Phó Âm Sanh Của Mục Hoài

Chương 1: Chương 1: Bất ngờ Nối tiếp bất ngờ




Edit:Ninh Hinh

“Cô Phó, sau khi chẩn đoán, cô đã được chẩn đoán là quan hệ tình dục quá độ.”

Vị bác sĩ khép lại bệnh án và nhìn người phụ nữ xinh đẹp đang yên lặng ngồi trên chiếc ghế đối diện.

Nhìn thấy dáng vẻ nửa chết nửa sống của cô, Từ Phi Nguyên không nhịn được đi tới, đẩy đẩy bả vai:“Cô nghe bác sĩ nói chưa?!”

Đột nhiên bị đẩy, Phó Âm Sanh khó khăn mở mắt ra:“Anh đang nói gì vậy?”

Nhìn mọi thứ xung quanh, cô đột nhiên giật mình.

Trên những bức tường trắng như tuyết, có những sơ đồ cấu tạo người khác nhau, xung quanh thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, trên chiếc bàn gỗ ngay bên gốc có một tấm biển ghi dòng chữ “Phòng khám phụ khoa“.

Đây là bệnh viện?

Đột nhiên, gió lạnh từ điều hòa thổi tới làm Phó Âm Sanh co rụt lại,cô nhìn quanh bốn phía, cảnh tượng lọt vào trong tầm mắt làm cô nao nao.

Người đàn ông xa lạ trước mặt mặc một bộ tây trang kẻ ca rô ngang đang nhìn cô bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.

Dưới ánh đèn, khuôn mặt thanh tú và vô cùng xinh đẹp Phó Âm Sanh có phần hơi tái nhợt, mái tóc đen xoăn tùy tiện lòa xòa rũ xuống,hôm nay cô mặc một bộ váy dài hở đôi vai trần trông cực kì mảnh mai.

Chỉ là cô đang rũ mắt xuống không nói gì.

“Phó Âm Sanh, cô không phải thề son sắt với tôi nói chính mình là bị người ta vu hãm hất bát nước bẩn vào người sao,cô xem chuyện này là chuyện gì!” Từ Phi Nguyên ném bệnh án bác sĩ đưa qua cho cô.

Bối rối cầm hồ sơ bệnh án, không phải cô đang thức khuya ôn bài cho kỳ thi tuyển sinh đại học ngày hôm sau hay sao, nửa đêm buồn ngủ quá nên mới ngủ gục trên bàn,sao bây giờ lại ở trong phòng khám phụ khoa? Thậm chí còn liên tục bị mắng?

Cô rũ mắt nhìn bệnh án: Phó Âm Sanh, nữ, hai mươi tám tuổi, được chẩn đoán là có quan hệ tình dục quá độ, cần phải biết khống chế...... Ngày ký là tháng 5 năm 2019.

Tháng 5 năm 2019.

2019???

Cái gì mười năm sau?

Trước mắt Phó Âm Sanh đột nhiên tối sầm, cô cố gắng điều chỉnh nhịp thở,muốn để cho chính mình có thể bình tĩnh hơn.

Nhìn người đàn ông đứng trước mặt mình, mặc tây trang, vóc dáng không cao, dáng người mập mạp, chiếc áo sơ mi màu hồng bên trong do có bụng bia mà hơi phồng lên.

Giọng điệu chất vấn của anh ta lúc này giống như là đang bắt gian.

Chẳng lẽ anh ta.........

Phó Âm Sanh mở miệng, đột nhiên cô cảm thấy có dự cảm xấu: “Tôi và anh...”

Từ Phi Nguyên ngắt lời cô: “Phó Âm Sanh, đừng cùng tôi chơi trò giả vờ mất trí nhớ, hiện tại bên ngoài phòng khám bệnh đang có rất nhiều phóng viên chờ cô! Nếu như bị bọn họ biết, a, tiền đồ sau này của cô xong rồi!”

Làm một người đại diện chuyên nghiệp, kể từ khi ký hợp đồng với Phó Âm Sanh, mấy năm nay đều không có quá một ngày an ổn, 24 giờ đều trong trạng thái bất cứ lúc nào cũng có thể đứng ra dọn dẹp những tin đồn tai tiếng ồn ào huyên náo của cô.

Làm đại diện cho một mình Phó Âm Sanh,anh ta cảm thấy mình không khác gì làm đại diện cho mười người.

Phó Âm Sanh có ngoại hình bắt mắt, tính tình lạnh lùng, bẩm sinh đã có gương mặt sau này nhất định làm ngôi sao.

Khi đó, anh ta yêu thích hình tượng và khí chất của Phó Âm Sanh cho nên mới ký thác đặt rất nhiều hy vọng vào cô, mấy năm nay anh ta dành hết tâm sức của mình, xây đủ loại tài nguyên tốt, đưa cô từ cô gái thuộc tuyến mười tám vô danh một đường thành một đại minh tinh nổi tiếng, cho dù xung quanh cô có rất nhiều vụ bê bối,tai tiếng quấn thân nhưng cũng không thể ngăn cô ấy bước vào hàng top.Có lẽ vì Phó Âm Sanh quá thuận lợi cho nên lúc này mới xuất hiện một loạt nguy cơ có thể phá vỡ tiền đồ mấy năm gầy dựng.

Có một phương tiện truyền thông nổi tiếng trong giới đã theo dõi cô ấy trong ba tháng, có đủ hình ảnh,video, nói có sách mách có chứng tuôn ra nói là sinh hoạt cá nhân của Phó Âm Sanh vốn dĩ vô cùng hỗn loạn.

Phó Âm Sanh đã thề với anh ta là sẽ đến bệnh viện để thẩm định và làm rõ tin tức.

Ai biết! Kết quả kiểm tra lại vả vào thẳng mặt anh ta.

Này con mẹ nó cùng với sự hỗn loạn có cái gì khác nhau!

Từ Phi Nguyên vô cùng nôn nóng đi tới đi lui trong phòng khám bệnh.

Nghe những gì anh ta nói, vẻ mặt Phó Âm Sanh dần trở nên hoài nghi.

Tiền đồ?

Đầu óc rối tung, trên mặt cô lộ ra vẻ khó có thể tin đây là sự thật, đột nhiên phản ứng lại đây, lắp bắp hỏi: “Tôi...... Tôi trở thành đại minh tinh?”

Từ Phi Nguyên đột nhiên cười lạnh: “Chuyện này giải quyết không được, sau này cô cũng không còn là đại minh tinh gì nữa hết!”

Thấy vẻ mặt vô tội này của cô, Từ Phi Nguyên cũng không khách khí duỗi tay vào túi quần bắt đầu tìm kím.

Nhìn động tác của anh ta, Phó Âm Sanh quả thật một lời khó nói hết, may mắn nghe qua lời nói của anh ta cùng chính mình không có tình cảm gì ràng buộc bằng không cô thật muốn hoài nghi những gì mình đã trải qua trong mười năm qua khiến cho tầm nhìn thẩm mỹ của cô ấy trở thành bộ dáng như thế này.

“Đây là cái loại ánh mắt gì, ghét bỏ tôi? Tôi còn chưa ghét bỏ cô đâu.” Từ Phi Nguyên liếc mắt nhìn Phó Âm Sanh một cái, lấy điện thoại di động ra đặt vào trong lòng bàn tay cô “Thế nào?Tin của cô vẫn còn nằm chiễm chệ ở trên hot search, chính cô tự xem Weibo đi.”

Phó Âm Sanh nhận lấy di động từ tay Từ Phi Nguyên, ánh mắt đột nhiên bị dòng chữ trên màn hình thu hút.

Tiêu đề quả thật rất đáng chú ý:

# Cuộc sống sinh hoạt cá nhân riêng tư của tiểu hoa đán Phó Âm Sanh vô cùng hỗn loạn

#Hình ảnh bên trong phòng khách sạn chứng tỏ tất cả

Di chuyển ánh mắt xuống, cô sững sờ nhìn người phụ nữ trong bức ảnh.

Đó là khuôn mặt của cô ấy nhưng không giống như cô ấy.

Ngũ quan hầu như không thay đổi, nhưng khí chất lại khác hẳn.

Trong trí nhớ của chính mình, cô có phần suy nhược, luôn chính là dáng vẻ thích mặc đồng phục học sinh rộng và to, khi gió thổi qua dường như có thể thổi bay cô ấy.

Nhưng người phụ nữ trong bức ảnh mặc một chiếc váy dài màu đỏ tươi ôm lấy vòng eo, với đường cong vô cùng hoàn mỹ,cô đứng ở lối vào của khách sạn nguy nga và lộng lẫy được rất nhiều vệ sĩ bảo hộ ở bên trong.

Cả người đối diện với máy quay, môi đỏ mọng hơi cong lên, mái tóc đen dài tùy ý xõa tung,nhìn vào có thể nói là vô cùng diễm lệ động lòng người.

Gương mặt, khí chất này là cô lúc 18 tuổi vô cùng hâm mộ.

Phó Âm Sanh bật chức năng chụp ảnh của điện thoại lên, người phụ nữ xuất hiện trên màn hình giống hệt như trong ảnh khiến cô sửng sốt hồi lâu.

Đây là cô ấy đây sao?

Di động hướng lên trên, ánh mắt đột nhiên rơi vào size ngực đã lớn hơn mấy phần trước kia, đột nhiên cảm có chút tuyệt vọng,cô nhắm mắt lại và nói: “Tại sao tôi lại biến thành một người có dung mạo diễm lệ như vậy!”

Cô ấy rõ ràng là một tiểu tiên nữ trong trường.

“Nhảm nhí!” Từ Phi Nguyên nghe thấy bây giờ cô còn có thời gian nói về diện mạo của mình, anh ta hung hăn nói: “Cô có thể vũ nhục chỉ số thông minh chính mình nhưng đừng vũ nhục diện mạo bây giờ của cô!”

Trong tâm trí anh ta, Phó Âm Sanh có thể phát tiết bất kì cái gì.

Nhưng là, tuyệt đối không thể phát tiết giá trị nhan sắc bản thân!

Ánh mắt Từ Phi Nguyên lãnh đạm: “Yên tâm,mặc dù tai tiếng bây giờ vẫn chưa dẹp bỏ nhưng cái danh hiệu mỹ nhân số 1 châu Á kia năm nay cô vẫn đạt được.”

Phó Âm Sanh: “......”

Giọng điệu này, anh ta làm sao có thể tự tin cho là cô sẽ đạt được danh hiệu người đẹp số 1 Châu Á cơ chứ.

Đúng lúc này, tiếng vang bên ngoài phòng khám bệnh càng lúc càng lớn.

Các phóng viên sau khi nghe phong thanh đã tụ tập ở bên ngoài cửa, như thể sắp xông thẳng vào bên trong phòng khám.

Sắc mặt Từ Phi Nguyên đột nhiên xanh mét,anh ta lầm bầm lầu bầu: “Chuyện này vô cùng lớn, phóng viên tới cũng là chuyện sớm muộn.”

Phó Âm Sanh im lặng giống như không biết chính mình nên trả lời thế nào là thích hợp.

Nhìn xung quanh, ánh mắt cô đột nhiên nhìn thẳng vào vị bác sĩ áo trắng đang thản nhiên viết bệnh án kia.

Thấy cô vẫn còn đang mê man, Từ Phi Nguyên bực bội áp xuống ý tưởng muốn hút thuốc kia, anh ta trợn mắt lên: “Cô còn ngẩn người làm cái gì?”

Phó Âm Sanh nhìn anh, đột nhiên mỉm cười có chút xấu xa: “Tôi có ý này!”

Ngay sau đó, cánh cửa đóng của phòng khám phụ khoa được mở ra.

Hai bác sĩ mặc áo khoác trắng, đeo khẩu trang to tướng bước ra ngoài.

Đi qua phóng viên, Phó Âm Sanh có phần run run.

Cảnh tượng như thế này, cô ấy chỉ thường thấy xuất hiện trên Ti vi.

Thấy bước đi cô không được tự nhiên, Từ Phi Nguyên giật nhẹ ống tay áo,bên tai thấp giọng cảnh cáo: “Đừng nhìn bọn họ, nhanh lên đi.”

Vừa đi ra khỏi vòng vây của phóng viên.

Đột nhiên có người hét lên: “Hai bác sĩ mặc áo khoác trắng, làm ơn dừng lại!”

“Chạy mau!”

Phó Âm Sanh bị lôi kéo đi, mặc kệ một đám phóng viên lao vào họ như những thây ma lao tới.

Cô không ngờ rằng mình có thể chạy một cách nhẹ nhàng và nhanh chóng trên đôi giày cao gót mũi nhọn như thể cô đã luyện tập không biết bao nhiêu lần.

Sau khi lên xe bảo mẫu và tránh được các phóng viên theo sau, đôi chân mảnh khảnh của Phó Âm Sanh hơi hơi cuộn lên, nhìn yếu ớt đến đáng thương và giống như cô ấy đang bất lực trước sự sống.

Mặc dù cảnh trốn phóng viên vừa rồi rất kích thích nhưng vẫn chưa khiến cô ấy hoàn toàn thích nghi được với sự thay đổi lớn lao này.

Làm sao cô ấy có thể từ một thiếu nữ mười tám tuổi ngây thơ trở thành một nữ minh tinh có đời tư vô cùng hỗn loạn và nhiều tai tiếng?

Phó Âm Sanh, người vừa mới học cách vuốt Weibo, cầm điện thoại của Từ Phi Nguyên, không ngừng vuốt những bình luận càng ngày càng trôi trên Weibo,cô khẽ cắn môi dưới yếu ớt hỏi: “Tôi thật sự là loại người này sao?”

Từ Phi Nguyên liếc nhìn và thấy một vài bình luận bị tay cô ấy chặn lại.

@Tiểu thiên sứ Dương chi cam lộ: Phó Âm Sanh thì ra là người như vậy, không ngoan ngãn đóng phim mài giũa kỹ thuật diễn, cả ngày nghĩ dựa vào lăng xê, thật sự quá ghê tởm.

@Ôm nồi đợi thỏ: Đời tư quá hỗn loạn cho nên công ty cũng không muốn làm sáng tỏ.

@Tôi là Thẩm ngọt ngào: Ha ha ha, không phải đời tư Phó Âm Sanh mới phanh phui một hai ngày sao, chả cần phải lăng xê cũng nổi.

......

Vẻ mặt Từ Phi Nguyên đột nhiên trở nên kỳ quái: “Sanh Sanh, chuyện hôm nay có phải đã khiến cô chịu kích thích lớn gì rồi không? Mấy loại bình luận của anti-fan, từ trước đến nay cô đều không để trong lòng.”

Phó Âm Sanh buồn bã cúi đầu, giọng điệu nhàn nhạt “Ồ, vậy thì bây giờ tôi đột nhiên muốn nghiêm túc”

“Cô nghiêm túc cũng vô dụng, chết cái tâm kia đi, Mục tổng sẽ không bao giờ đứng ra giúp cô!”

Phó Âm Sanh ngẩng đầu, cô mịt mờ nghi hoặc vì chính mình lại nghe thấy tên một cái tên xa lạ thông qua người đại diện.

Ánh mắt Từ Phi Nguyên rơi vào trên khuôn mặt hơi trắng bệch của cô, trong lòng không khỏi có chút mềm lòng.

Tiền đồ trước đây của cô ấy tưởng chừng suôn sẻ nhưng chỉ có bản thân họ mới biết được có bao nhiêu khó khăn.

Nghĩ đến hot search Phó Âm Sanh, anh ta xoa xoa cái trán đau đớn của mình.

Mỗi khi đóng phim với sao nam, bình thường các nữ minh tinh đều bị truyền tai tiếng, cảm giác CP đi từ trong phim ra,... đại loại là sẽ được chú ý nhiều hơn một chút,gán ghép trên nhiều phương tiện truyền thông.

Mà cô với diện mạo vô cùng diễm lệ, đẹp thì đẹp đó, nhưng lại đẹp có chút quá mức cho nên mới có những mũi dao sắc nhọn, rất không được lòng người qua đường.

Rõ ràng chính nam minh tinh bên kia lôi kéo dung lệ cô lên hot search tiện thể lăng xê cho chính mình nhưng với người qua đường hoặc là trong mắt fans, cô trở thành người quyến rũ nam minh tinh kia.

Một nữ diễn viên trong sạch, mỗi ngày đều ' bị ' soi mói đời tư.

Đây là cái thế giới gì cơ chứ.

Nghĩ đến đây, Từ Phi Nguyên đột nhiên cau mày, mơ hồ cảm thấy vị bác sĩ có cái gì đó không ổn, liền lấy lại điện thoại di động.

Sau đó,anh ta lại thò người ra trả lại di động cho cô: “Đúng rồi, di động trả lại cho cô, hôm nay Mục tổng có gọi điện thoại đến”

Phó Âm Sanh còn ngây thơ tiếp nhận di động, đầu ngón tay vô ý thức nhẹ nhàng vuốt ve nó một chút, chiếc di động nạm kim cương màu hồng nhạt, thân siêu mỏng, cảm giác còn tốt hơn chiếc ban nãy của Từ Phi Nguyên, giống như kiểu nó còn cao cấp hơn rất rất nhiều.

Xem ra ngủ một giấc liền biến thành cô của mười năm sau?

Đối với mấy loại khoa học kỹ thuật bây giờ, Phó Âm Sanh cảm thấy cô có nằm mơ cũng không ngờ có ngày mình lại sở hữu một chiếc điện thoại cao cấp đến như vậy.

Nhưng...... Mục tổng?

Phó Âm Sanh khẽ chớp mắt, nghe cái tên này, cô cảm thấy có vẻ còn cao cấp và tao nhã hơn chiếc điện thoại trong tay mình.

Cúi đầu nhìn di động, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hoảng hốt.

Từ Phi Nguyên nhìn cô không gọi lại cho Mục tổng, cho rằng cô cùng Mục tổng lại cãi nhau, liền sốt sắng thuyết phục: “Hai người đều đã kết hôn hai ba năm, như thế nào vẫn còn sinh khí với nhau.”

Từ từ, cái gì kết hôn?!!

Phó Âm Sanh vô cùng khẩn trương, không cẩn thận click mở màn hình, ngón tay trắng nõn mỏng manh dừng lại ID cuộc gọi, lông mi dài khẽ run.

Nhìn thấy cuộc gọi nhỡ ở trên - Chồng yêu.

Cả người choáng váng như có ai đó vừa bấm nút tạm dừng.

Từ Phi Nguyên tiếp tục thúc giục: “Cô có thể gọi điện thoại lại cho anh ấy, cần chịu thua thì chịu thua, mềm mỏng giải thích chuyện bê bối trên hot search, anh ấy sẽ hiểu......”

Phó Âm Sanh ngớ người ra, không ngờ mười năm sau cô lại trở thành một đại minh tinh trong giới giải trí.... thậm chí còn là kiểu đã kết hôn.

Cô ấy đã kết hôn?

Với ai?

Mục tổng kia sao?

Đúng lúc này, điện thoại không ngừng rung lên.

Màn hình sáng lên, ID người gọi: Chồng yêu.

Phó Âm Sanh dời tầm mắt xuống một chút, rơi vào khuôn mặt đẹp trai và quyến rũ của người đàn ông đồng thời sáng lên.

Cô cảm thấy vô cùng lúng túng!

Vô thức tắt điện thoại đi, biểu tình vô cùng khiếp sợ.

So với một giấc ngủ dậy, biết được chính mình đã kết hôn......

Phó Âm Sanh nghĩ:

Mười năm sau, cô như thế nào lại gả cho người đàn ông có tâm tình bất định như vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.