ ngay bên cạnh, Chu Tân Quốc dĩ nhiên cũng lưu ý. Nhưng nơi này thứ nhất không có giá trị, thứ hai là hệ thống an ninh cũng không tệ. Hắn không nhất thiết phải làm chuyện phí sức lại chẳng có kết quả tốt ấy.

Hiện giờ hắn điều người đi ra ngoài, đương nhiên cũng phải có người giám sát bộ phận kinh doanh. Kết quả hắn vừa đi, người trong xưởng lập tức báo rằng Yến Thao có dị động.

Chu Tân Quốc cũng là người cẩn thận, hắn mang đa số nhân lực ra ngoài thế này, ngộ nhỡ Yến Thao thật sự muốn nẫng căn cứ của hắn thì. . . . . .

Hắn bất đắc dĩ, lại không thể làm gì khác hơn là rút về xưởng. Như thế hai ba lần, hắn cũng bắt đầu có chút tức giận, chuẩn bị xử lý bộ phận kinh doanh. Nhưng lần này không thuận lợi như trong tưởng tượng, đại đa số mọi người trong xưởng ASA bầu phiếu chống. Bộ phận kinh doanh của Yến Thao như thế nào trong lòng tất cả mọi người đều biết.

Tấn công chỗ anh ta, ngoại trừ thương vong ra thì được cái gì? Hơn nữa quan trọng hơn là nhỡ chẳng may lúc họ tấn công nơi đó, Đường Ngạo lại phản công thì sao?

Vấn đề này quả thật làm khó Chu Tân Quốc. Lợi thế của xưởng ASA chính là phòng ngự kiên cố, nhưng nếu mọi người ra ngoài hết, vậy hắn chỉ còn mỗi một lợi thế là nhiều người thôi.

Hơn nữa hắn không còn nhiều vũ khí. Hơn sáu trăm khẩu súng, bị Đường Ngạo tịch thu hơn một trăm, hiện giờ hắn chỉ còn hơn bốn trăm khẩu. Nếu như dùng hết ở chỗ Yến Thao chắc chắn có thể bắt được Yến Thao, nhưng bên Đường Ngạo phải giải quyết thế nào?

Nếu như không tấn công được Đường Ngạo, hắn chiếm bộ phận kinh doanh có ích lợi gì?

Trong thời gian ngắn, Chu Tân Quốc ngoan ngoãn không manh động. Nhưng tổng giám đốc Đường không hề nhàn rỗi, anh sai người ra ngoài, bắt đầu từ xung quanh vườn thú thăm dò tình hình các căn cứ khác trong thành phố E.

Anh bây giờ có lương thực, so với các căn cứ miệng ăn núi lở khác có thể nói là ‘lắm tiền nhiều của’. Mọi người tiếp đãi anh tương đối long trọng. Nhưng cái tổng giám đốc Đường muốn không phải sự trọng đãi này. Anh có thể cung cấp cá con, trứng gà đất và hạt giống, yêu cầu các căn cứ khác trồng trọt, sau đó rút ra 20% lương thực để trả tiền hạt giống.

Các căn cứ khác mong còn không được, nhưng mọi người trong vườn thú đều có dị nghị. Trương Diệu Dương cũng không quá tán thành: “Nếu như bọn họ thu hoạch xong không chịu nộp, vậy chúng ta làm thế nào?”

Tổng giám đốc Đường chỉ phất tay: “Anh có biết câu ‘Môi hở răng lạnh’ không, anh cũng không nên để người ta đói chết chứ.”

Tất cả mọi người khen tổng giám đốc Đường cao thượng, tổng giám đốc Đường rất hưởng thụ cảm giác ưu việt được người ta sùng bái này. Chỉ có Hải Mạt Mạt ngồi bên cạnh ăn dưa vàng, đột nhiên chen vào một câu: “Ý ba muốn nói là nếu như không còn các căn cứ khác, zombie chỉ có thể tới chỗ chúng ta tìm thức ăn. Hơn nữa, những căn cứ mượn hạt giống không nhiều người, nếu như không trả, đến lúc đó ba sẽ mang mọi người đến trước mặt họ, nói: Thằng nào không trả tẩn thằng đó! Bọn họ ai dám không trả.”

Cho nên câu ‘môi hở răng lạnh’ kia có hai tầng nghĩa. Một là bọn họ chết hết rồi sẽ đến phiên chúng ta vào miệng zombie, chúng ta sợ. Hai là bọn họ không nghe lời, chúng ta sẽ biến thành hàm răng cắn cho bọn họ sợ.

. . . . . . Tất cả mọi người im lặng. Tổng giám đốc Đường liên tục ho khan.

Bảo bối, mình biết là được rồi, không nhất thiết phải nói ra đâu. . . . . .

Nhân gian bất sách!

Chuyện cho mượn hạt giống được tất cả mọi người trong căn cứ ủng hộ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.