Phò Mã Gian Manh

Chương 52: Chương 52




Edit: Tiểu Mập Mạp

Beta: Sulli

Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Nam và Chu Phú vừa rửa mặt xong thì nghe người gác cổng báo lại, tình hình bên ngoài đang rất khó xử.

Trì Nam và Chu Phú cùng nhau đi ra, qua thời gian một đêm, nửa dặm trước cổng phủ công chúa chất đầy hoa tươi, là hoa anh đào, ở đầu cành từng đoá màu hồng nở rộ như những tinh linh. Loài hoa Trì Nam thích nhất là hoa anh đào, yêu màu sắc kia, vẻ ngoài kia, hương thơm kia… Màu sắc của hoa anh đào gần giống với màu của hoa đào, Trì Nam chợt bừng tỉnh sải bước đi vào trong cánh đồng hoa, nâng một nhành lên ngửi hương thơm.

“Không biết đêm qua chuyện xảy ra khi nào, hôm nay vừa mở cửa đã thấy rồi, trên chậu hoa có một mảnh giấy nhỏ có viết tên, xem tên thì hình như là phủ Định Viễn Hầu đưa tới.” Trương lão đầu làm thế nào cũng không quên được sự cảm động khi thấy cảnh tượng tốt đẹp kéo dài nửa dặm trước mắt khi vừa mở cửa.

Nếu như ông trẻ lại năm mươi tuổi, nếu như ông là nữ nhân, có người đối xử với ông như vậy, chắc chắn rằng ông sẽ quyết tâm không phải quân tuyệt không gả.

Trì Nam cầm mảnh giấy nhỏ được đính trên nhành hoa lên, chỉ đơn giản là vài lời nói nhận lỗi và thổ lộ, nhìn nét chữ quả thật là hắn.

Đúng rồi, hoa anh đào là loài hoa hắn thích nhất. Hắn đã từng nói rằng, hoa anh đào tượng trưng cho “Chờ người trở lại”, loài hoa này tựa như người phụ nữ trong trắng, tất cả màu sắc và hương thơm cũng chỉ vì muốn chờ người thương quay lại rồi mới nở rộ.

Sắc mặt Trì Nam nặng nề, nàng rũ mi khẽ thở dài, nói với ma ma quản gia vừa mới nghe tin chạy tới: "Bỏ hết đi, đừng đặt trước cổng gây cản trở.”

Quay đầu lại, thấy vẻ mặt không đổi của Chu Phú, Trì Nam hơi lo lắng, sợ trong lòng hắn cảm thấy khó chịu, vừa muốn mở miệng an ủi thì nghe Chu Phú nói: "Đừng bỏ. Một chậu cũng không để lại, đưa toàn bộ về đi. Cứ nói là ta làm.”

Trì Nam nghi hoặc, hắn làm như vậy thì có gì khác với nàng lúc trước, Chu Phú thở một hơi thật dài, nói: “Hắn đưa đồ tới, dù nàng vứt bỏ cũng coi là đã nhận, trả đồ cho hắn mới xem như không kéo dài mà cũng chẳng nợ nần.”

Trong mắt Chu Phú lộ ra tinh thần bất khuất kiên quyết, ánh mắt sáng ngời, từ sau khi biết đến tên An Dung này, dường như hắn thay đổi thành một người khác, cuối cùng kích thích ý chí chiến đấu mạnh nhất của hắn, hoặc nói là Chu Phú có cảm giác nguy cơ xuất ra dũng khí không e ngại sự khiêu chiến của bất cứ kẻ nào mà đối mặt hết thảy.

Sự thay đổi này, dù là Trì Nam hay tất cả mọi người đều không nghĩ đến.

“Ồ! Ồ! Ồ! Ai mà mạnh tay vậy, đưa tới nhiều hoa thật?” Ngay khi bọn hạ nhân bắt đầu bắt tay vào việc di chuyển hoa, Trì Nam và Chu Phú chuẩn bị đi vào thì một tiếng động ầm ĩ truyền từ xa đến.

Chu phụ mở to mắt tràn đầy ngạc nhiên nhìn chằm chằm, lộ ra hai má lúm đồng tiền thật sâu, ông ôm lấy một gốc hoa anh đào, không để hạ nhân chuyển đi: "Đừng vứt đừng vứt, chậu này cho ta, đặt vào phòng ta đi.”

“Cha, để xuống.” Chu Phú bước xuống bậc thang, không biết nói gì trước hành động phô trương của cha mình. 7D'Đ"L'Q"Đ7

“Tại sao. Mấy ngàn chậu hoa, để cho ta một chậu thì có sao? Không, ta muốn!” Chu phụ quyết tâm muốn chiếm tiện nghi, liều mạng ôm lấy chậu hoa không chịu buông tay.

Chu Phú bất đắc dĩ, thở dài: “Cha để xuống, con sẽ mua cho ngài hai chậu.”

“Có sẵn, tại sao còn phải mua?” Chu phụ bĩu môi, vô cùng khó hiểu.

“Đó là hoa của người khác, cha có buông tay hay không?” Chu Phú trừng mắt, Chu phụ sợ tới mức buông tay ngay lập tức, đứng dậy, thấy mảnh giấy nhỏ dán trên nhánh hoa mới hiểu vì sao con trai nhà mình lại tức giận như vậy, liền sửa miệng.

“Ừ, Tiểu Phú Quý con làm tốt lắm, không thể nhận hoa của người khác, tay trái cầm chặt tay trái, tay phải cầm chặt tay phải.”

Trong lòng lại âm thầm chắc lưỡi xuýt xoa, quả nhiên không thể khinh thường thực lực của An tiểu tử này, chỉ trong thời gian một đêm mà kiếm được nhiều gốc hoa anh đào như vậy, còn viết hàng ngàn tờ giấy, không đơn giản, đối thủ này của con trai tuyệt không đơn giản.

“Tối hôm qua cha đi đâu?” Chu Phú kéo cha mình qua, hỏi.

Chu phụ bị hỏi liền bị nghẹn, đôi mắt xoay tròn hai vòng rồi mới ấp úng đáp: “Không đi đâu hết. Là… ở khách điếm một đêm, chẳng phải con không để ta trở về đấy à.”

Chu Phú nghi ngờ nheo mắt, vẻ mặt lão cha nhà hắn khi gạt người luôn tuân theo một quy luật, đầu tiên là đảo mắt, sau đó cắn môi, nghĩ một chút, hắn cả kinh nói: "Không phải ngài lại đi tiêu tiền chứ?”

Nhắc tới “tiền”, Chu phụ bừng tỉnh hiểu rõ, vội vàng xua tay lắc đầu, móc vài tờ ngân phiếu ở trong ngực ra, nói với Chu Phú: “Sao có thể, con xem, ta có tiền, các khoản nợ lúc trước ta cũng đã thanh toán xong rồi, yên tâm.”

Chu Phú nhìn ngân phiếu trong tay cha mình, trong lòng ngờ vực, hỏi: “Cha lấy đâu ra tiền?”

Chu Phụ lẩm bẩm nhưng không chịu trả lời, lúc đi đến cạnh Trì Nam vẫn im lặng không lên tiếng nãy giờ thì thở dài với nàng một hơi, bấy giờ mới bình chân như vại chắp tay đi về viện, Chu Phú nhìn bóng lưng của ông, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Trải qua một buổi sáng giày vò, Chu Phú đến doanh trạm bảo vệ đô thành thì hơi muộn, ăn tạm hai miếng bánh bột mì rồi vội vàng ra cửa.

Còn chưa kịp vào cổng nha môn thì có người tiến lên chào hỏi hắn, nội dung chỉ đơn giản là một vài lời cổ vũ cố lên mà thôi, Chu Phú cười xấu hổ, chắc chắn chuyện hôm qua An tướng quân tìm tới cửa gây phiền toái đã bị truyền ra vang dội khắp thành, cho nên mới tạo nên một cơn sóng không nhỏ trong phủ nha môn yên tĩnh này. D.Đ.L.Q.Đ

Chu Phú âm thầm than thở, sự kiện An tướng quân để lại cho hắn một cảm giác như trước mắt bao người bị người ta đe doạ cắm sừng, nói ra thì khó xử, không nói lại bực mình, thật khó chịu.

Lúc này, hắn nghĩ đến Tam phò mã Sài Thiều, nếu chuyện này rơi vào người hắn, với tính cách vô lại của hắn, nhất định hắn sẽ xử lí chuyện này tốt hơn mình nhiều.

Trong đầu vô cùng rối loạn, lúc Chu Phú đi qua cửa thì lướt qua một người, Cố tham tổng vội vàng gọi hắn lại: "Chu tham phó, ngươi chờ một lát, ngươi đã nghe nói về chuyện kia chưa?”

Chu Phú suy nghĩ một lúc: “Hả, chuyện nào?” Phỏng chừng lại là chuyện An tướng quân đây, Chu Phú một đầu đầy tuyến đen, không ngờ ngay cả người lãnh đạo trực tiếp cũng bắt đầu chú ý đến, vậy hắn phải nói chuyện này thế nào thì mới tốt đây?

“Đúng vậy, chính là chuyện đó.” Cố tham tổng không hề có tự giác.

Chu Phú nhắm mắt: “Chuyện kia… Cố tham tổng cũng nghe nói sao? Cũng chẳng phải chuyện tốt gì, ngài đừng hỏi.”

Cố tham tổng cười ha ha: “Sao lại không phải chuyện tốt? Thật là một chuyện rất tốt đấy.”

“…” Chu Phú hơi ngẩn ra: “Ngài nói chuyện gì?”

Cố tham tổng cũng cảm thấy khó hiểu: “Không phải là chuyện kia sao!”

Chu Phú lắc đầu, trong lòng suy đoán, phỏng chừng hắn và Cố tham tổng nói chuyện một hồi, căn bản không nói cùng một chuyện, lập tức ngậm miệng không nói gì nữa.

Cố tham tổng thấy hắn như vậy thì cảm thấy buồn cười, vỗ vỗ vai hắn: “Chỉ trong một đêm hôm qua, tất cả con em thế gia bị thương trong thành đều khỏi. Gãy tay gãy chân, hôn mê bất tỉnh, tự dưng bị hãm hại… Tất cả mọi người đều không sao.”

Chu Phú thoạt nghe tin tức cũng ngây ngẩn cả người, lập tức không thể tin hỏi: “Thật vậy sao? Vậy, vậy, đã tìm được hung thủ chưa?”

Chữa khỏi cho tất cả mọi người chỉ trong một đêm, thật khiến người khác kinh hãi, không nói đến việc chữa bệnh cần có thời gian, riêng chạy tới chạy lui từng nhà cũng đã tốn thời gian một đêm rồi… Chu Phú nghĩ đến người tối qua không về ngủ… Cha?

Chẳng lẽ là ông ấy? dien-d-a-n-l-e-q-uy-d-on

Nhưng cha trong ấn tượng của hắn, tuyệt đối sẽ không tốt như vậy, hơn nữa những loại chuyện không có thù lao, phí sức lại chẳng có kết quả tốt như vậy ông ấy sẽ không làm. Nhưng trừ ông ấy ra, Chu Phú thật sự không nghĩ ra người nào có thể chữa khỏi cho nhiều người bị thương như vậy trong một đêm.

“Hung thủ?” Cố tham tổng bị câu hỏi của Chu Phú kéo về thực tại, thở dài: “Ai, chỉ có thể tìm từ từ thôi, dù sao bây giờ những quý công tử đó đều đã khỏi bệnh rồi, cũng bớt đi một chút áp lực từ những đại gia tộc, chúng ta tương đối thoải mái, tóm lại là đây là một chuyện tốt, không phải sao?”

Chu Phú sững sờ gật đầu một cái, đang định rời đi thì Cố tham tổng gọi lại nói với hắn một câu: "Chu tham phó, An tướng quân đó… Ta nhìn hắn cũng không thấy thuận mắt, chẳng qua là khuôn mặt đẹp đẽ một chút, vài lần thuận lợi lập được chiến công, không có gì đáng ngại, từ trước đến giờ ta đều đứng về phía ngươi, ngươi cố lên, bảo vệ công chúa, tranh giành hăng hái cho đại lão gia bọn ta, ta xem trọng ngươi.”

". . . . . ."

Chu Phú im lặng, cuối cùng cũng không tránh thoát được đề tài này. Chỉ là, tại sao hắn bảo vệ công chúa thì có thể để bọn họ - những đại lão gia đó tranh giành hăng hái? Năm xưa vị An tướng quân kia làm ra chuyện gì khiến hắn mất hết thể diện sao? Đoạt lão bà của hắn?

Hàm hàm hồ hồ đáp lại hai tiếng, Chu Phú đi vào nơi làm việc trong nha môn, trái lo phải nghĩ vẫn cảm thấy không yên lòng, hắn muốn trở về hỏi lão đầu kia một chút xem chuyện chữa bệnh cứu người kia có phải do ông ấy làm không, nếu phải thì tại sao lại muốn làm? Nếu không phải thì là ai làm? Trong lòng quyết định vậy, sau khi nhắn nhủ một vài chuyện, Chu Phú liền vội vàng chạy về phủ công chúa.

Hoa Định Viễn Hầu phủ đưa tới vẫn chưa dọn sạch, cánh hoa màu hồng vẫn tràn đầy đường đầy hẻm đầy đất, cùng với hương hoa đào trong phủ công chúa mà tôn nhau sáng bừng.

Chu Phú xuống ngựa, thấy hình ảnh quen thuộc, thật muốn đỡ trán ngất xỉu.

Bách Lý thừa tướng lại tập trung lực lượng trước cổng phủ Công chúa, mà lại còn chọn ngay lúc Chu Phú và Trì Nam không có mặt trong phủ, ý đồ rất rõ ràng rồi, trong cả toà phủ chỉ có một người duy nhất đáng giá để Tướng gia huy động nhân lực, phát binh chinh thảo, người đó chính là cha của Chu Phú – Chu Đại Tráng.

Chu Phú không hiểu vì sao lão cha nhà mình lại chọc phải lão thừa tướng tính tình nóng nảy này, nhưng hắn khẳng định tuyệt đối không phải là chuyện gì tốt.

Giao ngựa cho gã sai vặt chạy đến từ chỗ người gác cổng, Chu Phú đi tới trước mặt thừa tướng đang kêu gào ầm ĩ, Bách Lý thừa tướng nhìn thoáng qua Chu Phú, trong nháy mắt vẻ mặt trở nên phức tạp.

Hiện thời dưới tình huống này, Chu Phú không có ý định tìm hiểu vẻ mặt của Tướng gia, nhìn lão cha nhà mình cà lơ phất phơ đi từ trong ra, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: "Tướng gia, nếu cha ta đắc tội ngài, kính xin ngài đại nhân đại lượng bỏ qua cho ông ấy.”

Trình độ xin thứ lỗi này, Chu Phú không nhớ rõ khi mình còn nhỏ đã vì lão cha gây chuyện mà nói bao nhiêu lần, không ngờ tới khi hắn trưởng thành, dù đã thành gia lập nghiệp vẫn không thoát khỏi câu nói này, than ôi.

". . . . . ." Bách Lý Thừa Tướng thấy Chu Phú thành khẩn, vòm râu ngang hơi run lên, miệng hé ra đóng lại, hình như muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lúc lâu sau mới nói: “Đây là chuyện của ta và hắn, ngươi đừng nhúng tay.”

Chu Phú đang định nói tiếp gì đó, chợt nghe thấy cha hắn đứng trên bậc thang trước cửa phủ công chúa la ầm lên: "Bảo hắn đừng nhúng tay cái gì? Lão thất phu, giữa chúng ta thì có chuyện gì? Không phải chỉ làm vỡ vài viên ngói phá vài cái bình của nhà ngươi thôi sao, có cần theo đuổi nhiều năm vậy không?”

“Thối lắm!” Lão Tướng gia nghe Chu phụ nói, cảm thấy thật tức giận, không thèm để ý mặt mũi nữa: “Ngươi con mẹ nó hại lão tử tìm kiếm nhiều năm như vậy, lại còn không biết xấu hổ nói không có chuyện gì, ta nói cho ngươi biết, chuyện giữa chúng ta, rất lớn.”

Chu phụ lơ đễnh ngoáy ngoáy lỗ tai, búng ráy tai ra, khiêu khích: “Vậy ngươi muốn như thế nào?”

“Ta muốn như thế nào?” Tướng gia chống nạnh, đội trời đạp đất gào lên: “Ta muốn ngươi cưới Thuý Cô làm vợ, năm đó cũng là vì ngươi, làm hại danh tiết cả đời nàng, là ngươi phá huỷ cả đời nàng.”

Chu Phú chăm chú nghe, cảm thấy mi tâm giật bần bật, rốt cuộc giữa cha và Tướng gia có chuyện gì? Thuý Cô… là ai?

“Ta phá huỷ cả đời nàng?” Chu phụ không thể tin được nên giọng nói cũng trở nên bén nhọn: “Là nàng ta phá huỷ cả đời ta mới đúng.”

“Ngươi nói dối!” Lão tướng gia không kìm được lửa giận, vén ống tay áo muốn đánh nhau, may mà Chu Phú kéo cánh tay ông lại để ông bình tĩnh lại một chút.

Chu phụ hừ mũi coi thường tướng gia: “Ta nói dóc cái gì? Vì chí hướng cao cả, chứng minh sự trong sạch của nàng ta, lão tử cũng tự cung, lão thất phu ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“Ngươi!” Đối với sự phách lối của Chu phụ, tướng gia hất tay đang lôi kéo của Chu Phú ra, muốn xông lên phía trước níu người nào đó đánh điên cuồng, người nào đó như bôi mỡ dưới chân, chạy mấy bước.

“Vốn là như vậy, tiện nhân đó tự mình leo lên giường ta, ta không chấp nhận nàng ta, vậy tại sao lại biến thành ta hại danh tiết cả đời của nàng ta rồi? Nàng ta có danh tiết? Vậy lão tử không có danh tiết à?”

Tướng gia ngẩng đầu ưỡn ngực, há to miệng thở, sợ mình bị tên khốn kiếp này làm cho tức chết: "Được, ta không nói chuyện Thuý Cô với ngươi nữa, vậy nói ngọc Bàn Long, chính là bảo vật gia truyền của phủ Bách Lý bị ngươi đánh cắp, hiện đang ở đâu?”

Chu Phú líu lưỡi, cha hắn không những phá huỷ danh tiết của Thuý Cô mà còn lấy trộm bảo vật gia truyền của nhà người ta…Rốt cuộc ông ấy có điểm cuối không vậy?

Chu phụ không hài lòng về việc Chu Phú bênh vực thừa tướng, lắc mình vài cái liền tạo ra khoảng cách giữa Chu Phú và thừa tướng, về chuyện “ngọc Bàn Long” trong miệng Thừa Tướng cũng chẳng giấu giếm, không e dè thú nhận, buông tay vô lại nói: "Bán đi đổi lấy bánh bao rồi. Năm đó ngươi đuổi ta sít sao như vậy, lão tử bị ép tới đường cùng, trên người không lấy một xu dính túi, không thể làm gì khác hơn ngoài hạ sách này.” Chu phụ bĩu đôi môi mỏng, đôi mắt to đảo đi đảo lại, thế nhưng lại bắt đầu oán trách: “Huống chi cái ngọc gì kia của nhà ngươi chất ngọc tạp nham, căn bản chẳng đáng tiền, thế mà không biết xấu hổ đuổi theo ta lâu như vậy…”

Chu Phú kinh hãi: “Cha, sao người có thể đổi ngọc gia truyền của nhà người ta để lấy bánh bao ăn chứ?” Cha hắn rõ thật là, lúc nào cũng có thể đổi mới điểm cuối tiêu chuẩn trong lòng hắn, Chu Phú thật không còn gì để nói.

Chu phụ trợn trừng mắt: “Năm đó đổi được tám cái bánh bao, sáu cái bị con ăn hết.”

Chu Phú: ". . . . . ."

“Trương Tấn! Nếu hôm nay lão tử ta không giết chết ngươi, lão tử không mang họ Bách Lý!” Rốt cuộc Thừa Tướng cũng nổi bão.

Chu phụ không sợ hãi: “Vậy mang họ Chu với ta đi.”

Lão Thừa Tướng càng già càng dẻo dai, nhảy xuống từ trên bậc thang, đột nhiên túm vạt áo trước của Chu phụ, hét lên:

“Lão phu có thể không so đo những chuyện đó với ngươi, nhưng mà…” Ông nhìn qua Chu Phú: “Ngươi phải nói cho ta biết, rốt cuộc tôn nhi Bách Lý Kiệt của ta ở nơi nào?”

". . . . . ." Chu phụ bị túm vạt áo trước, vậy mà vẫn có thể phát huy phong cách vô lại vô cùng nhuần nhuyễn, hai vai rung lên như bị giật mình, nói: "Không phải tôn tử đoản mệnh của ngươi đã chết rồi sao? Thi thể được đặt ở linh đường bảy ngày, Tiêu Nam còn đích thân đi phúng viếng, sao bây giờ lại hỏi ta tiểu hài tử kia ở nơi nào? Đương nhiên là hoá thành bụi đất, đầu thai chứ sao.”

Thừa Tướng giận đến mức không kìm được, rống lên một tiếng liền nâng Chu phụ qua đỉnh đầu rồi ném ra ngoài: "… Nói xằng nói bậy!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.