Phò Mã Gian Manh

Chương 68: Chương 68: CHƯƠNG 68




Edit: Mẹ Bầu

Beta: reioan

Sau khi trở lại phủ công chúa, Trì Nam liền sử dụng ám vệ bên mình, phân phó đi điều tra một loạt công việc, ám vệ tuân lệnh lên đường.

Trì Nam ngồi ở trước thư án, Chu Phú hết sức tự giác, đi tới đằng sau nương tử đấm lưng giúp nàng . Trì Nam thốt ra một tiếng rên khoan khoái: "Vừa rồi lúc quay về, nghe như có tiếng tranh cãi ầm ĩ ở mạn phía Bắc, tiếng nói nghe qua có phần giống... Lan di?"

Chu Phú cũng không giấu diếm, gật gật đầu, thật thà nói: "Không phải giống như, mà đúng là Lan di."

Trì Nam nhíu lại đôi mi thanh tú: "A...? Sao bà ta có thể vào đây được nhỉ ?" Trong đầu liền suy nghĩ một chút, phỏng chừng cái này là do Chu Phú hạ lệnh, bằng không thì với phong cách ở phủ công chúa này, cho dù Lan di có mắng đến cứng cần cổ, người trong phủ cũng sẽ không cho bà ta đi vào.

"Ài, chẳng phải là Điệp Chỉ biểu muội này đã được gả cho công tôn thế tử rồi sao?" Chu Phú đổi sang vai bên kia nương tử, tiếp tục cẩn thận đấm đấm vào bả vai, quyết định nhân cơ hội này đem chuyện của biểu muội và Lan di ra kể cho nương tử nghe, thử xem nương tử sẽ nói ra làm sao.

"Nương tử, nàng cũng biết tính tình của Điệp Chỉ và Lan di rồi đấy, vào phủ thế tử chưa được vài ngày đã tác oai tác phúc ở đó, Điệp Chỉ biểu muội vì muốn giành được lòng của thế tử cho nên nhất định sai pha chế thuốc, khiến thế tử xuất hiện triệu chứng hư thoát ở trên giường rồi."

Trì Nam nhắm hai mắt lại, lẳng lặng mà nghe Chu Phú nói, nàng cho rằng Liễu Điệp Chỉ kia chỉ là có lòng quá đố kỵ mà thôi,thật sự không nghĩ tới lại thành ra chuyện tranh giành tình cảm như vậy. Cô ta lại còn làm đi làm lại nhiều lần, bao nhiêu thể diện trong, ngoài, tất cả đều ném sang một bên, một nữ nhân như vậy nếu để cho nàng nắm giữ quyền thế, chỉ sợ trong phủ thế tử phủ không còn được an bình.

"Uh`m, nàng làm như thế, thế tử phu nhân nói như thế nào?"Trì Nam thuận miệng hỏi.

Chu Phú bội phục sự thông tuệ của nương tử. Hắn còn chưa nói cái gì, nương tử đã đoán được phía dưới chuyện: "Thế tử phu nhân đương nhiên không chịu buông tha Điệp Chỉ biểu muội cùng Lan di , nàng đem biểu muội nhốt tại phòng chứa củi. Nghe nói đã không cho ăn không cho uống, lại còn cho nàng một loại độc dược, nghe Lan di nói, cái loại độc dược này làm cho nhân toàn thân sinh lở loét, thối rữa không chịu nổi."

Khi nghe đến từ 'Hạ độc', Trì Nam lặng lẽ mở to hai mắt ra: "Toàn thân sinh lở loét, thối rữa không chịu nổi?"

Đối với độc tính, Trì Nam giống như có phần hứng thú. Chu Phú gật đầu: "Uh`m, là Lan di nói như vậy."

Trong mắt Trì Nam hạ xuống một nét nham hiểm, nhưng lập tức giấu đi, không để cho Chu Phú nhận ra, sau đó lấy lại bình tĩnh hỏi: "Vậy Lan di tới là định muốn để chàng đi cứu người sao?"

Chu Phú khó xử thở dài: "Đúng vậy. Hai nàng ấy tuy có chỗ đáng giận, nhưng tội không đáng chết..."

Không biết được tâm ý của nương tử ra sao, Chu Phú là phận dưới nên một lời cũng không dám nói ra. Trì Nam quay đầu nhìn hắn một cái, cười nói: "Tội không đáng chết, nhưng cũng nên chịu chút giáo huấn."

Chu Phú khó hiểu: "Vậy nương tử... ý của nàng là... Không cứu?"

Trì Nam lắc đầu: "Cứu! Nhưng không phải bây giờ, để qua vài ngày nữa đi. Biểu muội của chàng nói như thế nào cũng là người từ trong phủ Thừa Tướng ra ngoài, cho dù thế tử phu nhân có độc ác mấy, thật sự trong vòng mấy ngày này cũng sẽ không giết chết nàng, vài ngày nữa, ta tìm một cơ hội, sẽ đem nàng ra ngoài."

Chu Phú suy nghĩ, tuy cảm thấy hiện giờ tình cảnh của biểu muội có chút thương cảm, nhưng nương tử đã nói mấy ngày nữa đi cứu nàng ra, hắn cũng không có gì phải so đo nữa.

"Vậy còn Lan di..." Chu Phú nhớ tới người ở trong căn nhà phía Bắc, người mà hắn đã vụng trộm đưa đến nơi đó, ài, nếu như nàng có chút yên tĩnh thì chẳng nói làm gì, nhưng cổ họng của Lan di quả thực có thể dùng làm vũ khí sát thương khá lớn, trong vòng phạm vi mười dặm, đều có thể nghe thấy tiếng nói bén nhọn ác độc nguyền rủa của nàng.

"Cứ để cho nàng chờ đợi ở nơi đó đi. Dù sao hiện tại nàng cũng không có chỗ nào để đi..." Tiếp theo Trì Nam từ chỗ ngồi liền đứng dậy, bảo Chu Phú ngồi xuống, Chu phú không rõ chân tướng, hỏi: "Nương tử không sợ nàng cãi cọ ầm ĩ sao?" yDfĐcLvQwĐt Âm thanh kia, đừng nói là nương tử, đến chính bản thân Chu Phú nghe thấy cũng đã cực kỳ bực bội, ngầm cầu nguyện đất bằng dậy sóng, đem Lan di mang đi cho xong.

Trì Nam ôn nhu đặt nhẹ trên vai Chu Phú, khóe môi cong lên, thoáng hiện nụ cười ngọt ngào: "Không có việc gì, vừa rồi ta đã bảo quản gia ma ma đi qua..."

Chu Phú nhìn khuôn mặt tươi cười bày ra vẻ muông sinh vô hại của nương tử nhà mình, không biết vì sao cảm thấy trong lòng thật ưu tư, nương tử bảo quản gia ma ma đi Bắc viện để làm gì nhỉ?

Trong lòng đầy nghi hoặc, nhưng cũng không biết làm sao. Trình độ của đôi tay nương tử thật cao siêu, ấn trên bờ vai của hắn cực kỳ thoải mái. Lần đầu được hưởng thụ đãi ngộ như vậy của nương tử, chẳng bao lâu Chu Phú dễ dàng đem chuyện của Lan di quẳng ra sau đầu, dù sao vừa vặn ở trong phủ còn có nương tử, dù sao tất cả mọi chuyện nàng đều có thể xử lý cực kỳ tuyệt vời. Đối với điểm này Chu Phú vô cùng tin tưởng.

"Công chúa, hôm nay lại vẫn tắm rửa tại Nguyệt Thanh trì sao?"

Giữa lúc Chu Phú đang nhắm mắt hết sức hưởng thụ, tiếng nói của Quý Hỉ ma ma từ phòng ngoài lại truyền tới.

Trì Nam đang muốn mở miệng trả lời, lại bị Chu Phú cướp lời trước một bước: "Hôm nay không đi Nguyệt Thanh trì, phiền Quý Hỉ ma ma đem nước ấm đưa tới nội tẩm thất."

Quý Hỉ ma ma nghe thấy Chu Phú nói xong, liền xin cáo lui.

Động tác trong tay Trì Nam dừng lại, khó hiểu nhìn Chu Phú: "Vì sao không đi Nguyệt Thanh trì?"

Chu Phú cười yếu ớt cầm lấy tay nương tử, để ở lòng bàn tay vuốt nhè nhẹ: "Nguyệt Thanh trì quá rộng, ta nghĩ rằng hôm nay nhất định nương tử đã mệt chết đi, cho nên chúng ta liền tắm ở trong phòng tắm là được rồi, ta sẽ kỳ cọ cho nàng...."

Trì Nam nhìn khuôn mặt tươi cười đầy vẻ xấu xa của Chu Phú, làm sao không biết tâm tư của hắn đang động cái gì, lúc này nhếch môi nói: "Đã biết ta mệt chết đi, chàng vẫn còn nhẫn tâm dày vò ta sao?"

Chu Phú cười đắc chí đến thập phần sáng lạn, lộ ra hàm răng trắng lóa, nháy nháy mắt,nghịch ngợm nói với Trì Nam: "Chính là bởi vì nàng đã mệt chết đi, nên phu quân ta đây cho rằng nhất định phải hầu hạ phục dịch cho tốt, tất cả hãy giao cho ta, nương tử chỉ cần thả lỏng hưởng thụ là được rồi."

"..."

Không biết từ khi nào, hơi nước đã bốc lên đầy trong phòng tắm, Chu Phú lôi kéo tay nương tử của mình tiến vào. Lúc Trì Nam còn đang nghĩ ngợi tiếp theo hắn sẽ làm cái gì, Chu Phú thuận tiện từ phía sau ôm lấy nàng, hai tay để trên eo nàng.

Ôm cái eo lưng uyển chuyển trong tay, bỗng nhiên Chu Phú cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, sau một hồi mò mẫm, hắn tìm được nút thắt y phục của nương tử ở bên thắt lưng.

"Nương tử, để ta giúp nàng cởi áo."Nói xong, Chu Phú thuận tiện đem nút thắt kéo ra, loại này công việc này từ trước đến nay vốn là sở trường đặc biệt của hắn.Việc xảy ra thực hiện rất tự nhiên thuận buồm xuôi gió, chẳng cần đến một phút, dễ dàng một tầng một tầng đem nương tử lột ra vô cùng sạch sẽ.

Trì Nam bị hắn ôm vào trong lòng từ phía sau lưng, ngượng ngùng cúi thấp đầu xuống, chỉ thấy trước ngực mình hai luồng mềm mại giờ phút này chính đang rơi vào sau lưng ma chưởng. Đôi bánh bao thịt trắng bóng như ngọc đang nằm trong bàn tay đen nhánh, nhìn thấy so sánh rõ ràng. Nhiệt độ trong lòng bàn tay của Chu Phú từ trước ngực truyền đến, lại thêm sự vuốt ve rất có kỹ thuật nữa, Trì Nam không khỏi thoải mái buông lỏng bản thân, hoàn toàn dựa vào trong lòng Chu Phú.

Chu Phú lấy cánh tay vòng qua trước ngực Trì Nam, một bàn tay chậm rãi trượt theo sống lưng, đến dải đất trung tâm của nương tử, nhẹ nhàng bóp nặn trêu đùa, đem đám cỏ rậm rạp cuốn lại, quấn vòng ở trên ngón tay, lòng bàn tay không ngừng đè lên vị trí xương mu của nương tử.

Một dòng nước ấm từ từ lan tràn ra từ xương chậu, sự mềm yếu lan khắp toàn thân, Trì Nam như hóa thành một ao nước xuân trong lồng ngực ấm áp

"Nương tử, để ta ôm nàng vào trong nước." Chu Phú cứ quanh quẩn tại nơi mẫn cảm mềm mại của nương tử, một lúc sau, rốt cuộc trong lòng cảm thấy vui vẻ, liền đối Trì Nam nói như thế.

Dường như do bị trêu đùa tiếp, xuân thủy của Trì Nam thuận tiện tràn lan không thể vãn hồi, nghe Chu Phú hỏi như thế, lý trí thoáng quay trở lại, thở phì phò gật gật đầu,

Chu Phú sau khi liếm một phen ở bên tai nương tử, mới nhẹ nhàng đưa tay ôm ngang người nương tử, đi đến bên chiếc bồn tắm to, cao cỡ nửa người đặt ở giữa phòng tắm . Trì Nam ôm bờ vai của hắn, chuẩn bị vào nước để tắm, ai ngờ Chu Phú cũng không định buông tay lúc này, mà lại để hai chân của nàng lên mép của bồn tắm, thân trên vẫn tựa vào người hắn như cũ. diễn๖ۣۜđànlê๖ۣۜquýđôn

Trì Nam không hiểu Chu Phú nghĩ muốn làm cái gì, chỉ cảm thấy hẳn không phải là chuyện tốt gì, cũng không ngờ Chu Phú đột nhiên tách hai chân của nàng ra, khiến cho nàng giang rộng ra thật lớn ở phía trên bồn tắm.

"A ..." Trì Nam chưa kịp đứng vững, kinh hãi hô lên, cơ thể ngã vào người đang ôm ấp. Chu Phú giống như ôm một đứa trẻ mới sinh, đem hai chân Trì Nam tách ra thật lớn, một bàn tay lại đi tới vùng mẫn cảm khiến cho hắn mất hồn kia, xoa nhẹ nhàng vào cái điểm nổi lên ấy, đối Trì Nam cười xấu xa, nói: "Nương tử à, nàng xem đi, nước trong người của nàng mê người biết bao, đều đã ẩm ướt hết rồi, vừa trơn tru dính dính, vừa ấm nóng, khiến cho ta nghĩ hiện tại rất muốn đâm vào ngay."

Trì Nam bị hắn xoa vào chỗ yếu điểm, thân thể lại bị tay hắn khống chế nên không cách nào nhúc nhích được, vừa thẹn vừa cáu, đang muốn phản kháng hết sức, nhưng nhìn theo hướng của hắn chỉ, thấy trên đó là một màn nước dâm mỹ kia, hai cái chân trắng của mình bị tách rộng ra, bộ phận ở giữa trên mặt nước nhìn không sót một cái gì...Cái loại cảm giác xấu hổ này khiến cho Trì Nam hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào, mặt đỏ tai hồng, hơi thở dồn dập, nhưng không hiểu sao lại dâng lên một cỗ cảm giác kích thích tươi mới.

Ngón cái và ngón trỏ của Chu Phú vân vê ở giữa cánh hoa, ngón giữa đâm xuyên nơi cửa vào lại ra vào linh hoạt lạ thường, khiến Trì Nam hít vào một hơi... Liền theo đó bắt đầu tiến hành trước sau rút ra xuyên vào, lại càng làm cho nàng điên cuồng kêu không thôi. Trên mặt nước, Trì Nam tự mình ngã lùi thêm về phía sau, hai chân giang rộng ra, phía trong bắp đùi run nhè nhẹ, nghênh hợp đón Chu Phú xuyên vào. Không đến một phút, ra vào bất quá cũng hơn mười mấy cái, Trì Nam khó kiềm chế nổi, xuân thủy như suối nguồn trào ra vậy, nhỏ giọt ở trong nước, nổi lên một trận ái muội lăn tăn.

Chu Phú biết thời cơ đã tới, liền mang nương tử từ mép bồn tắm đưa xuống. Hai chân Trì Nam run rẩy, cố gắng muốn khép lại, nhưng không còn chút khí lực nào. Thần trí còn chưa trở lại, liền bị Chu Phú chặn ngang ôm lấy, kéo cao hai chân, bụng dưới đặt ở mép bồn tắm, vừa vặn bên cạnh chỗ đó có chiếc gối mềm, để cho nàng khi tắm dùng nó để tựa cổ vào, lúc này lại bị Chu Phú dùng để làm loại chuyện này, hai mắt Trì Nam mê mang, không còn khí lực kháng cự.

Chu Phú sớm nở phát cứng rắn ... đụng chạm mặt nước, cảm giác nóng cuốn sạch toàn thân... Hắn đem Trì Nam áp ở dưới thân, làm cho cái mông vểnh của Trì Nam nâng cao lên, sống lưng thẳng tắp, mặt hướng về mặt nước. Chu Phú kéo chiếc quần lót ra, đem bộ phận đang chờ phát động dồn sức mạnh mẽ đâm vào trong cơ thể Trì Nam. Sau mấy cái tiếp xúc nhẹ nhàng, liền bắt đầu lắc lư điên cuồng.

Tiếng rên rỉ của Trì Nam lan rộng khắp mặt nước... vọng vào trong tai nàng, càng cảm thấy thêm dâm đãng. Nàng cố gắng dùng toàn lực, đem hai tay chống vào bên cạnh bồn tắm, để phòng ngừa lúc Chu Phú không hề cố kỵ nỗ lực xông vào, cơ thể bị va chạm vào trong nước. Sau khi qua lại trên dưới một trăm cái vẫn chưa xong, rốt cuộc Trì Nam không chịu nổi, hướng về người nào đó ở phía sau vẫn đang cày cấy không ngừng, cầu xin tha thứ. Nhưng chính người nào đó vẫn đang đầy hăng hái, chỉ hơi chậm lại tốc độ một chút, để cho tâm tình Trì Nam dịu đi một chút, rồi sau đó lại bắt đầu một vòng rong ruổi mới.

Trì Nam bị chơi đùa đến muốn ngừng mà không được, đành phải phối hợp với động tác ở phía sau, cho đến lúc lên được cực đỉnh.

Phò mã dương oai: Chẳng lẽ trên đời này, có hồn lìa khỏi xác thật sao?

"Chuyện Chu Phú khôi phục trí nhớ, trừ bỏ bốn chúng ta, đối những người khác nhất định không được biết, tạm thời giữ bí mật." Trì Nam tự bên giường đứng lên, vừa đi đến bên hai người cao tuổi giống như Lão Ngoan Đồng dặn dò: " Trước mặt những người khác, các ngươi cần phải giả vờ diễn trò, hơn nữa phải diễn cho thích hợp, biết không?"

Chu phụ đưa ra thắc mắc đầu tiên: "Vậy thì phải giả trang tới khi nào đây? Người nào khác cũng đều không thể nói ư? Sẽ có lợi sao?Đối với những người tốt cũng không thể nói sao?"

Trì Nam lạnh nhạt gật gật đầu: "Không sai, ngay với thái hậu cũng không thể nói."

Bách Lý Thừa tướng đã trải qua sa trường nhiều năm, đối với chuyện ngươi lừa ta gạt đã sớm nhìn quen lắm rồi, về những lời mà Trì Nam dặn dò, tất nhiên cũng có thể hiểu được, lão nghiêm mặt hướng Trì Nam hỏi: "Tiếp theo đây chúng ta nên làm như thế nào?"

Tuy Thừa tướng nóng nảy phách lối, nhưng đối với thủ đoạn cùng mưu kế của Trì Nam lại cực kỳ yên tâm, nha đầu này từ trước đến nay chính là một quân sư có tài, mọi việc cứ nghe theo nàng nhất định sẽ không sai. Trì Nam trầm ngâm một lát, sau đó lạnh lùng nói ra bốn chữ: "Yên lặng xem xét."

Phần lớn mưu lược ở thế gian này đều là dĩ bất biến ứng vạn bản (dùng yên tĩnh để ứng phó với nhiều việc), có đôi khi một hành động thực sự không bằng yên tĩnh. Nên cứ lấy sự nhẫn nại kia để quan sát, đối phương càng thêm thiếu kiên nhẫn hơn mà thôi. Thừa tướng cùng Chu phụ liếc mắt nhìn nhau hài lòng, Trì Nam thấy bọn họ như vậy, xoay người nhìn Chu Phú, lại nói: "Vì Chu Phú còn chưa “hồi phục” ký ức ngày trước, nên hắn vẫn nên ở lại trong phủ Thừa Tướng, lấy thân phận của Bách Lý Kiệt mà xuất hiện trước mọi người..."

Chu Phú nghe xong, lập tức đưa ra kháng nghị: "Nương tử, nàng không cần ta về phủ công chúa sao?"

Trì Nam nhìn vẻ mặt Chu Phú chịu tổn thương, giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ làm người ta đau lòng, cố gắng nhẹ giọng giải thích: "Không phải không cần chàng trở về, mà là phải tóm được kẻ bí mật ở đằng sau hậu trường trước, nên để chàng tạm thời ở lại phủ Thừa Tướng."

Chu Phú cái hiểu cái không nhìn Trì Nam. Sợ hắn không hiểu rõ chuyện sau, nàng lại kiên nhẫn giải thích sâu hơn một lần nữa: "Thời điểm trước khi mọi chuyện còn chưa điều tra ra manh mối, Chu Phú, chàng nhớ kỹ, chàng là cháu trai của Thừa tướng, là người thừa kế Bách Lý gia. Còn ta, Tiêu Trì Nam này, với chàng là người không quen biết, chàng không được nhớ tất cả những gì của bản thân mình, đối với ta cũng như với mọi chuyện đã xảy ra chung quanh ta, chàng đều phải thờ ơ, như vậy người ta mới không hoài nghi, chàng hiểu chưa?"

"..."

Chu Phú có chút khó xử, bảo hắn và nương tử không ở cùng một chỗ đã không so đo gì, lại còn phải giả vờ làm như không biết nương tử, đối với nương tử lẫn những chuyện bên cạnh nàng không được quan tâm tới... Cái này, bây giờ cũng quá là khó khăn.

Nhưng mà, nếu nương tử đã an bài như vậy, khẳng định nàng có lý do của mình. Chẳng qua, ngay cả chính Chu Phú cũng có chút hoài nghi, bản thân mình thật sự có thể làm được toàn bộ những yêu cầu của nương tử không? Cảm giác không nhớ rõ nương tử là gì? Biểu hiện của sự thờ ơ nên như thế nào đây? Cháu trai Thừa tướng, lại còn người thừa kế Bách Lý gia chắc hẳn là phải làm chút gì đó?

Tất cả toàn bộ mọi thứ, hắn đều không biết. Lúc Trì Nam nói xong những câu này, tiện tay cầm chén thuốc Chu Phú uống xong, cùng Thừa tướng và Chu phụ kêu to rồi liếc mắt về phía sau, dễ dàng đi ra ngoài. Cửa phòng đẩy ra, một khắc kia, phía chân trời dường như bay tới một đám mây, dưới trời xanh “vân đạm phong khinh”, một hồi ám chiến sinh tử liều chết, làm tung cả màn che ...

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Cuộc đại tuyển chọn Võ khôi đã diễn ra nhiều ngày nay. Từ lúc bắt đầu vòng đấu loại, cho đến trận chung kết hôm nay, tổng cộng triều đình, dân gian tuyển ra mười lăm người trong số người được đề cử. Trong đó bảy người là công khanh đệ tử, tám người do dân gian đề cử. Năm nay đề cử từ dân gian sức mạnh vượt quá so trước đây, mà cuộc tranh đấu trong đám công khanh đệ tử cũng không kịch liệt như những năm qua. Mà tối lệnh của các vị Bình thẩm cũng cảm thấy toàn ngoài ý muốn.

Vốn dĩ người đứng đầu tham gia đề cử, niềm hi vọng cao nhất của mọi người là Định Viễn hầu phủ An Dung, An tướng quân, vậy mà lại không đến thi đấu. Không chỉ như vậy, lại còn một vài tướng môn đệ tử cũng tham gia lúc trước không hiểu sao lại rút lui, khiến cho cuộc đại tuyển chọn người đứng đầu võ thuật lần này có thêm một chút kỳ tích, ít đi một chút hy vọng chung, lẫn tình cảm mãnh liệt. Tôn tử của Bách Lý gia - Bách Lý Kiệt ra thi đấu, chắc chắn sóng to gió lớn sẽ dậy lên trong trường đấu. Một là vì thân phận của hắn, khiến cho tất cả mọi người được mở rộng tầm mắt, vị Bách Lý Kiệt này không chỉ là tôn tử của Bách Lý phủ, hơn nữa trước kia cũng có địa vị cao quý ở kinh thành, chính là đại Phò mã Chu Phú, người khiến trong cung nổi sóng gió.

Bây giờ thân phận lại biến đổi, khiến cho người ta không khỏi hoài nghi, từ trước tới giờ đều là âm mưu của Bách Lý gia. Nhưng vô luận trong lòng mọi người nghĩ như thế nào, Bách Lý Kiệt cũng đã thành công tiến thân vào trường đấu - bởi vì, tiên hoàng khi còn sống đã quy định, mỗi một khóa tuyển chọn võ khôi đều cho phép có một vị “Nguyên soái tiến cử” trực tiếp tiến vào chung tuyển, mà Bách Lý Kiệt được tiến cử, có thể dễ dàng nghĩ ra, đó là do Bách Lý Tung Hoành. Lão đã từng là khai quốc Nguyên soái, vị trí tiến cử này lão hoàn toàn xứng đáng.

Bách Lý Kiệt ra trường đấu chắc chắn sẽ gây nên náo động, làm người khác phải chú ý. Hắn cưỡi trên lưng một con ngựa sung sức to lớn, uy vũ bất phàm, không nói cười tùy tiện. Vì vậy vẻ mặt hắn càng tăng thêm một vẻ cương nghị khôn xiết. Có lẽ là do dung mạo hao gầy, khiến cho hắn giống như một thanh đao lợi hại. Trước khi là đại phò mã - Chu Phú, lúc nào khóe miệng cũng mang một nét cười chân thật, gây ấn tượng về một con người thuần phác. Không nghĩ tới một khi thân phận biến đổi, ngay cả toàn bộ phong cách cũng trở nên thay đổi hoàn toàn.

Hắn ngồi ngay ngắn trên lưng ngựa, đằng sau đeo một cây ngân thương, theo cửa trường đấu đi vào, trầm ổn lạnh lùng, ánh mắt như có như không, quét một vòng nhìn tất cả những người ngồi trên khán đài. Người nào từng bị ánh mắt của quét qua, đều cảm thấy sống lưng thẳng đứng, không chỗ nào không bị ánh mắt sắc bén khôn kể của hắn kia làm cho kinh sợ. Ngồi ở vị trí trung tâm trên hàng ghế đầu của khu vực hoàng gia, Trì Nam mặt không chút thay đổi, ngồi ngay ngắn trên ghế chủ tọa.

Chiếc ghế công chúa phò mã được lấy ra, để cách ra ở phía sau.Lúc ánh mắt Bách Lý Kiệt quét về phía ghế đại biểu, có thể nói là gây ảnh hưởng rất lớn. Chỉ có khán giả là tam Phò mã cùng Tam công chúa nhìn nhau, lại đem ánh mắt tò mò khó hiểu chuyển hướng tới Trì Nam. Nhưng người ngồi sau lại dường như chẳng hề để mắt đến trường đấu lẫn người nọ, không chút động lòng đồng thời cũng không có phản ứng nào khác.

Công chúa Thanh Dao âm thầm xiết chặt chiếc khăn tay, ánh mắt si mê, oán hận nhìn người trong cuộc nọ như hình với bóng, môi dưới cắn tựa như muốn chảy máu. Nam nhân kia, nhất định là của nàng, Tiêu Thanh Dao này, không thể là ai khác... Nàng đưa mắt nhìn sang Trì Nam bình tĩnh yên lặng, hừ, Tiêu Trì Nam, bị nam nhân của chính mình quên đi, loại tư vị này không dễ chịu chút nào nhé, ngươi cứ việc kiệt lực biểu hiện ra tư thái thường nhật, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của ngươi mà xem, bợt bạt vô lực, mắt đầy u oán, giống như kiểu bị chồng ruồng bỏ không chịu nổi một kích.

Bách Lý Kiệt ra trường đấu. Vòng chung tuyển được chia làm ba hạng mục, mục thứ nhất, đó là đấu thương trên ngựa. Bởi vì Chu Phú đã từng một lần cùng đi sứ với trưởng công chúa Tiêu Trì Nam sang Hồ quốc, đã từng thi triển thuật cưỡi ngựa thiên phú tại Hồ quốc. Bởi vậy, thi đấu thương trên ngựa với hắn mà nói, chẳng thể coi là việc xa lạ, trước mắt hãy nhìn công phu ra thương của hắn đã.

Cùng hắn đối chiến là Hiển Bình tước gia Nhị công tử Triệu Hằng, chồng của Vô Song quận chúa, đã từng cùng Chu Phú đến nhậm chức tại Luật cần quán, chẳng qua Chu Phú là tuần thành mã, còn hắn lại là cung đình vệ, đã từng gặp mặt nhau vài lần, ấn tượng đối với Chu Phú chỉ dừng lại ở cái danh hiệu Đại Phò mã này mà thôi. Nhưng bây giờ lại gặp nhau tại trường đấu, Triệu Hằng không thể không thừa nhận, vị đại Phò mã này thật sự phá vỡ hình tượng của hắn.

Vẻ thật thà chất phác cùng giản dị trước đây một loại, mà bây giờ lại giống như tan biến, không còn thấy trên người hắn, chỉ còn lại có trầm ổn cùng cương nghị... Cũng phải, chỉ có nam tử như vậy mới xứng đáng cùng hắn, Triệu Hằng này giao chiến. Hai người ở trên lưng ngựa chắp tay vái chào lẫn nhau rồi đi qua. Chiến mã hí lên đầy giận dữ rồi xông vào nhau, hai cây ngân thương giao chiến trận đầu, phát ra tiếng kêu rền rĩ, giòn tan.

Bách Lý Kiệt không nhường nhịn, lật tay mấy cái, ngân thương ở trong tay cũng xoay chuyển theo, hoặc gạt, hoặc đâm, hoặc chống, mỗi một thế đều đã ẩn chứa tích lũy một loại sức mạnh. Triệu Hằng lại đối thương lần nữa, hai chiếc thương tiếp tục va vào nhau. Triệu Hằng chỉ cảm thấy hổ khẩu bị chấn run lên, nhưng đã nhiều năm tập võ, nên thoáng cái thần kinh xuất hiện phản ứng, tay nắm chặt cán thương, đâm ngang sang. Bách Lý Kiệt xoay đầu ngựa, phản ứng lại ngay lập tức, thay đổi phương hướng tiến hành tấn công.

Trận đấu thương này, người sáng suốt đều có thể nhìn ra Bách Lý Kiệt nắm phần thắng, còn Triệu Hằng đương nhiên chưa từng mảy may chú ý đến đồng liêu, đang cảm thán tính tình đại Phò mã thay đổi lớn, thì ngay lúc đó từ trong miệng Bách Lý Kiệt phát ra một tiếng thét dài, Triệu Hằng bị phần đuôi thương quét trúng, ngã nhào xuống ngựa. Bách Lý Kiệt giơ cao ngân thương, trong miệng phát ra tiếng gầm thét thắng lợi, chấn động khắp đấu trường.

Người đầu tiên đứng lên vỗ tay, tất nhiên là khai quốc Nguyên soái Bách Lý Tung Hoành, tôn tử của lão cường thế trở về, hiện giờ dương uy thắng trận. Bách Lý gia này nổi tiếng thanh danh “nhất quyết bất chấn” , từ nay về sau, coi như dễ dàng chiếm được tính quyết định ban chuyển rồi! Ai còn dám nói, Bách Lý gia không người kế tục?Ai còn dám nói, Bách Lý gia về sau đi xuống?Ai còn dám nói, lão Bách Lý Tung Hoành không con chăm sóc tuổi già? Con mẹ nó, đều đi gặp quỷ nhé! Bách Lý tướng gia trong lòng như gầm thét, cảm xúc đè nén nhiều năm nháy mắt vỡ òa. Bất chấp thân phận, do khán đài ngồi ở vị trí cao, nên lão chạy như điên xuống, cấp cho tôn tử Bách Lý Kiệt một cái ôm thật chặt, sau đó liền cùng hắn cùng chung giơ cao ngân thương, thị uy tất cả trường đấu đã từng xem nhẹ người nhà của lão.

"Hoàng thượng, Bách Lý Kiệt của Bách Lý gia thắng, cần người chính thức tuyên bố mới được." Quan nội thị ghé tai Tiểu Hoàng Đế nhắc nhở. Tiểu Hoàng Đế đang bóc quả cam ăn, trên long án tràn đầy vỏ, hột trái cây, nghe quan nội thị nhắc nhở như thế, lúc này mới đem ánh mắt nhìn về phía trường đấu, không khỏi kinh hô: "Oa? Hắn, hắn không phải... Hoàng tỷ, hoàng tỷ, hắn không phải là đại Phò mã sao?Như thế nào liền biến thành người của Bách Lý gia?"

Tiểu Hoàng Đế vô tâm vô phế nói khiến cho trong chỗ ngồi của hoàng gia lại nổi gợn sóng lên một lần nữa.Từng người đều yên tĩnh đợi trưởng công chúa Trì Nam giải thích. Chỉ thấy Trì Nam yên lặng cười, hơi hơi nghiêng thân đối Tiểu Hoàng Đế, lạnh nhạt nói: "Phải cũng không phải, không phải cũng không phải, chỉ ba từ hai câu không thể nói rõ. Hoàng thượng chỉ cần biết, giờ phút này hắn là Bách Lý Kiệt, không phải... Đại Phò mã."

Câu nói của Trì Nam như thật như giả, khiến cho Tiểu Hoàng Đế càng khó hiểu hơn, nghĩ muốn hỏi tiếp, nhưng bị đôi mắt sáng thông minh của quan nội thị nhìn thấu sự xấu hổ bên trong, hắn liền khéo léo thì thầm vài câu bên tai Tiểu Hoàng Đế, Tiểu Hoàng Đế mới bĩu môi, không nói không rằng tiêu sái hạ long ỷ, đi đến phía trước hai người tôn, gia nhà Thừa tướng, hướng về Bách Lý Kiệt tiếp nhận. Trước mặt mọi người, Tiểu Hoàng Đế tuyên bố Bách Lý Kiệt chiến thắng.Tiểu Hoàng Đế càng nhìn Chu Phú này, càng thấy không thoải mái. Nhân lúc xoay người, hắn chợt dơ tay túm tóc Bách Lý Kiệt. Bách Lý Kiệt quay đầu nhìn thấy người động thủ chính là hoàng đế, cũng không nói gì, lại nghe Tiểu Hoàng Đế ghé sát vào hắn, nhẹ giọng hỏi: "Đại Phò mã... Có phải ngươi và hoàng tỷ cãi nhau hay không?"

Vì sao vẻ mặt của hai người cũng không thích hợp thế nhỉ? Bách Lý Kiệt lạnh nhạt đảo qua Trì Nam, mặt không chút thay đổi, giống như không phải hắn nhìn thê tử của hắn, mà tựa như nhìn một người xa lạ, không hề có quan hệ. Giọng nói lạnh lùng từ cổ họng phát ra miệng: "Hoàng thượng, thần... Không nhớ rõ chính mình từng là đại Phò mã, trưởng công chúa thiên nhân tư thế, không phải để cho hạng phàm phu tục tử chúng ta, chân có đủ sức để trèo cao."

"... A? Ngươi... ngươi đang nói cái gì vậy?"Cái gì mà bảo không nhớ rõ mình đã từng là đại Phò mã? Hắn đây rất rõ ràng a, vì cái gì muốn chống chế, còn nói chính mình quên rồi. Tiểu Hoàng Đế sau khi nghe Chu Phú nói như thế, lòng nghi ngờ nổi dậy, cảm thấy người trước mắt này thật xa lạ. Rõ ràng là khuôn mặt dài của Chu Phú, nhưng phương thức nói chuyện lẫn cả phong cách lại hoàn toàn bất đồng. Bách Lý Kiệt hành động nghiêm chỉnh, thi lễ lui ra phía sau, Tiểu Hoàng Đế không khỏi vừa đi bên cạnh, vừa nhìn Trì Nam, vừa âm thầm nghi hoặc: Chẳng lẽ ... trên đời này, có hồn lìa khỏi xác thật sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.