Người kia đang ở trước mặt tôi, cơ thể dần trượt xuống. Tôi
ôm chặt thân thể Triều Lưu, quỳ mọp trên đất.
Máu tươi cứ thế không ngừng tuôn ra, tôi giơ tay lên giữ chặt
nhưng không cách nào ngăn lại được.
Người xung quanh bị bát phủ tuần án ngăn không cho tiến đến.
Tôi rất cảm kích ông ta đã cho mình chút thời gian, được cùng Triều Lưu yên
tĩnh một lát.
Khóe miệng Triều Lưu, từ đầu đến cuối luôn mơ hồ nở một nụ
cười, trong lòng tôi, cố gắng gượng khẽ nói: “Ta cảm thấy thoái mái hơn rồi, mọi
thứ kết thúc rồi. Ta cũng sẽ không bức ép nàng làm bất cứ chuyện gì nữa, ta
cũng không cần phải ép mình làm tổn thương nàng nữa. Ha ha, ta cuối cùng vẫn
thua nàng nửa hiệp”.
Tôi nghẹn lời, đỡ lấy hắn, không biết nên nói gì.
Trái tim đau nhói, tôi không thắng, vốn không hề thắng, chỉ
là hắn nhường tôi mà thôi. Chỉ như thế mà thôi.
Vô số suy tư cứ vụt qua trong biển suy nghĩ này.
Tôi đột nhiên hiểu rõ, hiểu rõ suy nghĩ của hắn.
Từ trước đến nay, hắn đều hy vọng tôi có thể giết hắn, có thể
giải thoát cho hắn. Hiện tại tôi đã làm rồi, nhưng không một chút an lòng.
Tôi thà để lưỡi kiếm đó ngược lại là hắn đâm vào mình.
“Tiểu Tình, tại sao nàng cùng ta gánh vác tất cả, việc này
rõ ràng không liên quan đến nàng”, đưa tay chạm lên khuôn mặt tôi, Triều Lưu
đau lòng hỏi.
Tôi nắm chặt tay hắn, đau khổ nói: “Đương nhiên có liên
quan, ngươi chính là người ta yêu nhưng ta chuyện gì cũng không thể làm cho
ngươi, ngay cả ở bên cạnh ngươi ta cũng không thể, cho nên chí ít, ta chỉ có thể
cùng người gánh lấy tội nghiệt này”.
Triều Lưu cười thoải mái: “Những thứ đó đối với ta chẳng có
gì ghê gớm, chỉ là cuộc đời này, non xanh trước mặt, nước biếc sau lưng, điền
viên một mẫu, phòng ốc một gian, ánh mặt trời hòa cùng tiếng côn trùng, ánh
trăng chiếu trùm trên tiếng ếch, sẽ chẳng thể thực hiện được nữa rồi. Tiểu
Tình, còn chuyện cuối cùng ta phải nói với nàng”.
Tôi ngăn từng lời hắn nói ra, khóc lóc thảm thiết: “Đừng nói
nữa, ta tìm người cứu ngươi, ta quả nhiên vẫn không cách nào nhìn ngươi chết được”.
Ngẩng lên nhìn trời cao, Triều Lưu nhẹ giọng nói: “Ta chính
là nhi tử của thiên tử đương triều”.
Con tim run lên, tôi càng ôm chặt lấy người trong lòng.
Tôi hiểu rồi, tất cả những việc Triều Lưu làm tôi đều đã hiểu.
Chàng luôn phải ôm ấp tâm trạng thế này, đứng trước triều đường, đứng trước mặt
phụ thân của chính mình.
Rốt cuộc chàng phải chịu đựng bao nhiêu nỗi đau khổ, liệu rằng
tôi có thể đau đớn giúp chàng.
Ta thích nụ cười của chàng, nhưng tại sao chàng cười lại bi
thương đến vậy.
Triều Lưu, chàng không được chết, cầu xin chàng không được
chết.
“Tiểu Tình, là nàng… mắc nợ ta”, Triều Lưu cười thành tiếng,
máu lại trào ra từ khóe miệng.
Nước mắt tuôn rơi, tôi gật đầu: “Đúng vậy, đúng là ta đã mắc
nợ chàng, ta sẽ đền lại…”.
Triều Lưu lắc đầu nói: “Không cần nàng trả lại, chỉ là nếu
nàng có cơ hội gặp được Hoàng đế, hãy giúp ta hỏi ông ấy một câu, có khi nào
ông ấy hối hận, dù chỉ một lần… nếu không gặp được ông ấy cũng không sao, tất cả
cũng coi như hết rồi”.
Tôi cố kìm tiếng khóc, nói: “Ta sẽ không để chàng chết,
chàng hãy đợi, câu này phải để chính chàng hỏi ông ấy”.
Tôi nhỏm người muốn đứng lên, Triều Lưu liền giữ chặt tay
tôi không buông.
Bờ môi nhợt nhạt chạm vào môi tôi, dịu giọng nói: “Khi hoa lạc
hồng rơi xuống đất đen, trên đất sẽ nở ra đóa hoa tươi đẹp, đó là ta tặng nàng,
lễ vật duy nhất”.
Triều Lưu đưa tay cài thứ gì đó lên tóc tôi. Nụ cười khuynh
quốc khuynh thành của chàng hiện ra trong chớp mắt như khiến cả thiên địa biến
sắc.
Chàng mỉm cười, cuối cùng nói với tôi: “Ta yêu nàng, chỉ là
không còn thời gian để tiếp tục yêu nàng nữa mà thôi”.
Tiếp đó chàng trai tựa yêu tinh trước mặt tôi đổ nhào xuống
đất, hoàn toàn bất động.
Khóe miệng chàng vẫn còn vương nụ cười khi nãy, nhưng từ
nay, tôi vĩnh viễn không thể tiếp tục thấy chàng mỉm cười với mình nữa.
Nỗi đau quá lớn nhưng sao tôi không rơi nổi một giọt nước mắt,
tôi từng nghĩ nhất định mình sẽ khóc xé ruột xé gan, nhưng khoảnh khắc này lại
không hề có giọt nước mắt nào tuôn ra.
Vượt qua mọi chuyện, những ký ức cứ thế ùa về.
Tôi nhớ đến dung nhan diễm lệ của chàng lần đâu tiền gặp mặt.
Tôi đang bay lượn giữa rừng hoa, cố gắng đuổi theo nụ cười của chàng.
Tôi nhớ đến cái đêm huyết sắc ngập trời, màn sương phủ lấy
đôi mắt chàng, và nụ hôn ấm áp của chàng trên môi tôi.
Tôi nhớ đến buổi trùng phùng hôm đó, khi chàng run rẩy trao
cho tôi ba chưởng, chàng nói Lê Sa là nữ nhân thứ hai chạy thoát khỏi tay
chàng.
Tôi còn nhớ, từng lời chàng nói trong cái đêm mưa ấy. Những
gì trong mộng, tôi đều vẫn nhớ, tất cả đều chẳng thể nào quên. Chàng nói: “Nàng
đã quên rồi phải không? Nàng vẫn hành sự như chúng ta đã ước định đúng không?
Nàng biết không, ban đêm ta lại nhớ đến nàng, ta chẳng thể ngủ được, đứng ngồi
không yên, ta đợi nàng đến bên ta nhưng lại sợ phải đối diện với nàng. Có phải
nàng cũng như vậy? Chờ đợi, lại lo lắng? Người ta yêu thương nhất, xin nàng hãy
dũng cảm bước tiếp, đừng sợ hãi. Hãy luôn nhớ rằng, khi hoa lạc hồng rơi xuống
đất đen, trên đất sẽ nở ra đóa hoa tươi đẹp, đó là ta tặng nàng, lễ vật duy nhất.
Còn nữa, cuối cùng ta muốn hỏi nàng, nàng có yêu ta không?”.
Ta yêu chàng, yêu chàng, yêu chàng, yêu chàng đến phát điên,
đến ngốc nghếch khờ dại.
Ta yêu chàng như thế, nhưng lại muốn giết chàng. Ta yêu
chàng như thế, nhưng không cách nào nói cho chàng biết được.
Chàng đã sớm chờ đợi ta như thế, vậy mà ta lại chẳng hay biết
gì.
Thiện Thủy lao đến bên cạnh, rút kiếm kề lên ngực tôi, gằn
giọng nói: “Ngươi có biết ta là ai không?”.
Tôi ngước mắt lên, mơ hồ nhìn hắn.
“Quan trọng sao?”, tôi thê lương hỏi lại hắn.
Hắn có là ai thì cũng đâu còn ý nghĩa gì nữa.
Tôi chẳng còn phân biệt được, rốt cuộc trước mắt mình lúc
này là Lưu Niên hay là Triều Lưu, nhưng điều đó cũng không quan trọng nữa. Đến
cuối cùng dù là Lưu Niên, hay Triều Lưu, đều là người tôi yêu, và cũng đều vì
tôi mà chết.
Tôi nợ chàng, chàng nói rất đúng.
“Ta là thủ hạ của Trương Vân Thiên”, Thiện Thủy lớn tiếng
nói.
Tôi im lặng.
Âu Dương Thiếu Nhân thét về phía tôi: “Tiểu Tình, mau chạy
đi, hắn ta sẽ giết nàng, mau chạy đi”.
Ngước mắt, tôi hỏi hắn: “Ngươi sẽ buông tha họ chứ, đúng
không?”.
“Đúng vậy, người giết Triều Lưu là cô.”
Tôi gật đầu, khẽ mỉm cười về phía đám người kia.
“Thượng Quan Tình tôi đành nợ các huynh rồi, các huynh hãy
xem đây là một giấc mộng, hãy quên Thượng Quan Tình đi.”
Xoay mình, tôi tự lao thẳng tới mũi kiếm trước mặt. Huyết dịch
từ trong ngực cứ thế trào ra.
Tôi nghe thấy tiếng hét kinh hoàng vang lên.
Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biểu[1]. Tôi biết sự lựa
chọn của mình sẽ khiến rất nhiều người tổn thương, tôi cũng biết mình hoàn toàn
có lý do để không phải chết.
[1] Nhược thủy tam thiên, chỉ thủ nhất biểu: Sự lựa chọn duy
nhất trong rất nhiều lựa chọn.
Nhưng chàng vì tôi mà chết, tôi sao có thể sống một mình
trên thế gian này nữa.
Thiện Thủy rút kiếm ra, lao đến đỡ lấy tôi, vội nói: “Ta
không có ý muốn giết ngươi, ngươi đang làm cái gì đấy hả?”.
Tôi thở gấp, nắm chặt tay hắn, khuyên: “Trương Vân Thiên nhất
định sẽ đại bại, nghe lời ta, Thiện Thủy, tránh xa ông ta”.
“Trên đường đi ta cũng đã xem xét mọi chuyện, tự ta có cân
nhắc. Ta đi thả họ ra, ngươi cố gắng chịu đựng một lát.”
Tôi muốn ngăn hắn, nhưng không còn đủ sức nữa.
Âu Dương Thiếu Nhân lao đến, lập tức cạy miệng nhét cho tôi
một viên thuốc, tôi gạt ra, nói với huynh ấy: “Tôi không muốn uống. Các huynh cố
gắng cứu sống tôi, tôi cũng sẽ chết mà thôi. Cái chết của tôi đã được định sẵn,
các huynh không ai ngăn cản được đâu”.
Âu Dương Thiếu Nhân thấy tôi như thế, sâu trong đồng tử, nước
mắt cũng bắt đầu trào ra.
“Thượng Quan Tình, liệu có khi nào trong lòng nàng có ta, dù
chỉ một lần?”
Tôi thẫn thờ bên cạnh Triều Lưu, ôm chặt thi thể chàng, lạnh
lùng đáp: “Không”.
“Vậy tất cả bọn ta ở đây, rốt cuộc để làm cái gì!”, Mặc Nguyệt
xông đến, lớn tiếng chất vấn tôi.
Tôi nhìn huynh ấy, khép mắt lại, cố làm bộ lạnh nhạt nói:
“Chỉ là bằng hữu”.
Dù sao cũng có một vài chuyện, chẳng thể vẹn cả đôi đường.
Tôi lựa chọn Triều Lưu, lựa chọn chết cùng chàng. Vì thế phải
dứt khoát buông tay đám nam nhân này.
Tôi biết những lời mình nói sẽ khiến người khác rất đau
lòng. Nhưng chí ít sự tổn thương này vẫn còn khá hơn những tổn thương của chàng
trai đang nằm trong lòng tôi đây, chàng đã chẳng còn cơ hội để vết thương có thể
lành trở lại.
Biết bao nhiêu đêm, tôi ở bên những người này, còn Triều Lưu
chỉ một mình lặng lẽ trong bóng tối nhớ đến tôi.
Họ có được tất cả thời gian của tôi, còn Triều Lưu ngay đến
một đêm cũng chưa từng có. Tôi chỉ có thể trên đường đến hoàng tuyền, sánh bước
cùng chàng tiếp tục hành trình.
Tôi yêu họ, thậm chí còn có thể khẳng định, hôm nay tôi vì
Triều Lưu mà chết thì ngày khác cũng có thể vì bất cứ người nào trong số họ mà
từ bỏ mạng sống. Nhưng hiện tại, thứ tôi có thể dành cho họ, chỉ là buông tay
mà thôi.
Cố gắng đứng dậy, tôi đỡ Triều Lưu đi về phía vách núi sâu
thăm thẳm.
Mạch Thiếu Nam lớn giọng: “Quay lại!”.
Tôi không nghe thấy.
Thiếu Nhiên khóc lóc cầu xin tôi: “Tiểu Tình, cầu xin nàng đừng
nhẫn tâm như thế”.
Tôi vẫn điềm nhiên không ngoái đầu lại.
Đi thẳng đến bên vách núi, tôi mới chậm rãi quay đầu mỉm cười
nhìn họ.
“Cảm tạ sự thành tâm của các huynh, canh Mạnh Bà[2] tôi sẽ bỏ
lại một hớp, để lưu giữ tất cả ký ức về các huynh. Tạm biệt.”
[2] Mạnh Bà tương truyền sống vào thời Tây Hán. Bà đọc sách
Nho giáo từ khi còn nhỏ tuổi, sau này lớn lên lại tiếp tục học kinh điển Phật
giáo. Mạnh Bà sống một cuộc đời mà quá khứ không truy cầu, tương lai không vọng
tưởng. Bà dồn tâm sức khuyên bảo mọi người không sát sinh, ăn chay thanh tịnh.
Bà vẫn còn trong trắng cho đến khi đã 81 tuổi. Người thời đó gọi bà là Mạnh Bà.
Sau này, Mạnh Bà lên núi tu hành và đắc đạo, được thiên thượng cử làm thần U
Minh, phụ trách các linh hồn sắp được chuyển sinh thành người. Món cánh Quên
Lãng của Mạnh Bà được nấu bằng thảo mộc của thế giới con người. Nó giống như rượu
và có 5 vị: ngọt, đắng, cay, mặn và chua. Bất cứ ai muốn chuyển sinh sang kiếp
khác cũng phải uống món canh này. Với những linh hồn tìm cách bỏ trốn và không
chịu uống canh Mạnh Bà, lập tức sẽ xuất hiện hai cái móc trồi lên từ dưới đất
giữ chặt chân họ và một cái ống đồng sắc nhọn sẽ cứa vào cổ họng để bắt họ uống
món canh. Theo truyền thuyết, canh Mạnh Bà có thể xóa hết ký ức về những đời
trước của một người, đó là lý do vì sao người ta đến trong cuộc đời này mà chẳng
hề nhớ gì về những đời trước của mình, và bị mê muội bởi danh, lợi và tình
trong cõi trần tục.
Khoảng khắc cuối cùng cùng Triều Lưu rơi xuống vách núi.
Trong mắt tôi còn vương bóng hình sáu người ấy, và tất cả ký ức về họ.
Thứ mà tôi luôn để tâm, từ đầu đến cuối đều là họ.
Còn tôi không nợ gì cả, chỉ nợ một Triều Lưu.
Câu chuyện của tôi, đến đây, xin tạm dừng.
Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng, có thể gặp lại. Chẳng biết còn
có may mắn đó hay không nữa.