Phiếu Cơm

Chương 59: Chương 59: Như vậy thì thật thê thảm đúng không?




Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường bắt đầu ra lệnh cho Cầu Đại Vân dốc toàn lực truy bắt Chu Tân Quốc. Ngoài mặt cũng làm lành với đám người Đường tướng quân. Thời gian chuẩn bị hai ngày trôi qua, buổi họp báo đã gần ngay trước mắt.

Quả nhiên có rất nhiều phóng viên tin tức rối rít xin vào thành phố E tham gia buổi họp báo lần này. Nhưng bởi vì chỉ có máy bay lên thẳng mới có thể hạ cánh ở đây nên cũng không thể đưa quá nhiều người tới được. Tổng giám đốc Đường chọn ra mấy cơ quan truyền thông có sức ảnh hưởng nhất, cũng biết tình huống thực tế nhất.

Ý của bên Đường tướng quân dường như là muốn lấy được thuốc điều trị bằng bất cứ giá nào, khống chế cục diện trước đã. Về phần anh có tham dự chuyện lần này hay không thì để tính sổ sau cũng không muộn.

Cho nên mặc dù lần trước Đường thiếu tá bị tổng giám đốc Đường bắt quả tang lén lút lục soát vườn thú, nhưng hai bên cũng không vì vậy mà trở mặt.

Hiện giờ Đường tướng quân cũng không có ý rời đi, ngược lại không ngừng có binh lính tới đây báo cáo. Xem ra bọn họ muốn bắt Hải Minh Tiển ở biệt thự họ Sa.

Nhưng lần này khá kỳ lạ, trước kia mỗi lần có quân đội tới, những zombie kia lại hợp sức tấn công giống như mọc mắt vậy. Thế nhưng lần này lại gió êm sóng lặng.

Theo một khía cạnh nào đó mà nói thì tổng giám đốc Đường lại càng đáng nghi hơn.

Đám người đã đến đông đủ, buổi họp báo tin tức tổ chức thành công. Tổng giám đốc Đường dõng dạc diễn thuyết, cảnh ngộ lận đận của phụ nữ và trẻ em trong căn cứ theo TV và báo chí không ngừng truyền bá đến những địa phương không bị lây nhiễm.

Không thể không nói, tổng giám đốc Đường là một người vô cùng biết cách xử lý tin tức. Cả buổi họp báo không có bất cứ chỗ nào cần cắt nối biên tập. Những tai nạn khiến người ta xúc động rơi lệ, những tình cảm, giúp đỡ từ tập thể. Cảnh hoang tàn khắp thành phố làm người ta bi thương đau đớn, những người may mắn còn sống sót lại khiến cho người ta tràn ngập hi vọng.

Cuối cùng mười ống thuốc khiến mười con mất nết chuyển hóa lại thành người thành công. Tất cả ký giả không ngủ không nghỉ, theo dõi quá trình chuyển hóa suốt 12 tiếng.

Buổi họp báo vô cùng thành công, sự sợ hãi về tận thế của người dân ở khu không lây đã bị niềm tin tất thắng áp đảo. Đường tướng quân sai người đưa mẫu thuốc điều trị về xét duyệt, nhưng vẫn không ngừng đưa quân đến nơi này.

Biệt thự họ Sa bị lực lượng quân đội hùng hậu bao vây mà không hề biết, yên ả đến lạ thường.

Cuối cùng đến một ngày, Đường tướng quân bố trí quân xong, dẫn người xông thẳng vào biệt thự.

Bên trong lại chỉ có chưa đến bốn mươi bảo vệ. Binh lính dễ dàng khống chế chúng, sau đó tiến vào phòng thí nghiệm. Tình huống trong phòng thí nghiệm lại làm cho người ta kinh hãi. Tất cả tài liệu đã bị hủy; trong phòng thí nghiệm, Hải Minh Tiển và Sa Khang nằm trên mặt đất, Hải Minh Tiển đã bị người ta bắn chết.

Cả đầu máu thịt be bét, vẫn còn có thể nhìn ra ngũ quan. Mà Sa Khang lại thảm hại hơn nhiều, tứ chi của hắn đã bị người ta cắt tận gốc, nhưng không biết dùng phương pháp gì để cầm máu mà hắn vẫn chưa chết, lúc này còn đang khổ sở thoi thóp.

Giây phút mọi người nhìn thấy hắn, ngay cả Đường tướng quân đều tin rằng hắn ước gì mình chết đi còn hơn.

Bọn họ đẩy mí mắt hắn ra, phát hiện mắt hắn chỉ còn lại hai lỗ trống máu chảy dầm dề. Tai cũng đã bị chọc điếc, trong miệng đầy máu, đầu lưỡi đã bị bỏ vào máy ép trái cây xay nát.

Có không ít binh lính bắt đầu nôn mửa.

Tổng giám đốc Đường đi vào sau. Vốn anh đưa Hải Mạt Mạt theo nhưng vừa thấy tình cảnh này anh liền xoay người lại ngăn cản Hải Mạt Mạt sắp đi vào, còn ra hiệu cho Cầu Đại Vân dẫn cô đi ra ngoài.

Hải Mạt Mạt lại nhất quyết đòi đi vào, cô muốn vào thì dù là Cầu Đại Vân cũng không ngăn được. Cô luồn đến trước mặt Hải Minh Tiển, đưa tay sờ khuôn mặt lạnh như băng của anh ta. Rất dễ nhận thấy rằng có người đã giết bọn họ. Hơn nữa người này rõ ràng có mối thù rất sâu nặng với Sa Khang.

Ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía tổng giám đốc Đường.

Hiện giờ tuy Chính phủ cật lực duy trì ổn định nhưng rối loạn là điều khó mà tránh khỏi. Gió bão lần này họ phải trải qua mãnh liệt hơn bao giờ hết. Tất cả cổ phiếu, ngân sách đều sụt giảm, tình trạng vô cùng thê thảm. Chỉ có cổ phiếu tập đoàn ASA vẫn tăng lên mỗi ngày, là điểm hồng duy nhất trong rừng tùng xanh.

Mà bây giờ, ASA do Chính phủ đầu tư 20%, điều này có nghĩa rằng cho dù về sau Đường Ngạo đột nhiên phát điên khiến ASA phá sản, Chính phủ cũng sẽ ra mặt dọn dẹp tàn cuộc.

Hiện giờ, mặc dù anh bị kẹt ở thành phố E, nhưng tài sản của anh vẫn đang không ngừng tăng lên gấp bội. Mục tiêu của anh đã đạt được, Hải Minh Tiển và đám người Sa Khang dĩ nhiên cũng không còn hữu dụng nữa.

Đường Ngạo không muốn nói gì cả, anh rời khỏi phòng giải phẫu, làm như vô tình quan sát máy móc trong phòng thí nghiệm.

Những máy móc này đã bị xé hết nhãn, nhưng cũng chính vì vậy, anh mới càng không rửa sạch được hiềm nghi. Bởi làm như vậy nhìn mới không giống như có người hãm hại anh. Nhưng cho dù có xé sạch nhãn thì muốn điều tra được tên những dụng cụ thiết bị này cũng không phải là việc khó.

Chỉ cần tìm được nhà máy và cửa hàng, thẩm tra đối chiếu với hải quan một lần thì anh có chạy đằng trời.

Tổng giám đốc Đường càng nhìn càng não nề, đột nhiên có một chiến sĩ đi tới báo cáo: “Tướng quân, chúng ta cứu được ba người còn sống.”

Ba người đều là đàn ông, trong đó có một giáo sư nhân dân ba mươi mấy tuổi, tên Hoàng Bạc. Một cậu sinh viên mười mấy tuổi, tên Giang Hải Đông. Một người trẻ tuổi vóc dáng cao ráo, hình thể cân xứng, anh ta rất tao nhã lịch sự gật đầu với Đường tướng quân: “Tôi tên là phó Đông Lai, là bác sĩ chủ trị ngoại khoa thần kinh bệnh viện nhân dân số một thành phố E.”

Nghe nói là bác sĩ, Đường tướng quân liền cực kỳ kính trọng, lập tức bắt tay anh ta: “Mọi người chịu khổ rồi, mời về căn cứ nghỉ ngơi.”

Ba người được đưa về căn cứ, hiển nhiên có người đến lấy khẩu cung. Nhưng ngay cả tổng giám đốc Đường cũng biết bọn họ không thể nào cung cấp được bất kỳ tin tức hữu dụng gì. Quả nhiên là bọn họ bị bắt và nhốt ở đây từ ba ngày trước.

Ngày ấy chỉ có Sa Khang và Hải Minh Tiển đi vào, sau đó không ai để ý nữa. Ba người họ đã một ngày một đêm không ăn không uống rồi.

Đường tướng quân xem xét phòng thí nghiệm một vòng. Hệ thống máy tính của phòng thí nghiệm đã bị phá hỏng, tất cả tài liệu hữu dụng đều bị mang đi.

Đường Ngạo biết một nơi khác có tài liệu quân đội cần, nhưng anh không dám nói. Nếu anh bảo anh ngoài ý muốn phát hiện ra phòng thí nghiệm cá nhân của Hải Minh Tiển, sẽ có ai tin đây? !

Hiện giờ tất cả chứng cớ đều nhằm vào anh, Đường tướng quân đi hai vòng, quả nhiên ra lệnh: “Mang hai bộ máy trở về kiểm tra, những máy móc này tuy trong giới y học cũng rất ít khi dùng đến, nhưng tôi không tin hoàn toàn không có đầu mối.”

Có người vâng lệnh, lập tức mang mấy bộ máy lên xe.

Kiểm tra xong, ngoại trừ bốn mươi mấy kẻ thân tín của Sa Khang ra thì không có phát hiện hữu dụng nào khác. Mà ngay cả bốn mươi mấy người này cũng không có ích gì. Bọn chúng chỉ biết là Sa Khang, Sa Nghị và Hải Minh Tiển, nhưng bây giờ, ba người đó đều đã chết rồi.

Lúc quay về, người quân đội rõ ràng đã xếp xe tổng giám đốc Đường vào giữa đội ngũ. Đường Ngạo biết đây là đề phòng anh chạy trốn, một khi nguồn gốc của máy móc bị tra ra, anh lập tức sẽ trở thành tù nhân.

Chết tiệt, rốt cuộc là ai giết Hải Minh Tiển! ?

Trong xe của anh chỉ có Hải Mạt Mạt, à, đương nhiên còn có Gâu Gâu nữa.

“Nếu như ba muốn chạy trốn, để Mạt Mạt ngăn họ.” Giọng Hải Mạt Mạt cực kỳ mềm mại. Đường Ngạo lắc đầu, “Nếu như trốn, chẳng phải càng hợp với ý đồ của kẻ đó sao.” Anh quay đầu nhìn về phía Hải Mạt Mạt, vẻ mặt dần dần trở nên nghiêm túc: “Ba không tin Hải Minh Tiển sẽ chết như vậy.”

Hải Mạt Mạt không lên tiếng.

Trở lại căn cứ, thần kinh luôn căng như dây cung của tổng giám đốc Đường đột nhiên thả lỏng. Anh mặc nguyên quần áo nằm ngửa trên giường, thật quá mệt mỏi, thời gian gần đây có dùng từ ‘lo lắng hãi hùng’ để hình dung cũng không quá. Nếu tố chất tâm lý không tốt chỉ sợ đã sớm phát điên rồi.

Anh không sao, chỉ hơi mệt mà thôi. Anh nhắm mắt lại, chỉ chốc lát sau liền thiếp đi. Gần đây xương cốt Hải Mạt Mạt đã tốt lên nhiều rồi, bình thường cũng rất ít khi ngâm mình trong dịch nuôi cấy nữa. Cô cởi áo Đường Ngạo, lại ngồi lên trên người anh cởi nốt cả quần dài của anh ra, lúc này mới đẩy anh vào trong chăn.

Đôi tay Đường Ngạo vắt qua eo cô, ôm cô vào trong ngực. Hai người lẳng lặng ngủ.

Ngủ không lâu lắm, tổng giám đốc Đường liền bị giày vò tỉnh. Vì an ủi anh, Hải Mạt Mạt quyết định giúp anh tuốt ống. Xúc cảm và tiết tấu này thật quá tốt, anh không tự chủ được tiến lùi theo bàn tay nhỏ bé của cô.

“Con. . . . . . Ưm, con mẹ nó chứ. . . . . .” Anh cũng không biết mình nên nói cái gì. Nếu như ngồi tù mà được nhốt cùng cô thì dù có bị xử chung thân cũng không khổ sở lắm.

Cái tay nhỏ bé kia hoành hành ngang ngược ở điểm yếu của anh, lúc thì xòe ra lúc thì nắm lại. Không biết chừng chẳng bao lâu nữa anh đã bị áp giải ra pháp trường rồi.

Để ý những thứ này làm gì. Tuốt một lần cũng sẽ không chết.

Anh bắt đầu chuyên tâm hưởng thụ. Hải Mạt Mạt lấy được khích lệ, càng thêm cố gắng. Bàn tay nhỏ bé như cái miệng nhỏ nhắn đang dùng sức khóa lấy anh. Hô hấp của anh dần trở nên dồn dập, tay phải cầm bàn tay nhỏ bé mềm mại của mình, điều chỉnh tiết tấu đến trạng thái anh thấy thỏa mãn nhất.

“Mạt Mạt. . . . . .” Trong lúc ý loạn tình mê, anh khẽ gọi tên cô. Mái tóc Hải Mạt Mạt xõa lên đầu vai anh, lành lạnh như tơ.

Kết thúc của chuyện này đương nhiên lại là một cuộc thảm án.

“Hải Mạt Mạt! !” Tổng giám đốc Đường nổi trận lôi đình, “X ba con! !”

Anh tức mình chửi bới. . . . . Hải Mạt Mạt lại phanh gấp ở thời khắc mấu chốt rồi.

Ngày hôm sau, tổng giám đốc Đường muốn ra ngoài, đuổi bắt Chu Tân Quốc không biết làm đến đâu rồi. Đường tướng quân ngoài mặt không ý kiến nhưng lại phái năm chiến sĩ của Đường thiếu tá đi theo anh. Anh cũng không nói gì, đoàn người thẳng tiến rời khỏi ASA.

Hải Mạt Mạt ở nhà xem Cừu vui vẻ. Đồ ăn đồ chơi trong phòng cô đều là những thứ hay nhất, tốt nhất. Đang xem hăng say, đột nhiên vang lên một tràng tiếng gõ cửa.

Gâu Gâu nghi ngờ khẽ sủa, lập tức ngồi bật dậy.

Hải Mạt Mạt mở cửa, thấy ngoài cửa là một người đàn ông cực kỳ nhã nhặn. Anh ta mặc áo sơ mi màu trắng gạo, quần jean sáng màu, nụ cười lại vô cùng quen thuộc: “Mạt Mạt đang chơi cái gì thế?”

Hải Mạt Mạt nghiêng đầu nhìn anh ta, chỉ thấy Đường tướng quân cũng đi theo phía sau anh ta. Hai người một trước một sau vào phòng. Đường tướng quân chỉ chỉ Hải Mạt Mạt: “Đông Lai, cậu là bác sĩ thần kinh thì kiểm tra cho cô bé xem. Nếu như có thể giải quyết thì không cần phái người qua đây nữa. Thành phố E như bây giờ càng ít người tới càng tốt.”

Phó Đông Lai gật đầu, anh ta đi về phía Hải Mạt Mạt, ngay cả trong ánh mắt đều mang theo nụ cười hòa ái: “Mạt Mạt tới đây nào.”

Hải Mạt Mạt ôm Gâu Gâu cảnh giác quan sát anh ta và Đường tướng quân. Anh ta cười nhẹ dắt tay Hải Mạt Mạt: “Mạt Mạt hay đau đầu sao? Đi thôi, chúng ta đến bệnh viện.”

Đường tướng quân đương nhiên đi theo. Ở bệnh viện Khang Mỹ Nhạc, Phó Đông Lai làm kiểm tra não bộ vô cùng cặn kẽ cho Hải Mạt Mạt. Khi đang viết bệnh án, cửa đột nhiên bị đẩy ra, tổng giám đốc Đường gần như là lao vào.

Đường tướng quân không vui nhíu mày: “Sao đấy?”

Đường Ngạo cúi người ôm lấy Hải Mạt Mạt, không nói một chữ, xoay người đi thẳng ra ngoài. Mãi cho đến khi ra khỏi bệnh viện, anh mới dịu dàng hỏi: “Bọn họ có bắt nạt Mạt Mạt không?”

Hải Mạt Mạt lắc đầu, anh mới yên tâm. Cuối cùng vẫn ôm cô về phòng.

Đóng cửa lại, Hải Mạt Mạt lại đi xem Cừu vui vẻ. Đường Ngạo xoa đầu cô: “Về sau ngoại trừ ba thì ai gõ cửa cũng không được mở. Cũng không được đi với bất kỳ ai, nghe chưa.”

“Dạ.” Hải Mạt Mạt ngoan ngoãn đáp. Tổng giám đốc Đường lại đột nhiên thở dài một hơi: “Cũng không biết còn có thể bảo vệ con bao lâu nữa. Hải Mạt Mạt, nếu như ba chết, con phải làm sao bây giờ?”

Hải Mạt Mạt ngẫm nghĩ, cô cũng không phải không biết động não: “Ông già họ Đường kia sẽ nhốt con vào trong phòng thí nghiệm, để một đám người nghiên cứu con.” Cô ăn một miếng sữa tươi đông lạnh thành kem, suy nghĩ hồi lâu, “Con không biết có thể sống bao lâu, nhưng chỉ cần con còn sống, ông ta chắc chắn sẽ không thả con ra.”

Dứt lời, cô đột nhiên nhìn về phía Đường Ngạo, khóc òa lên thành tiếng: “Vậy con có thể ăn kem được nữa không? Con có thể xem Cừu vui vẻ nữa không? Bọn họ chắc chắn cũng sẽ không cho con mua truyện tranh nữa! Họ sẽ cắt con ra đúng không? Như vậy thì thật thê thảm ba ơi! !” Cô nhào vào lòng Đường Ngạo, gào khóc: “Tiếp tục tận thế được không ba? Con cảm thấy cứ như thế này cũng rất tốt. Hu hu hu. . . .”

Đường Ngạo ôm cô, tưởng tượng ra một gian phòng thí nghiệm trắng như tuyết, cô nằm ở trên bàn mổ, suốt ngày phải đối mặt với vô số dụng cụ và nhà khoa học về sinh vật.

Thân thể của cô sẽ bị cắt vô số lần, bởi vì bọn họ cần mẫu xương, bắp thịt, máu và số liệu về tốc độ khôi phục. Thậm chí cả cơ quan nội tạng cũng có thể bị lấy mất.

Bọn họ dĩ nhiên sẽ không để cho cô xem hoạt hình, cũng sẽ không dạy cô bất kỳ kiến thức gì. Bởi vì nếu làm như vậy, chứng tỏ cô cũng là một con người. Nếu như cô là người, vậy nghiên cứu đã không tuân thủ chủ nghĩa nhân đạo rồi.

Mà nếu cô chỉ nằm không làm gì cả, vậy cô chỉ là một vật phẩm mà thôi. Gene của cô vốn không giống người thường. Chỉ cần coi cô như một vật phẩm thì mọi người cũng sẽ không cảm thấy tội lỗi nữa.

“Đúng vậy, thật thê thảm.” Anh ôm Hải Mạt Mạt vào trong ngực, khẽ than.

***

p.s: Đọc câu cuối của anh cứ thấy nó thật … Kiểu vừa dọa vừa thương hơi ngòn ngọt =.=

Phải chăng đọc ngược nhiều nên giờ nhìn đâu cũng thấy sủng ~Orz

p.s 2: Tuốt là ma quỷ =)))))))))))))))


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.