Phim Trường Thoát Hiểm

Chương 9: Chương 9: Hiến tế và tấm bia Hiến tế




Dịch: Thương Khung Chi Chủ

***

Kịch bản màn 4 cũng không cung cấp thông tin hữu ích gì cả; tuy nhiên, sự phát triển của cốt truyện trong kịch bản đã mang đến một điều bất ngờ cho Tiền Thương Nhất

Biên Triết và Trương Tử An đã định rời khỏi làng Vũ Khê. Như vậy, với tư cách là người đóng vai Biên Triết, hắn có thể rời khỏi làng Vũ Khê hay không?

Liệu có phải cốt truyện lại phát sinh những biến hóa mới à?

Tiền Thương Nhất khẩn cấp muốn biết tình tiết phía sau, bởi vì chuyện này có liên quan đến sự sống chết của bản thân hắn.

Hiện tại, điều quan trọng nhất vẫn là điều tra ngôi nhà trước mắt.

Tiền Thương Nhất ho nhẹ một tiếng, sau đó đọc ra lời thoại:

“Trương Tử An, anh nói xem, thế này là thế nào? Tôi đảm bảo là chúng ta không hề nghe nhầm.”

Diễn xuất theo kịch bản có thể nâng cao phần chấm điểm nhân vật, Tiền Thương Nhất cố gắng để phần điểm số của mình có thể khả quan hơn một tí.

Bằng cách này, điểm danh dự và thù lao phim cũng sẽ cao hơn.

Tiền Thương Nhất cũng không quên những gì mà Mắt Ưng từng nói trên xe buýt, rằng hắn không chỉ đóng mỗi một bộ phim này.

“Đi thôi, đừng lãng phí thời gian.” Nói xong, Mắt Ưng bước thẳng vào phòng khách.

Tiền Thương Nhất sửng sốt một chút, không nghĩ tới Mắt Ưng lại trả lời như vậy.

Ba giây sau, Mắt Ưng đã đi vào phòng ngủ bên tay phải, còn Tiền Thương Nhất chỉ có thể thở dài, tiến tới phòng khách.

Dựa theo kế hoạch, Tiền Thương Nhất sẽ điều tra căn phòng ngủ nằm bên trái phòng khách. Hắn vươn tay đẩy mở cánh cửa gỗ phòng ngủ ra, sau đó thò đầu quan sát tình hình bên trong.

Bố cục của căn phòng ngủ này cũng không khác mấy với các gian phòng trước đó. Điểm khác biệt duy nhất chính là, nhà của thôn trưởng tương đối lớn, nên phòng ngủ còn có một cánh cửa khác đi thông đến căn phòng tiếp theo.

Tiền Thương Nhất thuần thục dò xét khắp cả căn phòng. Sau khi lục soát qua nhiều lần tại mấy ngôi nhà trước, hắn cũng quen tay dần.

Mất khoảng 1 phút, hắn đã xem xét xong căn phòng này, thậm chí còn kiểm tra luôn cả phần ruột của mấy cái gối nằm.

Sau khi xác nhận không có manh mối gì cả, hắn bèn tiến đến cánh cửa tiếp theo, đặt tay phải vào nắm đấm cửa, đẩy nó ra.

Đây trông giống như một căn phòng làm việc, hoặc phòng đọc sách vậy.

Gần cửa sổ là một cái bàn làm việc màu đỏ sẫm, hai bên tường là các kệ chứa đồ và tủ sách.

Trên kệ đặt nhiều loại đồ vật khác nhau, từ các bức chạm khắc bằng đá đến các bình hoa nho nhỏ.

Tủ sách cũng rất đa dạng, được chia thành hai loại:

Phần hơn chính là các đầu sách nổi tiếng, đủ cả sách cổ và sách hiện đại, trông như vừa mới mua từ một hiệu sách cũ mang về. Bộ phận còn lại có vẻ ngoài mới hơn, chủ yếu là sách hướng dẫn làm giàu dành cho vùng nông thôn.

Vừa đi vào phòng đọc sách, mục tiêu đầu tiên của Tiền Thương Nhất chính là bàn làm việc.

Ở góc trên bên trái của bàn làm việc, có một bộ lịch để bàn với hình nền là 24 tiết khí*, còn thời gian mà bộ lịch đang được lật đến ngay trước mặt chính là ngày 11/6.

(*Tiết khí: là 24 điểm đặc biệt trên quỹ đạo của Trái Đất xung quanh Mặt Trời, mỗi điểm cách nhau 15°. Nó được sử dụng trong công tác lập lịch của các nền văn minh phương Đông cổ đại như Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên để đồng bộ hóa các mùa.)

Ngay giữa mặt bàn, tại vị trí gần với chiếc ghế dựa, có một quyển bút ký bìa xanh đậm bắt mắt. Bên cạnh quyển bút ký là một cây viết màu đen dùng để ký tên đang nằm gọn gàng tại đó.

Tiền Thương Nhất mở nút khóa trên tờ bìa của quyển sổ, sau đó lật ra trang đầu tiên.

Ba chữ Vi Quang Viễn hiện ra ngay tầm mắt hắn.

“Vi Quang Viễn, có lẻ là tên của thôn trưởng.”

Tiền Thương Nhất dùng 4 ngón tay ép xuống một bên của quyển sổ, sau đó dùng ngón cái đè lên phần rìa của nó. Tiếp theo, hắn miết mạnh ngón cái, tua qua tất cả mọi trang giấy trong quyển bút ký này.

Trang giấy đầu tiên lướt qua trắng tinh, không có bất kỳ chữ viết nào.

“Đây là...?” Sau khi lật trang hết một lượt, Tiền Thương Nhất nhận ra rằng, chỉ có vài trang đầu trong quyển sổ tay này có chữ, còn lại đều trống không cả.

Một phỏng đoán nhỏ hiện lên trong đầu hắn. Vi Quang Viễn cố ý đặt quyển bút ký trên bàn làm việc thế này, rõ ràng chính là cố ý để lại lời nhắn.

Tiền Thương Nhất mừng rỡ ra mặt, vội vàng lật lại trang đầu tiên.

Chữ viết tay rất chỉnh tề, không hề khó đọc.

Bất quá, Tiền Thương Nhất chỉ liếc sơ mà thôi, không đọc tiếp xuống dưới, mà ôm lấy quyển bút ký vào trong ngực rồi chạy ra phòng khách.

Hắn vẫn chưa quên cái lần bị bóng đen tấn công ban nãy.

Khi đó được nội dung kịch bản nhắc nhở, hắn có thể đề phòng trước. Hiện tại không có kịch bản nhắc nhở, vậy ngộ nhỡ bị bóng đen đánh lén thì sao?

Tiền Thương Nhất không rõ, thế nên cần phải đề phòng.

“Trương Tử An! Tôi đã tìm thấy một manh mối quan trọng. Đến đây nhanh lên!”

Giọng nói của hắn vang vọng khắp cả ngôi nhà của Vi Quang Viễn.

Khi Tiền Thương Nhất vừa ra tới phòng khách, Mắt Ưng cũng đã có mặt.

“Tôi còn chưa đọc, sợ bóng đen kia.” Tiền Thương Nhất vung vẩy quyển bút ký màu xanh đậm trong tay.

Mắt Ưng gật đầu, nói:

“Ra sân đọc thôi.”

Hắn gật đầu đồng ý.

Có thể thấy rõ từ đợt tấn công của bóng đen ban nãy, nó có xu hướng đánh lén tại môi trường chật hẹp.

Khoảnh sân này có không gian khá lớn, dù bóng đen có tấn công lén thì cũng bị phát hiện ra ngay.

Hai người đứng giữa sân.

“Anh xem trước đi, nhớ tổng hợp thông tin lại.” Mắt Ưng cảnh giác nhìn chung quanh.

Tiền Thương Nhất mở quyển bút ký ra, đặt ngón trỏ ngay dòng đầu tiên, bắt đầu đọc dài xuống.

[Tôi không rõ có ai đọc được quyển bút ký này hay không, nhưng tôi sẽ viết tất cả những gì mà bản thân biết vào quyển sổ này.]

[Phải nói rằng, chuyện bắt đầu bất thường từ đêm qua. Không biết vì sao, người trong làng Vũ Khê này đều cảm thấy bị thứ gì đó nhìn trộm.]

[Không chỉ tôi, gia đình tôi, mà còn có những dân làng khác nữa, tất cả đều có cảm giác như vậy.]

[Sau đó, tôi phát hiện ra rằng, thứ nhìn trộm chúng tôi chính là cái bóng, một cái bóng màu đen. Những cái bóng kia dường như có sinh mạng vậy, luôn ẩn mình trong bóng tối.]

[Từ khi chuyện kỳ lạ này xảy ra, tôi chợt nghĩ đến một người, chính là Lý Thần Hi sống tại vùng sau núi ở khu vực lân cận.]

[Cha mẹ của Lý Thần Hi đều qua đời. Không hiểu tại sao, thằng nhóc ấy lại mắc một căn bệnh kỳ lạ từ lúc 18 tuổi. Nó thường xuyên bị mù 2 mắt, nhưng qua nửa ngày là trở lại trạng thái bình thường. Ngay cả bệnh viện cũng không khám ra được hội chứng này.]

[Ngày hôm qua, có dân làng tìm đến mách với tôi rằng, Lý Thần Hi vừa khiêng một tấm bia đá màu đen về đặt tại bãi đất trống phía sau núi. Không những thế, nó còn mua nến, tiền giấy và vài thứ khác, trông vô cùng kỳ quái. Mọi người hỏi ý tôi xem, liệu tôi có nên đi đến đấy xem xét tình hình hay không?]

[Lúc đó, tôi khá bận rộn. Hơn nữa, Lý Thần Hi cũng thường xuyên hành động kỳ quặc như thế, nên tôi cũng không thèm để ý nhiều.]

[Giờ nghĩ lại, nếu lúc đó tôi đi ngăn cản Lý Thần Hi, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra.]

[Tóm lại, ngày hôm sau, tôi tìm đến Lý Thần Hi, hỏi nó rốt cuộc đã làm gì? Và tấm bia đá mà nó khiêng về đặt sau núi lại là thứ gì?]

[Lý Thần Hi nói với tôi rằng, tấm bia đá kia gọi là bia Hiến tế. Hôm qua, nó đã cử hành lễ Hiến tế trên bãi đất trống phía sau núi.]

[Lúc ấy, vừa nghe đến cái tên Hiến tế là tôi cảm thấy không được bình thường ngay. Loại cúng tế nào mà dám gọi là Hiến tế? Nó có giống với mấy vụ tế sống hay không?]

[Lý Thần Hi bảo, Hiến tế chính là cúng tế cái chết. Sau khi cử hành, có thể đạt được cuộc sống vĩnh hằng, không cần phải lo lắng chuyện tiền nong sinh hoạt, bệnh tật hằng ngày... Con người có thể hạnh phúc mà sống mãi.]

[Tôi hỏi anh ta đêm qua có thấy bóng đen kỳ quái không, có biết bóng đen rốt cuộc là cái gì không? ]

[Lý Thần Hi lắc đầu, nói không biết. Nhưng nó cũng không thèm quan tâm, vì tin chắc bản thân sẽ tìm thấy cuộc sống vĩnh hằng, chỉ cần chờ đợi ít lâu là được.]

[Thời điểm đó, tôi e là Lý Thần Hi đã điên rồi, thế nên không hỏi tiếp, mà rảo bước tiến về phía bãi đất trống sau núi.]

[Hiến tế, tấm bia Hiến tế! Tôi cho rằng, cái gọi là Hiến tế chắc chắn có liên quan đến tấm bia Hiến tế. Do đó, chỉ cần phá hủy tấm bia Hiến tế kia đi, mọi chuyện đều sẽ chấm dứt.]

[Khi đến nơi, tôi trông thấy bãi đất trống kia rãi đầy những ngọn nến trắng và tro giấy đã bị thiêu đốt hơn phân nửa. Nhưng cơ bản là, chẳng thấy tấm bia đá kia đâu. Dù đã tìm khắp cả bãi đất trống, cũng không thấy đâu cả. Vì thế, tôi quay lại tìm Lý Thần Hi. Đương nhiên, lần này thì tôi rủ thêm vài người đi cùng.]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.