Phiếu Cơm

Chương 67: Chương 67: Vị hôn thê




Một tuần sau, Hải Mạt Mạt rốt cuộc cũng liên lạc được với Cầu Đại Vân. Những người còn lại sau khi chạy ra khỏi Tập đoàn ASA liền đi về phía Bắc. Họ vốn định rời thành phố E, nhưng đến rìa thành phố lại phát hiện rất nhiều zombie.

Bọn chúng bao vây cả thành phố E, chỉ được phép vào không cho phép ra.

Mọi người không thể làm gì khác hơn là vòng về vườn thú.

Cũng may zombie mặc dù bao vây nơi này nhưng không có ý ăn thịt tất cả mọi người. Người sống sót thương vong không nhiều, chỉ có quân đội Đường lão tướng quân mang tới thì chẳng còn lại là bao.

Kể từ đó, mọi người cũng gần như hiểu ý đồ của đám zombie. Có hơn sáu mươi nghìn người còn sống, quốc gia sẽ không dễ dàng từ bỏ thành phố E. Bọn chúng dường như không muốn quốc gia hủy diệt thành phố này.

Chẳng lẽ ở nơi này còn có cái gì đáng để bảo vệ sao?

Mọi người nghĩ mãi không ra, nhưng dù thế nào cũng không thể ở mãi trong ngôi miếu đổ nát kia được. Đợi đến khi Đường Hạo có thể đi lại được, tổng giám đốc Đường liền mang theo mọi người về vườn thú.

Lúc này người của mấy căn cứ khác cũng nơm nớp lo sợ. Mặc cho Cầu Đại Vân nói thế nào cũng không chịu trở về. Nhưng một vườn thú thật sự không chứa nổi sáu mươi nghìn người. Đường Ngạo ra mặt làm công tác tư tưởng cho bọn họ, khuyên can mãi rốt cục cũng khiến họ quay về căn cứ của mình.

Lần này xưởng ASA mặc dù tổn thất khổng lồ, nhưng cũng may là các căn cứ khác vẫn bình yên. Cục diện lại quay về như lúc trước. Đường Ngạo đi thăm các căn cứ, chủ yếu vẫn là khuyên mọi người đừng bỏ bê sản xuất trồng trọt. Mặc dù cả triệu zombie gần như đã cắt đứt hy vọng sống của mọi người, nhưng nếu bỏ trồng trọt thì ngay cả hai chữ ‘hy vọng’ cũng không cần nhắc đến nữa.

Tất cả các căn cứ cũng nhanh chóng khôi phục lại trật tự bình thường, đội quân zombie cũng không thấy có hành động gì khác. Nhưng mọi người đều biết bọn chúng luôn tồn tại.

Đường Ngạo bắt đầu ngày ngày mang theo Hải Mạt Mạt đi ra ngoài bắt zombie, hy vọng có thể tìm ra mấy con biết nội tình. Nhưng zombie bên ngoài phần lớn cấp rất thấp. Thỉnh thoảng có cao cấp, thì cũng chỉ biết như Hà Hợp. Ngoại trừ biết thủ lĩnh là một nam một nữ thì gần như không có bất kỳ đầu mối hữu dụng nào.

Thuốc men của vườn thú chuẩn bị rất đầy đủ, Đường thiếu tá cũng dần dần hồi phục. Đường Diệu Thiên bắt đầu liên lạc với quân đội. Đối với tình huống của thành phố E lúc này, Chính phủ rõ ràng cũng rất khó xử. Hiện giờ đã có rất nhiều đội cứu hộ hy sinh ở thành phố này. Nếu như từ bỏ, nơi này lại có sáu mươi nghìn người còn sống; nếu như không từ bỏ, nơi này có khả năng sẽ gây nguy hiểm đến những khu vực khác.

Hơn nữa mấy ngày trước buổi họp báo tin tức của ASA vừa mới được cử hành, lúc này mà khởi động kế hoạch hủy diệt, khó tránh khỏi sẽ dẫn đến khủng hoảng.

Nhưng cho dù thế nào, bọn họ cũng vẫn phái máy bay trực thăng tới, thả dù mỳ ăn liền, đồ hộp, bánh bích quy v…v…

Trái với tình hình ở thành phố E, thuốc chữa bệnh của ASA lại thành công hơn rất nhiều. Theo phương án tổng giám đốc Đường đề ra, Chính phủ dốc sức giúp đỡ tập đoàn ASA xây thêm mấy phân bộ. Thuốc mẫu là lấy từ “Người Tinh Lọc” trên người Hải Mạt Mạt. Quốc gia phái chuyên gia ngày đêm nghiên cứu, cuối cùng cũng tạo ra được dịch dinh dưỡng nuôi cấy loại vi khuẩn này với số lượng lớn.

Mà phương án được đưa ra là trước khi thân thể của người bị nhiễm chết, bảo đảm người kia ăn cơm như con người bình thường, một tuần sau tiêm thuốc. Người bị nhiễm trong vòng mười hai tiếng sẽ xuất hiện triệu chứng lâm sàng là sốt cao không giảm, có lúc thậm chí sẽ đạt đến bốn mươi năm mươi độ.

Nhưng sau mười hai tiếng sẽ khôi phục bình thường, thêm vào đó tất cả các vết thương lúc trước đều khỏi hẳn.

Tiếc nuối duy nhất là thuốc không thể giúp cơ thể con người sinh ra kháng thể. Nếu tiêm đủ liều thuốc, sau khi vi khuẩn tiêu diệt “Người Tiến Hóa” một thời gian sẽ tự động biến mất. Người được chữa khỏi nếu lại tiếp xúc với virus thì vẫn sẽ bị lây như thường.

Mà nếu như tiêm quá liều, mạch máu sẽ nổ tung mà chết.

Nhưng dù thế nào cũng vẫn tốt hơn bó tay trước bệnh dịch. Vậy nên thuốc điều trị lập tức được đưa vào sản xuất. Có thể tưởng tượng, khi tin tức có thuốc chữa được virus zombie truyền ra, quần chúng cuồng nhiệt đến mức nào.

Nhóm thuốc đầu tiên được mệnh danh là “Thánh Ân” chính thức đưa lên thị trường, quốc gia xây dựng khu cách ly cho những người bị nhiễm, tiêm thuốc miễn phí. Nhưng vì dân chúng vẫn lo sợ nên thuốc mới được đưa ra thị trường một tiếng đã bị mua hết sạch.

Trên chợ đen nhanh chóng xuất hiện thuốc lậu, một lọ ở tiệm thuốc giá mười hai tệ sáu đồng biến thành hơn hai nghìn tệ. Nhưng dù bán với giá cắt cổ như vậy vẫn cung không đủ cầu. Vì vậy “Thánh Ân” hàng nhái bắt đầu xuất hiện.

Mặc dù Đường Ngạo hiện giờ đang ở thành phố E, nhưng anh vẫn là pháp nhân kiêm tổng giám đốc của ASA. Máy bay trực thăng mỗi lần tới đây sẽ mang theo thông tin về tình hình kinh doanh và một vài tài liệu khác của ASA.

Giá niêm yết của mỗi lọ “Thánh Ân” là mười hai tệ sáu đồng, đây đương nhiên là do Chính phủ quy định. Cũng được cục vật giá thông qua phê duyệt. Lúc bọn họ làm như vậy đều cho rằng tổng giám đốc Đường sẽ giận đến giơ chân, không ngờ Đường Ngạo chỉ cười.

Mỗi một lọ “Thánh Ân”, ASA cũng chỉ lãi được một tệ sáu tám đồng. Nhưng trong một năm này, dưới tình huống không có bất kỳ tuyên truyền gì ASA lại được dân chúng bầu thành công ty nhân đạo. Không những cổ phiếu tăng vọt mà sản lượng bán ra của tất cả các loại thuốc trong công ty đều tăng gấp năm lần so với năm trước.

Tổng giám đốc Đường đang ở thành phố E nhưng tiền vẫn cứ cuồn cuộn vào túi.

Đường lão tướng quân rõ ràng không ưa loại đầu cơ trục lợi chỉ lo phát tài trong lúc quốc gia lâm nguy này. Nhưng tổng giám đốc Đường không quan tâm, anh chỉ cảm thấy hiện giờ phân bộ của ASA không thể không có cấp dưới trung thành của anh.

Anh bắt đầu tuyển thí sinh trong căn cứ. Vương Phượng là lựa chọn tốt, tài cán gan dạ sáng suốt đều có. Chỉ là kiến thức chưa đủ, còn cần rèn luyện thêm. Tô Bách trước kia là Phó tổng, quen với hình thức kinh doanh của ASA, cũng tạm được. Đưa cậu ta đi thì có thể đưa Kiều Tiểu Vũ đi luôn.

Anh là người nghĩ là làm, buổi tối hôm đó lập tức gọi Vương Phượng, Kiều Tiểu Vũ và Tô Bách tới.

Tô Bách từ buổi họp báo tin tức lần trước đã được khôi phục làm người rồi, nhưng nghe Đường Ngạo nói định để mình làm Phó tổng, anh ta vẫn ngớ ra: “Đường tổng, em á? !”

Đường Ngạo không muốn nhiều lời: “Cậu làm không được thì đừng vác mặt về gặp tôi!”

Tô Bách biết đây là Đường Ngạo giao ASA cho anh ta. Môi anh ta mấp máy một lúc vẫn nói không ra lời, Đường Ngạo chỉ vỗ nhẹ vai anh ta.

Tin tức đưa đám người Tô Bách đi cũng không công bố rộng rãi. Dù sao máy bay trực thăng một lần nhiều nhất chỉ có thể chở đi ba người. Mà cơ hội rời khỏi nơi quỷ quái này đều là ước mong của sáu mươi nghìn người. Đường tướng quân vô cùng không đồng ý với hành động đi cửa sau này, tổng giám đốc Đường liền giở trò lưu manh: “Không cho con phái người đi, vậy con chỉ đành tự mình đi thôi. Con không ngại.”

Đường lão tướng quân đành chấp nhận. Hiện giờ nếu tổng giám đốc Đường muốn đi sẽ đi được ngay. Nhưng dù sao anh cũng là con trai Đường Diệu Thiên. Lúc này bên ngoài có rất nhiều người chú ý tới nơi này, bên trong lại có hơn sáu mươi nghìn người mong đợi, nếu như anh đi người khác sẽ nghĩ thế nào?

Vì duy trì ổn định, Đường Ngạo cũng không định công bố tin tức đám người Tô Bách sắp sửa rời đi. Ngược lại anh bảo Cầu Đại Vân tổ chức một bữa tiệc.

Buổi tối hôm đó, tất cả người của các căn cứ khác cũng nhận được lời mời mà đến. Người nhiều khiến tử khí mịt mù trước kia dần tan biến. Đường Ngạo khởi động toàn bộ máy phát điện, mười mấy ngọn đèn công suất lớn cùng bật khiến vườn thú sáng rực như ban ngày.

Mấy vạn người cùng hội tụ vô cùng náo nhiệt.

Dĩ nhiên thức ăn đơn giản hơn những bữa tiệc trước kia nhiều. Chỉ có bánh mì khô, cánh gà, cá tươi v…v…, muốn nướng phải tự làm. Thức uống có nước ép hoa quả, có rượu.

Trên võ đài trước kia dùng cho động vật biểu diễn có người ca hát. Cả vườn thú đắm chìm trong không khí vui mừng. Tổng giám đốc Đường và Đường thiếu tá, Tô Bách cùng mấy người ngồi bên lò lửa, cách một tầng lưới sắt lửa than vẫn hừng hực cháy.

Gâu Gâu đi lòng vòng sủa inh ỏi, Đường thiếu tá cảm thấy con chó này thật thú vị: “Có muốn tao nướng cho mày cái cánh gà không?”

Con chó trắng này liền nằm bên chân anh ta, chăm chú chờ cánh gà nướng của mình. Đường thiếu tá cũng cảm thấy khó tin: “Mẹ kiếp, con chó này thành tinh thật rồi.”

Tổng giám đốc Đường không để ý tới anh ta. Thức ăn trên bàn của bọn họ đương nhiên không giống mọi người. Phòng bếp chuẩn bị tôm luộc cho Hải Mạt Mạt. Anh đang bóc vỏ tôm cho Hải Mạt Mạt. Hải Mạt Mạt ăn cũng không tập trung, cầm con tôm lúc thì đút cho anh, lúc lại đút cho Gâu Gâu.

Tổng giám đốc Đường cũng không để ý, đang phân công nhiệm vụ cho đám người Tô Bách, Kiều Tiểu Vũ: nào là những bản báo cáo nào cần thông qua anh, không được tự tiện quyết định, nào là cần chú ý và thiết lập quan hệ với những ai sau khi tới phân bộ.

Anh dặn dò rất kỹ, Tô Bách cầm ly rượu lên cùng anh uống vài ly. Tửu lượng của tổng giám đốc Đường đương nhiên không tồi, nhưng anh cũng không muốn uống say: “Có lòng là được rồi.”

Mấy người đàn ông đang nói chuyện, có người của căn cứ khác tới mời rượu. Tổng giám đốc Đường đương nhiên phải đi tiếp người ta xã giao, Đường thiếu tá cũng bận hỏi về tình huống của “Thánh Ân”, không ai để ý tới Hải Mạt Mạt bên cạnh.

Tổng giám đốc Đường xã giao xong về liền nổi giận. Mấy bình rượu cao lương vườn thú tự ủ trên bàn bây giờ chỉ còn mỗi vỏ. Hải Mạt Mạt rót rượu vào hai cái ly, mỗi tay một ly, cùng Gâu Gâu cạn chén !

Anh bước tới dùng một tay xách Hải Mạt Mạt lên, giằng lấy cái chén trong tay cô: “Hải Mạt Mạt! !”

Ngay cả hơi thở của Hải Mạt Mạt cũng nóng rực: “Ba.” Cô dang hai tay ôm cổ anh, mắt sáng ngời ướt át, “Ba, Mạt Mạt còn muốn uống nữa. . . . . .”

Tổng giám đốc Đường giận phát điên, quay đầu mắng xối xả Đường thiếu tá và đám người Tô Bách một trận. Mắng xong, anh ôm Hải Mạt Mạt về phòng. Cả người Hải Mạt Mạt ngập mùi rượu, lúc này đang không ngừng cọ cọ lên người anh.

“Được rồi, về phòng lại uống.” Anh kìm chế cơn giận, dụ dỗ. Cũng may Hải Mạt Mạt không nôn. Anh đặt cô lên trên giường, vốn định thay áo ngủ cho cô, nhưng vừa cởi cúc áo nhìn thấy bộ ngực của cô, anh lại cài cúc lại. Đang cài, Hải Mạt Mạt bỗng đưa tay ôm cổ anh, hai chân quấn lấy chân anh.

Trong phòng hơi tối, Đường Ngạo vừa cúi đầu, trong nháy mắt liền được chứng kiến thế nào là hơi thở như lan, sóng mắt như tơ. Anh như ngừng thở, nhịp tim bất giác tăng nhanh.

“Mẹ kiếp!” Anh phỉ nhổ chính mình, rời khỏi người Mạt Mạt. Con gái trưởng thành rồi, đi theo anh quả thật không tiện.

Anh cảm thấy Hải Mạt Mạt nên có phòng riêng.

Anh đang chỉnh lại quần áo, đột nhiên bên ngoài vang lên một tràng tiếng gõ cửa: “Đường tổng, chúng tôi bắt được một người quen!”

Đường Ngạo có tật giật mình đắp kín cho Hải Mạt Mạt xong mới mở cửa. Vạn Ích Khải ở ngoài cửa, tay còn túm theo một người đàn ông. Tổng giám đốc Đường nhìn một lúc lâu, không nhận ra được: “Ai vậy!”

Vạn Ích Khải lại nhận ra người này: “Đường tổng, đây là bảo vệ trước kia của Tập đoàn ASA, tên Lý Tiểu Đông.”

“Ồ! Tôi nhớ ra rồi.” Tổng giám đốc Đường nhớ mang máng, “Lần trước tôi bị Tưởng Hồng Phúc đuổi ra khỏi ASA, cũng có một phần công lao của anh ta.”

Anh ngồi xuống sau bàn làm việc, thản nhiên rót nửa ly rượu: “Bắt được bằng cách nào?”

Vạn Ích Khải vô cùng hưng phấn: “Sau khi Chu Tân Quốc bị bắt, bọn chúng trốn chui trốn nhủi. Hôm nay nghe nói anh mở tiệc ở đây, bọn chúng liền âm mưu đến các căn cứ khác ăn trộm ít lương thực. Đúng lúc bị anh em chúng ta ra ngoài bắt được. Mọi người nghe nói là cấp dưới trước kia của anh nên mang về.”

Tổng giám đốc Đường hừ một tiếng: “Cấp dưới trước kia của ông đây nhiều lắm.” Anh không có hứng thú vung tay lên: “Đem ra ngoài, trộm căn cứ nào thì anh giao cho căn cứ đó xử lý.”

Lý Tiểu Đông quýnh lên, hiện giờ tất cả các căn cứ gần như đều nghe lệnh Đường Ngạo. Lúc này hắn mà bị ném ra ngoài, mọi người biết hắn và Đường Ngạo có hiềm khích thì hắn sao sống nổi?

Hắn vội vàng mở miệng: “Đường tổng! Anh đại nhân không chấp lỗi của kẻ tiểu nhân, tha cho tôi đi!”

Đường Ngạo không thèm để ý: “Tôi không phải đại nhân, anh cũng không phải là tiểu nhân. Anh Lý, xin mời.”

Lý Tiểu Đông sợ hãi: “Đường tổng! Tôi biết tung tích vị hôn thê của anh! Chỉ cần anh thả tôi ra, tôi sẽ nói cho anh!”

“Vị hôn thê?” Tổng giám đốc Đường nheo mắt, Lý Tiểu Đông gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng, tôi biết tung tích của cô Dương Anh Anh.”

Vẻ mặt Đường Ngạo không khác gì bình thường nhưng tay cầm ly rượu hơi khựng lại: “Ha ha, nói nghe xem nào.”

Lý Tiểu Đông dè dặt quan sát vẻ mặt của anh: “Sau khi anh rời khỏi tập đoàn ASA, cô Dương Anh Anh có tới tìm anh.”

Ly rượu trong tay Đường Ngạo bị đập nát bét, Lý Tiểu Đông sợ hãi co rụt đầu lại không dám nói. Ánh mắt Đường Ngạo lạnh như băng nhìn hắn ta, hắn ta run rẩy một lúc mới tiếp tục nói: “Tưởng tổng. . . . . . Tưởng Hồng Phúc lấy cớ anh đi ra ngoài, lừa cô ấy vào ASA, sau đó. . . . . . □ cô ấy.”

Trong phòng làm việc lặng ngắt như tờ.

****

p/s:

Lời tác giả: Là một tổng giám đốc, sao có thể không có vị hôn thê.

Lời editor: Lý do lý trấu =v= Quân gia gia chỉ kiếm cớ để con trai gia sàm sỡ con gái nhà người ta mà thôi


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.