Editor: Bỉ Ngạn Hoa
Beta-er: sani94
Khi toàn bộ Kinh Thành đều chấn động vì chuyện đại phò mã Chu Phú mất tích, Thừa Tướng cầm trong tay lệnh khám xét đến nơi ở chính hoặc nhà riêng của từng quan viên lớn nhỏ trong kinh thành, nhưng vẫn không thu hoạch được tin tức gì, ngoại trừ việc không tìm được chút dấu vết của Chu Phú, thì còn gây loạn cái hồ nước phẳng lặng bấy lâu nay trong triều đình, có vài vị quan viên bị chỉa thẳng họng súng, trực tiếp bị Thừa Tướng tru di bỏ ngục, không có cửa kêu oan.
Trong một ngày mà phủ Công chúa xe ra xe vào nườm nượp, mặc dù các quan viên biết sơ sơ tình hình, Thừa Tướng hao công tốn sức điều động binh mã để tìm ra tung tích Phò mã, nhất định là đã ngấm ngầm thỏa thuận với Trưởng công chúa mới có thể tiến hành như vậy, nhưng mặc kệ có nói thế nào, Trì Nam phải chịu trách nhiệm nhận chức Nhiếp Chính Vương lần này, dẫu có một số việc nhất định phải đứng ở ngoài sáng mới bình tĩnh giải quyết cho công bằng mọi chuyện, nhưng các viên quan vẫn ôm một bụng ấm ức đến tố cáo trước mặt Trì Nam, còn Trì Nam lại không chuẩn tấu.
Thân là người trong cuộc, cho nên nàng cũng hiểu được cái khó của Thừa Tướng, ngay cả nàng cũng không dừng việc nôn nóng tìm Chu Phú nữa là, nhưng thả nhiều tay sai đi lục soát nhiều ngày thế kia mà vẫn không tìm được Chu Phú.
Ngay lúc Ngọc Khanh bẩm báo không có tin tức của Chu Phú lần thứ mười tám, Trì Nam cũng đã không thể ngồi yên được nữa, phủ thêm một lớp áo rồi vào cung gặp hoàng thượng, ngay lúc đó, có một ảnh vệ quay trở lại Trì Nam viện, mang đến một cái tin - An Tiểu Hầu gia, An Dung, đã quay về.
"An Dung đã về phủ sao? Trở về một mình?" Trì Nam hỏi ảnh vệ đang quỳ trong sân.
Ảnh vệ nọ bẩm báo: "Đúng vậy. An Tiểu Hầu gia đã an toàn trở về An Định Hầu Phủ sáng nay, ngài ấy bị thương nặng, hiện An Định Hầu truyền năm thái y cùng một lúc đến khám, nhìn tình hình có vẻ không ổn."
"Bị thương?" Ngọc Khanh đứng một bên hỏi thăm: "Vậy nói cách khác, hiện tại cũng không còn biện pháp nào hỏi hắn ta phò mã đi cùng mất tích ở chỗ nào sao?"
"Có lẽ vậy, nếu như An Tiểu Hầu gia không bị thương nặng như lời bẩm báo, thì ắt An Định Hầu cũng không cần gọi khẩn cấp năm vị thái y cùng một lúc."
Sau khi Ảnh Vệ bẩm báo xong, liền ẩn mình vào bóng đêm.
Trì Nam ngồi yên lặng trên ghế, nếu An Dung bị thương nặng đến mức đó, thì Chu Phú sẽ như thế nào? Hắn ta cũng mất tích cùng một thời gian thì Chu Phú đang ở chỗ nào?
"Công chúa, Nhị công chúa sai người trong phủ đến cầu kiến."
Bây giờ tâm trí Trì Nam đều đặt lên việc mất tích của Chu Phú, đối với sự cầu kiến của Nhị Công chúa không đúng lúc nàng thấy thật phiền não, phất phất tay, lạnh nhạt nói: "Có chuyện gì, bảo hắn ta nói với người canh cửa đi."
Hạ nhân lĩnh mệnh, một lát sau, mang theo người canh cửa vào: "Công chúa, người ở phủ Nhị công chúa báo lại, nói rằng đã tìm được phò mã của chúng ta rồi."
Trì Nam ‘ậm ừ’ một tiếng, rồi tự nhiên bật dậy, cả kinh nói: "Ngươi nói cái gì? Tìm được... Phò mã rồi hả? Đúng là người của phủ Nhị công chúa chứ?"
Người gác cổng là Phúc thúc gật đầu nói phải: "Dạ vâng, bảo là sáng nay lúc Nhị công chúa mang hai vị tướng công ra ngoài săn bắn thì gặp phò mã trong vũng máu ..."
"Vũng máu..." Trì Nam run rẩy đôi môi lặp lại lời Phúc bá nói, trong đầu thoáng qua hình ảnh Chu Phúc té ngã trong vũng máu tươi, trong lòng có cảm giác nhói đau giống như bị kim đâm phải.
"Công chúa, người có nên đi qua xem tình hình không ạ?" Phúc bá thấy công chúa chưa lên tiếng, đã tự động hỏi han.
Trì Nam kinh hồn bạt vía gật đầu liên tục: "Đi, nhanh chuẩn bị ngựa."
Sau khi Phúc bá lĩnh mệnh thì lui xuống dưới, Ngọc Khanh thấy công chúa sau khi nghe tin phò mã bị thương thì sắc mặt trắng bệnh, chưa từng thấy qua tình cảnh như thế này nên nàng tỏ ý an ủi: "Công chúa, đừng quá lo lắng. Phò mã là người hiền nên được trời cao phù hộ, may là được cứu về, có chuyện gì thì qua nhìn xem rồi hẳn nói đi ạ."
Trì Nam cắn chặt môi dưới rồi gật đầu, bước chân bên dưới cũng trở nên nặng nề, gần như muốn chạy trốn khỏi phủ công chúa vậy, ngay cả xe ngựa cũng không ngồi, một mình một ngựa hướng về phía phủ Nhị công chúa.
Không đợi người canh cửa vào bẩm báo một tiếng, Trì Nam xông thẳng vào phủ Nhị công chúa, chạy một mạch vào phòng khách nơi Chu Phú ở, còn chưa vào phòng, đã nghe thấy tiếng gào thét tê tâm liệt phế của một người bên trong.
Là Chu Phú, là Chu Phú đang gào.
Trì Nam nhấc làn váy lên, đi vào bên trong phòng, Nhị công chúa đang đứng ở đầu giường, vẻ mặt nàng đầy sự lo lắng, mà Chu Phú... người mất tích mấy ngày nay thì… Trì Nam nhìn thấy dáng vẻ thê thảm của chàng bên kia giường, chẳng biết tại sao, trong hốc mắt ngập đầy nước.
Một Chu Phú tràn đầy sức sống của ngày trước mà hôm nay lại như một pho tượng không chút máu nằm trên giường, áo rách thành ngàn mảnh, máu khô trên quần áo bám dính vào làn da, có chỗ còn thấy được bắp thịt sâu bên trong, Tần đại phu của Thái Y Viện đang dùng cái nhíp nhỏ gắp từng mảnh quần áo ra khỏi vết thương, đôi lúc không khống chế được khiến miệng vết thương nức ra, dẫn tới việc Chu Phú than đau.
Nhị công chúa dùng đôi tay che miệng lại, giữa hàng lông mày lộ vẻ không đánh lòng, xoay mắt đi chỗ khác không dám nhìn hắn nữa, thì lại thấy Trì Nam đi vào, Nhị công chúa Thanh Dao lập tức nghênh đón, lượt giản đi lễ nghi, nàng nói với Trì Nam: "Sáng sớm muội cùng với Thiên Hoa ra ngoài săn bắt, thì đã gặp phò mã té ngã ở trong rừng, máu me khắp người, vài con kềnh kềnh còn mổ lên đám thịt rửa nát trên người hắn… Trì Nam, lúc này người có thể cứu được hay không vẫn còn chưa biết được, tỷ nên chuẩn bị tâm lý thật tốt."
Ý lạnh bao phủ Trì Nam, hai con mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Chu Phú, không dám rời đi chút nào, lời nói của Nhị công chúa bên tai nàng coi như gió thoảng, đôi môi tái nhợt hé mở hỏi một câu: "Thái y nói thế nào?"
Nhị công chúa chưa từng thấy Trì Nam như vậy, sửng sốt một lát mới đáp lại: "Mất máu quá nhiều, bắp thịt có dấu hiệu bị teo, trên người không dưới 100 vết thương…”
“…”
Trì Nam im lặng một lúc lâu, mới lạnh lùng nói với Ngọc Khanh ở phía sau lưng: "Đem Phò mã mang về phủ công chúa." sDsĐsLsQsĐs
Ngọc Khanh đang muốn nhận mệnh lệnh, thì Nhị công chúa Thanh Dao đã lên tiếng ngăn lại: "Trì Nam, ban nãy Thái y có nói, Phò mã di chuyển hơi bất tiện, nếu tỷ tin tưởng Thanh Dao này thì cứ để Phò mã ở lại phủ chữa trị, muội đảm bảo tất cả đều nghe theo sắp xếp của Trưởng công chúa."
Trì Nam không nói gì, đôi mắt giống như có thể nhìn thấu được tâm tư của Nhị công chúa, Ngọc Khanh tiến lên hỏi thăm chủ ý của Thái y, sau đó trở về bẩm báo công chúa nhà mình: "Công chúa, quả thật Thái ý có bảo, phò mã rất nguy hiểm vào thời điểm này, mạch máu cực kỳ yếu ớt, cố cử động không tốt cho lắm... Nếu Nhị công chúa đã nói như vậy, vậy thì..."
Mặt Trì Nam không chút thay đổi, không nhìn ra là mừng hay là giận, cứ đi tới bên giường, nhìn Chu Phú bởi vì đau đớn mà quấn băng đầy mặt, bởi vì suy yếu mà mồ hôi trộm toát ra đầy người, còn thấm ướt cả giường bệnh, một Chu Phú không có chút sức sống, Trì Nam nàng chưa từng thấy bao giờ, một loại cảm giác sợ hãi chưa từng có trước đây cuốn lấy cơ thể nàng.
"Vậy thì... Quấy rầy Nhị Hoàng muội rồi."
Trì Nam canh chừng Chu Phú trên giường, cũng không quay đầu lại nói.
Nhị công chúa Thanh Dao gật đầu một cách thận trọng, sau đó tự động rời khỏi phòng, đi sắp xếp.
Trì Nam ngồi ngay ngắn trên ghế dựa sát giường, Thái ý chữa trị cho Chu Phú bao lâu thì nàng ngồi bấy lâu, những lúc Nhị công chúa Thanh Dao vào phòng mời nàng đi nghỉ ngơi, nàng đều không nghe đến, cả người giống như một vị cao tăng tu đạo, không nhúc nhích, công chúa Thánh Dao thử mấy lần đều không được, cho nên từ bỏ việc khuyên nhủ.
Cho đến khi trời tối, Thái y mới lấy hết vải vụn thịt vụn trên người Phò mã ra, bôi thuốc lên vải rồi băng bó cho người, xong xuôi chờ lệnh của Trì Nam: "Bẩm công chúa, phò mã lần này bị thương cực kỳ nghiêm trọng, trong người bị mất máu quá nhiều, giờ thần chỉ có thể xử lý vết thương bên ngoài thôi, về phần chữa trị bên trong thì thần cũng không có thần dược nào để cứu cả, nhưng hình như thần nhớ rằng, có một năm Viêm Hoàng bên Tây Vực tới kinh thành yết kiến, từng mang đến ba viên Nguyệt Thần Đan đến đây, nghe nói nó có thể khôi phục được khí huyết..."
"Nguyệt Thần Đan?" Trì Nam nhẹ nhàng lặp lại lời Thái y nói, nhớ đến năm năm trước, quả thật có một vị Viêm Hoàng bên Tây Vực đã đến đây, ngay lập tức sai Ngọc Khanh đến kho lưu trữ tìm.
Sau khi Thái y rời đi, bên trong gian phòng chỉ còn lại hai người Trì Nam và Chu Phú, Trì Nam ngồi bên mép giường, ngón tay run ẩy, nhẹ nhàng mơn trớn chân mày nhíu lại của Chu Phú, trong lòng dâng lên một lời xin lỗi khó nói ra được.
Nếu như không phải do nàng, cuộc đời của Chu Phú sẽ không gánh chịu cái tai nạn lớn này được, chàng có thể cùng với An Nhạc sống cả đời không lo không phiền, hoặc có thể nói, thân phận của chàng cuối cùng cũng bị Thừa Tướng điều tra ra, thì cũng lấy được cái vẻ oai phong quay về tướng phủ, nhưng hôm nay lại biến thành như vậy.
Chu Phú, xin lỗi chàng.
Trì Nam nâng bàn tay lạnh lẽo của Chu Phú lên, bàn tay đã từng mang đến cho nàng niềm vui, sự cảm động mà khó có thể thốt thành lời… Hôm nay, cái ấm áp ấy không còn nữa, chỉ còn lại sự lạnh lẽo.
"Nước, nước…”
Từ cánh môi khô nứt của Chu Phú phát ra âm thanh trầm thấp khó có thể nghe thất, Trì Nam lập tức nhớ lại ban nãy có chuẩn bị nước muối ở đây, muốn đặt bàn tay Chu Phú xuống đi lấy nước tới đây, lại phát hiện bàn tay mình đang bị Chu Phú nắm chặt trong lòng.
"Nương tử... Nương tử..." Chu Phú hôn mê vẫn không quên gọi tên nương tử, Trì Nam cảm thấy chóp mũi chua xót, hy vọng trước đó, sự bình tĩnh ban nãy bỗng nhiên sụp đỗ, nước mắt đau lòng tràn khóe mi, từng giọt trong suốt nhỏ xuống mu bàn tay Chu Phú.
Dường như cảm thấy Trì Nam đang khóc, Chu Phú trong cơn hôn mê chậm rãi mở đôi mắt ra, thấy Trì Nam đang tựa vào ngực hắn khóc thút thít, một cái cánh tay run rẩy nâng lên, đặt trên đỉnh đầu nàng, Trì Nam bị cái chạm bất thình lình làm hoảng sợ, ngay sau đó ngẩng đầu, đã bắt gặp Chu Phú mở mắt nhìn mình.
"Chu Phú..." Trì Nam nói thầm tên chàng trong miệng, lời kích động trong miệng còn chưa thốt ra hết, đã thấy vẻ mặt biến đổi của chàng, đôi mắt trừng lớn, ngập tràn tức giận, như muốn róc xương róc thịt nàng ra vậy.
Trì Nam không hiểu vì sao Chu Phú lại biến hóa như thế, muốn đưa tay sờ nhiệt độ nơi trán chàng, coi thử có dấu hiệu nóng sốt hay không, nhưng ai biết, tay vừa mới chạm vào gò má Chu Phú, đã bị chàng chặn ngang, rồi sau đó, chàng kéo thân thể đầy băng bó ngồi dậy, bỗng đẩy Trì Nam bên mép giường xuống đất, chỉ thẳng nàng mà mắng: "Cái đồ đàn bà ác độc kia, mau cút cho ta "
"..." Trì Nam bị cảnh tượng trước mắt làm cho sợ hãi, nàng cũng đùng đùng nổi giận với Chu Phú: "Chu Phú... Ta là Trì Nam... Chàng quên rồi sao? Ta là nương tử của chàng..."
"Không phải! Ngươi không phải là... Nương tử... Nương tử của ta... ?" Chu Phú dùng sức quá độ nên ngã mình té xuống, đôi mắt hoảng sợ nhìn chằm chằm màu che màu xám, con người không ngừng co rút.
Đúng vào lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, mới vừa nghe tin nhi tử của mình tình lại thì Chu phụ đã chạy tới đây, vừa vào cửa thì thấy nha đầu nhà mình ngã trên mặt đất, nhi tử khắp người băng bó thì ngẩn người nằm trên giường...
"Nha đầu, xảy ra chuyện gì hả con? " Chu phụ đỡ Trì Nam dậy hỏi han.
Trì Nam nhìn chằm chằm vào người như bị trúng tà thuật, Chu Phú, không biết làm sao trả lời cho phải, Chu phụ không biết được đáp án nên tự mình đi tới bên giường bắt mạch.
Nhưng không ngờ, trong nháy mắt chạm vào Chu Phú, thì bị nó đẩy ra.
"Tiểu Phú Quý, con làm gì đấy, ta là cha con mà, là cha con đấy."
Chu Phú hơi giật mình rồi xoay đầu nhìn Chu phụ, đôi mắt sáng rỡ nhưng trống rỗng: "Con... Cha? Cha... Là ai ? Cha ta...Là ai ? Ta... Là ai ?"
Chu Phú không ngừng lặp lại câu ‘ ai là ai ’, Chu phụ thấy thế thì cảm thấy không ổn, mạnh mẽ điểm huyệt đạo phía sau người nó, rồi bắt mạch, thái độ bỗng trở nên nặng nề, ông chậm rãi quay đầu, nhìn về phía Trì Nam.
"Tiểu Phú Quý chắc bị...Thất Tâm Cổ.” (một loại cổ độc, trùng độc)
Mẹ con trùng cổ độc luôn sống chung với nhau, mẹ chết thì con cũng chết, con trùng này sẽ xơi tái tâm trí người làm vật dẫn, sau bảy ngày, cơ thể chủ nơi trùng độ ký sinh sẽ bị mất hoàn toàn trí nhớ, tư tưởng sẽ bị tổn thương..