Tôi đau đầu, thực sự rất đau đầu, mấy tên nam nhân này, tôi
phải xử lý sao đây. Không thể cứ cả ngày vỗ về an ủi bọn họ. Tiểu gia tôi đâu
có rảnh rỗi đến thế.
Lẽ nào tôi phải dẫn cả đoàn các người cùng đi hay sao?
“Nói tóm lại, tại sao các huynh lại đến Lạc Dương?”
“Nàng còn không biết sao…”, Mặc Nguyệt liếc ánh mắt khinh thị
nhìn tôi.
“Là thế này, gần đây ở Lạc Dương xảy ra nhiều chuyện lớn. Phải
cử hành một buổi tuyển chọn minh chủ võ lâm mới. Còn phải tổ chức một cuộc thi
hoa khôi nữa”, Giang Tả giải thích.
“Cho nên chúng ta đều được mời”, Mạch Thiếu Nam tổng kết câu
cuối cùng.
Tôi bỗng nhiên bừng tỉnh. Chẳng trách họ lại đến thành Lạc
Dương. Bốn huynh đệ Âu Dương kia lẽ nào vẫn còn đi thăm hỏi người quen sao.
Mấy tên nam nhân lại thung dung ngồi trên ghế, liếc ánh mắt
khinh bỉ về phía tôi tựa như muốn nói bốn chữ “Ngu dốt nông cạn”.
…
“Thiếu, thiếu gia! Bên ngoài có bốn người xông vào, nói rằng
phải giết ngài”, một tên đầy tớ hoảng hốt chạy vào, kinh hoàng thất sắc nói.
Tôi kích động, bốn… bốn người.
Lẽ nào là bốn huynh đệ Âu Dương?
Mạch Thiếu Nam mỉm cười: “Cho họ vào đi”.
Vừa dứt lời, liền thấy bốn nam nhân hào khí ngút trời xông
thẳng vào, tôi lập tức kích động đứng bật dậy.
“Thiếu Nhân, Âu Dương Y, Âu Dương Huyền, Thiếu Nhiên, cuối
cùng cũng gặp lại các huynh rồi”, tôi thực muốn chạy đến ôm mỗi người một cái.
Nhưng sau lưng đang có ba đạo quân, ánh mắt mang sức sát
thương cực lớn chỉ muốn lao đến bóp tôi chết nghẹt.
Làm cái gì thế hả?
Âu Dương Thiếu Nhân chẳng thèm để tâm, một tay kéo tôi, ôm
chặt trong lòng.
“Tiểu Tình, nàng dọa chết chúng ta mất”, giọng Âu Dương Thiếu
Nhân rất mệt mỏi.
Xin lỗi, Thiếu Nhân, hại các huynh phải lo lắng cho tôi.
“Ngươi, ra đây đấu tay đôi với ta”, Âu Dương Huyền lạnh lùng
nhìn Mạch Thiếu Nam.
Mồ hôi lạnh túa ra trên đầu tôi.
Âu Dương Huyền à, đừng manh động, người của cái bang nhiều lắm.
“Có gì từ từ nói, có gì từ từ nói.”
“Tiểu Tình, chính tên khốn này đã ngăn cản chúng ta tìm
nàng. Rõ ràng nàng đang ở đây mà hắn lại dám bảo là không có”, Âu Dương Thiếu
Nhiên chỉ thẳng mặt Mạch Thiếu Nam mà phân trần.
Tôi giương ánh mắt độc ác lang sói trừng trừng nhìn hắn. Tên
khốn đó cười phô răng sao giống con chuột bạch của hắn quá.
“Bốn huynh đệ Âu Dương, đã lâu không gặp”, Giang Tả chào hỏi.
“Ý, Giang Tả, ngài cũng đến hả”, Âu Dương Thiếu Nhân cũng
chào lại.
“Đúng vậy, Lạc Dương gần đây rất náo nhiệt.”
Đầu tôi đau như búa bổ, choáng váng vô cùng.
Cuối cùng chỉ muốn nói một câu: Các vị đại ca ơi… làm ơn
chung sống hòa bình.