Lặng lẽ ngồi trên bệ cửa, tôi buồn bực vô cùng.
Âu Dương Thiếu Nhân đã thuyết phục được mấy người kia để
chúng tôi cùng giúp điều tra phá án. Thực ra tôi hiểu rất rõ cách nghĩ của đám
người đó, họ chẳng qua chỉ muốn chúng tôi mau mau lộ ra sơ hở mà thôi. Bất giác
tôi lại nhớ khi còn nhỏ, cô giáo cũng chẳng phân biệt trắng đen rõ ràng mà đã kết
luận tôi đã đứa trẻ làm chuyện xấu.
Tổng cộng lại cũng chỉ có mấy người này mà thôi, tôi cảm thấy
trực giác của mình rất chính xác. Oạch! Tuy tôi cũng là đối tượng bị tình nghi,
nhưng trong tiểu thuyết trinh thám chẳng phải đều nói rằng: Không bao giờ được
tin những thứ bày ra trước mắt, chỉ có dùng trái tim để quan sát, bạn mới có thể
phát hiện những điều kỳ lạ trong đó.
Thực ra tôi lắm lời nói những thứ vô bổ như thế bởi vì mỗi
khi nhắm mắt tôi chỉ có thể nghĩ đến hai người.
Một là Lưu Niên y phục sắc đỏ.
Một là tên hung thủ giết người.
Bóng hình hai người đó cứ chồng chéo lên nhau trong suy nghĩ
của tôi.
Tôi cũng rất muốn dùng trái tim của mình để nhìn nhận sự việc,
nhưng, trực giác mách bảo tôi rằng, Lưu Niên nhất định có vấn đề.
Tại sao?
Vì tôi nghe ngóng được, ở đây ngoài tôi ra, căn bản chẳng có
người nào biết Lưu Niên là ai, cũng chưa từng có ai gặp chàng cả.
Điều đó chứng tỏ rằng chàng nhất định có vấn đề.
Ngước nhìn biển hoa bên ngoài cửa sổ, tôi không kìm được lại
nghĩ.
Đêm nay, liệu chàng có đến không?
Nhảy xuống khỏi bệ cửa, đứng dậy bước tới biển hoa kia, tôi
tìm một nơi thoải mái để thả mình xuống rồi khẽ khàng nhắm mắt.
Không kìm được lại nhớ đến bóng hình của chàng.
“Lưu Niên, chàng thích hoa gì? Chàng thích ăn món gì? Thích
rượu gì? Chàng ghét gì? À, Lưu Niên thích màu đỏ, nên màu đỏ của trang phục mới
tươi tắn lộng lẫy như thế. Cái gì? Chàng không thích hả? Nhưng chàng mặc nó
mà.”
“Lưu Niên, chàng… đã giết người phải không…”
Cắn môi, tôi lại hồ đồ rồi, cứ tự biên tự diễn, nói chuyện với
bóng hình không hề tồn tại.
Có người từng nói, con người ta một khi mắc phải bệnh lạ, ắt
sẽ khó chữa trị vô cùng.
Lẽ nào bệnh của tôi cũng không thể trị khỏi?
Kể từ khi gặp Lưu Niên, cơ hồ thế giới của tôi lại dấy lên một
con sóng lớn, còn bản thân tôi lại không dám tin rằng mình có thể tiếp nhận được
con sóng ấy.
“Lưu Niên, nói cho ta biết được không? Chàng, đã giết người
phải không?”
“Thượng Quan Tình, nàng đang lẩm bẩm gì vậy?”, bên cạnh đột
nhiên truyền lại tiếng cười vô cùng dễ nghe, một giọng nói dịu dàng êm ái hỏi
tôi.
Tôi vội vàng mở to mắt, kinh ngạc nói: “Lưu Niên?”
“Không phải ta thì có thể là ai chứ”, ngồi xuống bên cạnh
tôi, chàng trai mặc hồng y mỉm cười nói.
Trái tim tôi lại bất giác loạn nhịp.
Tôi không kiềm chế được mà tự mắng mình: Đúng là cái đồ
không có lập trường. Vừa nhìn thấy chàng, tôi liền cứng họng chẳng nói được câu
nào nữa.
Lưu Niên nằm xuống bên cạnh tôi, hỏi: “Nàng vừa hỏi ta chuyện
gì vậy? Trong ảo tưởng lại nhớ đến ta hả?”
Hít một hơi thật sâu, lúc này tôi chẳng biết phải làm gì, thực
sự tôi đang vô cùng bối rối.
Tôi vừa hỏi vấn đề của chàng sao?
Đúng vậy sao, hỏi rồi hả?
Hỏi chàng có phải là sát nhân không hả?
Nếu, chàng nói đúng là như vậy, tôi cũng không biết khi đó
phản ứng của mình sẽ thế nào.
“Lưu Niên, chàng… đã giết người phải không?”, tôi nhắm mắt
nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng cũng quyết định hỏi chàng.
Rốt cuộc “đi đường vòng” vẫn không phải tác phong của Thượng
Quan Tình tôi đây.
Lưu Niên cười khanh khách, nhẹ nhàng đưa tay vuốt tóc tôi.
Tôi nghiêng đầu, nghiêm túc hỏi: “Chàng đúng là vậy sao?”
“Đúng vậy, nếu thực sự cần phải giết người, ta sẽ hạ thủ
không thương tiếc”, bàn tay dịu dàng chạm nhẹ lên mái tóc, giọng nói ấm áp
xuyên thấu vào đôi tai. Đó lại là thứ thanh âm khiến trái tim tôi chấn động.
Chàng nói, chàng đã giết người.
Tôi rất muốn tiếp tục hỏi chàng, vậy chàng có phải là hung
thủ?
Nhưng tôi vốn nhát gan mà.
Tôi sợ nếu mình hỏi, chàng sẽ lại thành thực trả lời.
Tôi sợ nếu mình hỏi, chàng sẽ nói với tôi rằng, đúng vậy, ta
chính là hung thủ.
Đến lúc đó, tôi không thể không nói lời tạm biệt với chàng
yêu tinh mà tôi yêu thương nhất. Tôi chỉ mới gặp chàng có mấy ngày thôi, giờ
tôi mới thực sự hiểu hết câu “nhất kiến chung tình”.
Đôi mắt của Lưu Niên dường như phát ra ánh nhìn cực kỳ nguy
hiểm, nụ cười yêu kiều nói với tôi: “Thế nào? Tiểu Tình còn câu hỏi nào nữa
không? Muốn hỏi ta là hung thủ…”
“Lưu Niên!”, tôi đột nhiên hét lớn ngắt lời chàng.
Bất luận chàng muốn nói gì, đều không cần nói ra nữa.
“Ta… có thể ôm chàng được không?”, tôi ngẩng đầu, nghiêm túc
hỏi chàng.
Lưu Niên cười tình tứ, nói: “Được chứ, mỹ nam dù sao cũng là
để người khác thưởng thức, chẳng phải sao?”
Duỗi tay ra, Lưu Niên ôm tôi vào lòng.
Trong vòng tay ấm áp của chàng, tôi cảm nhận được làn khí
lãnh đạm, lạnh lùng.
Đó là thứ khí tức nguy hiểm, là mùi hương mà tôi cảm nhận được
trên người của thành chủ khi đã chết.
Yêu, có thể khiến người ta trở nên sa đọa.
Câu nói này, không hề sai chút nào.
Khi ôm siết lấy thân hình chàng, tôi rõ ràng ý thức được mối
nguy hiểm cận kề nhưng lại chẳng cách nào bứt mình ra được.
Lúc này, Thượng Quan Tình đang có tâm sự, một tâm sự liên
quan đến Lưu Niên.
Tôi hiểu rồi, Lưu Niên tiếp cận tôi, đều là có mục đích. Tôi
cũng biết, lúc này Lưu Niên chỉ đang trêu đùa tôi, chàng tuyệt vời đến vậy, sao
có thể lựa chọn một Thượng Quan Tình bình phàm như tôi được.
Có thể đam mê, nhưng không thể lưu luyến, là chàng đang đưa
ra thông điệp ấy.
“Chàng đã ở đây bao lâu rồi”, tôi khẽ giọng hỏi.
“A, ta không biết. Tiểu Tình à, nàng sẽ ở lại đây bao lâu?”,
Lưu Niên hỏi lại.
Trái tim tôi bất giác đập thình thịch. Ngước mắt nhìn những
cánh hoa đang phiêu động khắp trời, tôi nói với chàng: “Ngày mai tất cả sẽ chấm
dứt.”
“Vậy đi đi, chúng ta phải chia tay rồi”, chàng nhìn tôi, cười
nói. Ánh mắt đầy vẻ lãnh đạm.
“Đúng vậy, đi rồi tức là chia tay với chàng. Nhưng chàng vốn
là người như thế, chẳng phải sao. Có thể mê đắm trong men say, nhưng không hề
lưu luyến”, tôi mỉm cười, rời khỏi vòng tay ấm áp của chàng. Một mình ngồi lại
giữa biển hoa.
Lưu Niên rõ ràng có chút thất thần.
“Tiểu Tình, nàng không thích ta sao?”, Lưu Niên ngồi xuống,
y phục sắc đỏ khẽ khàng phiêu động trong gió.
Tôi không thể không thừa nhận, dáng vẻ của chàng lúc này khiến
bản thân tôi trở nên mơ hồ.
Tôi thích chàng, tôi đối với chàng chính là “nhất kiến chung
tình”. Sống bao nhiêu năm trên đời nhưng tôi chưa từng có được cảm giác ấy.
Tôi nghiêng đầu, mỉm cười với chàng: “Không cần tạm biệt nữa.”
Không cần tạm biệt, ta thích chàng rồi.
Chàng đã từng giết người, có thể lúc này chàng cũng đang muốn
giết ta.
Nhưng ta chẳng quản nổi nữa rồi. Ta thích chàng, cho dù
chàng là kẻ sát nhân, ta cũng chẳng để tâm. Vì ta không thể khống chế trái tim
mình được nữa.
Ta có thể cho phép mình thích chàng, có thể mê đắm yêu
thương chàng. Nhưng ta chẳng có cách nào cho phép mình xảy ra bất kỳ chuyện gì
với chàng, vì điều đó sẽ làm tổn thương những người quan trọng nhất trong cuộc
đời ta.
Lưu Niên nhìn tôi, đột nhiên mỉm cười rạng rỡ.
Tôi đắm mình trong nụ cười đó, lại một lần nữa không biết đã
lạc tới tận phương nào.
Thật nguy hiểm, nụ cười thật nguy hiểm.
Y phục sắc đỏ lay động theo làn gió, từ từ di chuyển về phía
tôi.
“Thượng Quan Tình, ta chính là hung thủ, bọn họ đúng là do
ta giết.”
Trái tim tôi như rớt xuống hố băng sâu thẳm.
Đừng nói gì nữa, tôi không muốn nghe!
“Thượng Quan Tình, ta muốn giết sạch tất cả những người ở
đây.”
Đôi môi tôi chắc chắn đã vô cùng nhợt nhạt, tôi muốn bỏ chạy,
nhưng, nhưng toàn thân không sao động đậy nổi, hoàn toàn không thể cử động.
Dung nhan chàng càng lúc càng phóng đại trước mắt tôi, mỗi
lúc một lớn, sau đó đôi môi của tôi cơ hồ lạc vào ảo tưởng, lại dính chặt lên
gương mặt chàng.
Bờ môi di chuyển không ngừng.
Đôi tay thon dài tựa yêu tinh kia vòng tới, chàng kéo tôi
vào lòng.
Rõ ràng tôi nghe thấy chàng nói: “Nếu nàng có thể, hãy thử
chống lại ta đi.”
…
Tôi biết, lúc này mình thật đáng chết.
Tôi cũng biết, lúc này mình chẳng còn hy vọng gì nữa.
Nhưng tôi cũng không thể bỏ chạy.
Tôi… thích chàng.
Cuộc đời này, lần đầu tiên tôi biết thực sự thích một người
là như thế nào.
Người đó, chính là Lưu Niên.
Tôi thích tên hung thủ giết người này…