Tục ngữ nói: Người trong giang hồ, đâu thể không mang binh
khí, nếu không muốn mang binh khí thì nhất định phải tìm người mang thay.
Hiện tại, lúc này, tôi cảm thấy mình hoàn toàn có lý do
chính đáng để kéo người đến mang giúp tôi một cây binh khí.
Nữ hiệp…
Cuộc sống đúng là chẳng đơn giản chút nào…
Đại ca à, huynh đừng để mấy chuyện đen đủi đổ lên đầu tôi nữa
được không, thỉnh thoảng cũng nên lựa chọn đối tượng một chút rồi mới rót vận
đen xuống có được không vậy?
Tôi thấy nếu tôi chết đi, nhất định chương trình giải trí
này sẽ trao tặng cho tôi một giải, gọi là: Giải thưởng cống hiến xuất sắc nhất
dành cho người có nhiều đóng góp cho ngành giải trí.
Tác giả à, cô phải nhớ giúp tôi làm đơn xin đấy nhé…
Các vị huynh đệ tỷ muội sẽ hỏi tôi tại sao lại xảy ra chuyện
như thế phải không?
Vậy thì phải truy nguồn về cái buổi chiều gió lạnh xào xạc
trong một ngày xuân nọ.
Tôi cùng bốn huynh đệ Âu Dương đã tìm được khách điếm, đang
chuẩn bị ăn cơm, sau đó sẽ nghỉ lại một đêm để tiếp tục chuyến phiêu lưu.
Chúng tôi có gọi một vài món, tôi ăn như thuồng luồng. Đang
nhiệt tình hết mình chẳng để ý đến ai, bỗng nhiên tôi thấy xung quanh trở nên hỗn
loạn.
Tôi sững người.
Ý, đánh nhau hả? Chỉ thấy nào là mâm, đũa, đao, kiếm tung
tóe đầy trời.
Làm cái gì thế, các người đánh nhau mà chẳng mở màn gì cả? Tại
sao ngay cả tiểu gia đây cũng không được thông báo để còn biết đường mà chạy
trước.
Tôi vừa thầm nghĩ vừa tìm đường thoát thân, nhưng chẳng thể
ngờ mình lại có thể bị lôi ra làm con tin.
Lúc đó đột nhiên có người hét lên một câu: “Hắn trúng độc rồi,
không chống cự được lâu nữa đâu”.
Khi ấy tôi mới phát hiện, hóa ra trước mắt tôi là một đám
người quây quanh mấy tên nam nhân đeo mặt nạ.
Tôi và bốn huynh đệ Âu Dương đưa mắt nhìn nhau.
Khoảng thời gian này, tôi đang phiêu du trên giang hồ nên
cũng phải cẩn thận dè chừng. Trở thành nhân sĩ giang hồ, trở thành một nhân sĩ
chính phái trên giang hồ, trở thành nhân sĩ chính phái nổi danh được treo hai từ
nữ hiệp trên giang hồ…, giây phút này chuyện mà tôi muốn làm nhất chính là hăm
hở đưa ra hai mươi phần tinh thần và trăm phần trăm nhiệt huyết để… để bỏ chạy.
Cái gì? Các vị nói tôi giả chính nghĩa. Tôi vốn chẳng cảm thấy
chính nghĩa gì ở đây cả, huống hồ mấy thứ trên phim truyền hình diễn cũng đều
là giả đấy thôi, chẳng phải đạo diễn đều để lại cho khán giả một câu: “Câu chuyện
này vốn hoàn toàn là hư cấu”, người nào tin mới là kẻ ngốc.
Huống hồ, các vị đâu thể biết được, mấy người mà bị cả đám
người quây đánh thì giữa họ có những mối quan hệ phức tạp gì.
Mấy kẻ đeo mặt nạ này chắc chắn là ma đạo, tên vừa bị trúng
độc kia ắt là ma quân đang bị hiệp sĩ võ lâm công kích.
Tôi đã có bốn huynh đệ nhà Âu Dương làm lá chắn, một mình di
chuyển về phía thang gác, đột nhiên, trước bao con mắt chứng kiến, một nam nhân
bất chợt xuất hiện trên đầu tôi, thân khoác kim giáp thánh y, chân đạp trên cầu
vồng bảy sắc…
Ái chà! Ái chà! Sai rồi! Hắn đeo mặt nạ màu bạc, tay cầm đao
bóng loáng, đáp xuống bên cạnh tôi vô cùng đẹp mắt, cây đao cũng hiên ngang được
ghè lên cổ tôi.
Tôi nghiêng đầu, cố nặn ra nụ cười còn khó coi hơn cả khóc:
“Đại ca à, mặt nạ của huynh, sao kỳ lạ thế!”.
Trái tim tôi thầm kêu gào, đại ca à, tại sao huynh lại muốn
bắt tôi. Tôi chỉ là nhân vật phụ thôi mà. Bốn mỹ nam nhà Âu Dương sao huynh
không bắt, mấy người bọn họ đều hơn đứt tôi.
Lúc này, bốn huynh đệ Âu Dương mặt mày căng thẳng lo lắng, vừa
giúp nhân sĩ võ lâm kia một tay vừa bận bịu tranh luận với tên ma quân đằng
này.
“Cấm động thủ, nàng ấy là Thượng Quan Tình, làm tổn thương
nàng ấy, các ngươi không ai biết hậu quả thế nào đâu.”
Thiếu Nhân à, từ trước đến nay tôi chưa từng thấy huynh nói
câu nào hay như thế đấy.
“Vị huynh đệ này, ra tay với một nữ nhi yếu đuối, hành vi
này thiên lý bất dung, Trời chẳng chấp nhận, ngày ngày gặp ác mộng, sẽ không có
kết cục gì tốt đẹp đâu.”
Hu hu, Âu Dương Y, nếu huynh thực sự có thể nói cho hắn chết,
thì tôi nhất định sẽ dành cho huynh một trăm phần trăm nhiệt thành ủng hộ.
Nhưng nếu huynh nói mà hắn không chết, thì huynh tự cầu phúc cho mình đi. Tôi sợ
rằng hắn không kiềm chế được sẽ đưa huynh lên Tây Thiên trước đấy.
“Đáng chết!”
Tảng băng lạnh lẽo chết tiệt, huynh đang nói hắn hay nói tôi
đáng chết đấy hả? Nếu huynh nói tôi, thì tôi có làm ma cũng không buông tha cho
huynh đâu nhé.
“Đồ ngu ngốc kia, thả Tiểu Tình của ta ra!”
Không ngờ Thiếu Nhiên, vào lúc này, người chính trực, ngay
thẳng nhất lại là huynh. Trước đây, đúng là tôi đã trách lầm huynh…
“Để ta đi!”, tên ma quân thổ ra một câu như thế. Hắn rõ ràng
đã trúng độc, cơ thể run lên bần bật, tay cầm đao ghè chặt cổ tôi. Tôi đang
nghĩ nên dùng phương án nào cho hiệu quả đây.
Lòng thầm tính toán nếu lúc này manh động, hắn lập tức sẽ
đưa tôi đi gặp Phật Tổ.
“Để hắn đưa tôi đi. Các huynh đừng đi theo, nhất định tôi sẽ
không sao đâu”, tôi cảm thấy lúc này hay là làm chút gì đó đậm tình người, vì
thế liền lớn tiếng hét lên.
Mấy khuôn mặt trước mắt tôi đột nhiên nghệt ra, lộ vẻ không
cam tâm, nhưng xét thấy phản ứng lúc này của bốn huynh đệ Âu Dương, cũng chỉ
còn cách để tôi và ma quân kia cùng rời đi mà thôi.
Thế là tôi vừa mới chạy thoát khỏi hang ổ của sơn tặc, chiếc
lồng hoàng kim, giờ lại rơi vào ma cung.
Tên nam nhân kéo tôi bỏ chạy điên cuồng, cuối cùng chạy đến
một sơn động thì không còn sức lực, ngã gục xuống.
Hắn dựa vào mỏm đá, sau chiếc mặt nạ ngàn năm không đổi, nói
với tôi: “Nếu giờ cô nương không chạy, không chừng sau này ta sẽ suy nghĩ lại
mà thả cô nương. Nhưng nếu cô nương chạy thì dù ở nơi chân trời góc biển, ta
tuyệt đối không buông tha cô”.
Tôi không thèm để ý đến hắn.
Xí! Loại người gì thế hả, chả khác gì dân bụi đời, lại còn
giả bộ sâu sắc. Ấu trĩ!
Tôi nhìn ra bên ngoài, ôm chặt tay nải trong lòng. Tay nải
đeo bên người này là do bổn nữ hiệp đặc biệt chế tạo. Bên trong có tiền và đồ
ăn cần dùng lúc nguy cấp.
Khốn kiếp, vốn dĩ tiểu gia tôi không hề đói, cũng đều trách
tên ma quân chết tiệt gì gì kia, nói mang theo tôi bỏ chạy, thực chẳng thà bảo
rằng bắt tôi vác hắn chạy cho lành.
Cây nấm hương mười bảy năm bị hắn đè lên chắc thành bảy mươi
năm quá.
Tôi đem tất cả nỗi hờn giận trút lên đám đồ ăn trong tay nải,
vừa nhai thịt bò vừa ăn màn thầu.
Oạch! Thực ra tôi vốn có thói quen ăn không hết sẽ để dành.
Cho nên, bánh màn thầu và thịt bò trên tay vẫn còn nóng.
Đang tận hưởng mùi thơm ngào ngạt của món ăn, tôi bất ngờ
phát hiện ánh nhìn pha lẫn thủy hỏa đang rọi về phía mình.
Sau đó, một chuyện thần kỳ đã xảy ra…
Tôi nghe thấy tiếng “ùng ục”.
Cái miệng đang nhai thịt bò bỗng há hốc ra.
Không… không phải chứ.
Bụng của ma quân đang réo vang hả.
Tảng băng đá này, ma quân đáng chết, bụng của ma quân lại
phát ra tiếng sôi “ùng ục”, “ùng ục” sao. Tôi thực sự muốn đi bố cáo khắp thiên
hạ chuyện này.
“Nếu cô nương dám nói ra chuyện này, tôi sẽ cắt lưỡi cô
nương”, ma quân lạnh lùng nói.
Tôi cố nhịn cười, đưa chiếc màn thầu còn lại cho hắn. Hắn ngập
ngừng giây lát không nhận.
Khóe miệng tôi khẽ nhếch vẻ xem thường: “Yên tâm, không có độc
đâu, hơn nữa bản thân huynh cũng trúng độc rồi, sợ gì lại trúng độc thêm chứ,
nói không chừng lại lấy độc trị độc cũng nên”.
Ma quân không nói gì, đưa tay nhận lấy, tôi thầm nghĩ cái mặt
của hắn lúc này nhất định đen xạm đi rồi cũng nên.
Thực ra, tôi cũng chẳng phải người tốt đẹp cho lắm, chỉ là
tôi cảm thấy hơi nhàm chán, nên rất muốn trông thấy khuôn mặt của ma quân. Vả lại,
tôi đã chia cho hắn nửa đống đồ ăn của mình, mà lại đúng là chiếc màn thầu bị
rơi xuống đất rồi nhưng tôi nhặt lại vì không muốn cho đám chó hoang lượn lờ chốn
khách điếm kiếm miếng ăn.
Tôi lén cười hi hi, đắc tội với bổn nữ hiệp tôi cũng chẳng
có kết cục tốt đẹp gì đâu.
“Nè, đổi màn thầu của cô nương cho ta.”
“Cái… cái gì?”, tôi sững người hét lên.
Trong lòng tôi có một cảm giác chẳng lành, mồ hôi túa ra
không ngừng.
“Ta nói là đổi cho ta!”
“Nhưng tôi cắn rồi.”
“Ta không ghét cô nương, nên sẽ miễn cưỡng ăn tiếp được.”
Hu hu, khóe mắt tôi ngấn lệ đưa tay ra nhận màn thầu, nhìn
cho chết thì thôi. Tôi hận, tôi hận tại sao lúc đứng lên mình lại không vô ý giẫm
vào chiếc màn thầu này cơ chứ.
Tôi nước mắt lưng tròng chuyển hướng nhìn về phía ma quân,
âm mưu dùng ánh mắt để mong nhận được lời an ủi.
Ai biết đâu, ma quân chết tiệt này lại điềm nhiên mở chiếc mặt
nạ, để hở một nửa từ miệng trở xuống. Vậy là một nửa khuôn mặt đã lộ ra rồi…
…
Ma quân ăn xong thì bắt đầu yên vị. Tôi lại ngán ngẩm ngồi
trong góc vẽ mấy vòng tròn lên đất rồi nguyền rủa hắn. Bất giác ngủ lúc nào chẳng
hay.
Đợi đến khi tỉnh lại, trên người tôi chỉ còn lưu lại đúng một
bộ y phục cùng mấy thứ đặt trên đất trước đó, làm gì còn thấy ma quân nào nữa.
Ánh mặt trời bên ngoài cửa động xán lạn, tôi hào hứng bật dậy
chạy ra ngoài.
Tự do! Tự do rồi! Oh yeah!
Phóng thẳng ra ngoài sơn động, nhìn thấy thảm cỏ xanh mướt,
chim chóc bay lượn, côn trùng kêu vang, tiếng nước chảy trong khe suốt róc rách
không ngừng, bầu không khí tự nhiên sảng khoái thư thái vô cùng.
Núi non nơi đây thật đẹp, trời cao thật trong xanh, sông dài
thật tuyệt diệu quá đi.
“Đây là đâu vậy?”
Tôi bẻ một cành cây, rồi men theo sườn núi mà leo xuống.
Tôi nguyền rủa lần thứ một trăm linh một tên ma quân bi thảm
mà đến ngay cái tên tôi cũng không biết. Hắn tự nhiên lại kéo tôi lên núi cao
thế này, rồi mặc kệ tôi mà cứ thế một mình xuống núi.
Cuối cùng tôi cũng ra khỏi khu rừng, trở thành nhân vật cừ
khôi nhất thời cổ đại. Vì lúc tôi giả trang ăn mày đi vào thành, cũng có vô số
ăn mày đến trước mặt mà nói với tôi rằng: “Hi hi, huynh đài mới đến hả. Tại sao
bang chủ của chúng ta lại để huynh đài tới đây nhỉ. Năm nay nghề ăn mày cạnh
tranh khốc liệt lắm đấy”.
Thật ngưỡng mộ, không ngờ ngay từ thời cổ đại, bang chủ cái
bang đã có đầu óc kinh tế đến vậy.
…
Tìm đến khách điếm, sau khi đưa lệnh bài của Âu Dương gia
cho ông chủ xem xong, cuối cùng tôi cũng được trở về với cuộc sống của một nữ
hiệp.
Khoảng thời gian bên cạnh ma quân, tôi đã học được một chân
lý: Làm ma quân, khốn kiếp, đều là lũ vô lương tâm.