“Không say.” Đầu óc Diệp Phù choáng váng nhưng vẫn biết người đàn ông trước mặt là ai, cô đẩy tay anh ra, “Em... Em tự đi được, đừng đỡ em.”
Đi một bước lại suýt ngã một bước.
Sầm Loan ôm cô, “Tôi đưa em về.”
Diệp Phù chôn mặt trong ngực anh, nghe thấy tiếng tim đập trầm ổn mạnh mẽ, bỗng nhiên rơi nước mắt.
Cô uống rượu vào rất ngoan, say nhưng không khóc náo loạn, mặc dù đang khóc nhưng rất yên tĩnh, cô không giống người khác gào khóc thành tiếng mà chỉ yên tĩnh rơi nước mắt.
Sầm Loan dùng bàn tay lau nước mắt cho cô, sau đó cúi người ôm cô lên, đi vào trong xe.
Sau khi lên xe, không biết có phải Diệp Phù nhận sai anh thành người khác hay không, cô liền chống cự đẩy anh ra, “Đạo diễn Trần... Tôi, tôi phải về nhà, mẹ tôi còn... đang đợi tôi...”
Sầm Loan đè tay cô, có lẽ lực hơi mạnh nên Diệp Phù bật khóc, “Đạo diễn Trần... Tôi không làm chuyện kia... Ông thả tôi ra... Tôi chỉ muốn đóng phim... Tôi không ngủ...”
Câu nói cuối cùng dường như dẫm nát trái tim của Sầm Loan, anh hạ thấp giọng, gần như thong thả hỏi, “Đạo diễn Trần nào? Có phải Trần Việt Mật của phim truyền hình không?”
Diệp Phù nghe thấy âm thanh của anh, mơ màng mở mắt ra, “Ảnh đế... Xin lỗi... Hình như em... Nhận lầm người... Xin lỗi anh...”
Lông mày cô nhóc này thanh mảnh, nước mắt còn vương ở khóe mắt, vô cùng đáng thương.
Sầm Loan cúi đầu hôn lên đôi mắt cô, “Ngoan, sau này có tôi ở đây, không ai dám bắt nạt em nữa.”
Diệp Phù chẹp miệng, đôi mắt mang theo men say tủi thân nhìn về phía anh, “Hôm nay anh... đã... bắt nạt em.”
“Khi nào?” Khóe môi Sầm Loan vô thức cong lên.
“Bồn tắm... Phải tá vị, anh có thể đóng phim nghiêm túc không, anh như vậy... Thực sự... đi vào, em rất khó chịu.” Diệp Phù lớn tiếng tố cáo.
Tiêu Hiểu Hồng đang lái xe, nghe thấy vậy suýt nữa đâm thẳng vào dải phân cách.
Trời ạ, cô đang nghe được chuyện gì thế này!
Bồn tắm?
Đóng phim?
Bọn họ... Hôm nay đóng phim... Làm?!
“Chỗ nào khó chịu?” Âm thanh Sầm Loan hạ thấp, dường như mang theo ý cười.
Diệp Phù cẩn thận suy nghĩ, trong đầu mơ mơ màng màng, cô dựa theo ký ức kể lại, “... Cũng không hẳn khó chịu, rất thoải mái, nhưng... Quá lớn, lại quá sâu, em...”
Trong nháy mắt, Sầm Loan bị mấy lời nói đơn giản của cô làm cho có phản ứng.
Diệp Phù nhíu mày hỏi, “Gì thế này?”
Cô vươn tay chạm vào đồ vật đang cương cứng lại nóng bỏng ở trên mông mình.
Giọng nói của người đàn ông khàn khàn, “Đừng nghịch linh tinh.”
Tiêu Hiểu Hồng ngồi phía trước nơm nớp lo sợ cho xe chạy vào bãi đỗ xe, cô đang muốn nói chuyện thì nghe thấy Sầm Loan nói với cô, “Để chìa khóa xe lại, cô xuống xe đi.”
Tiêu Hiểu Hồng đáp lại rồi nhanh chóng xuống xe.
Sầm Loan đặt Diệp Phù ở ghế sau, cúi đầu hôn lên môi cô, dụ dỗ hỏi, “Chờ lát nữa tôi khiến em thoải mái được không?”
Diệp Phù không biết nhớ tới cái gì, cô lắc đầu, “Không cần.”
Sầm Loan hôn môi cô, “Ngoan, nói em muốn.”
Diệp Phù lắc đầu, không kịp mở miệng lại bị Sầm Loan hôn lấy, anh cởi bỏ nội y của cô, lòng bàn tay kích thích núm vú nhạy cảm, anh cúi đầu ngậm lấy chúng, liếm láp, sau đó nhẹ nhàng dùng hàm răng cắn.
“Ngoan, nói em muốn.” Giọng nói mê hoặc của anh dừng trong không khí.
Diệp Phù bị anh hôn động tình, giữa hai chân trào ra d*m thủy, núm vú bị người đàn ông vừa liếm vừa cắn, cảm giác thống khổ lại vui thích, một tay khác của anh tiến vào giữa hai chân cô, theo mật dịch ướt đẫm, bắt đầu tìm tòi.
Cô chảy nước mắt, giọng nói hơi nức nở, “Em muốn.”
Môi mỏng người đàn ông khẽ cong lên, giọng nói lại gần như mất tiếng, “Ngoan, sẽ cho em.”
=============
Chương sau có thịt ăn nha