Phò Mã Gian Manh

Chương 75: Chương 75




Editor: Trangthao

Beta: Chuongnhobe

"Ngươi nói cái gì?" Chu Phú từ trên ghế nhảy dựng lên, bắt lấy bả vai gầy yếu của cha mà lắc lắc khoảng chừng mười cái vẫn không dừng lại: "Cha nói nương tử con? Cha...Người sao không sớm nói cho con biết? Cha, không phải cha nói để cha canh chừng bên cạnh nàng sao? Làm sao lại để cho nàng mất tích?"

Chu phụ bất lực bị nhi tử chất vấn, khóc không ra nước mắt: "Tiểu Phú Quý, ngươi đừng lắc ta nữa, lão già cha ngươi sắp bị ngươi lắc đến rời từng chiếc xương rồi."

Bách Lý thừa tướng đi lên phía trước, đưa tay kéo Chu Phú ngồi xuống ghế Thái sư lần nữa.

"Ngươi bình tĩnh một chút. Người đã mất tích, bây giờ ngươi trách móc lão phế vật không còn dùng được này phỏng ích lợi gì?"

Chu phụ vừa nghe, lửa giận ‘ bùng ’ lên, chỉ vào Thừa Tướng nói: "Ngươi mắng ai là lão phế vật? Ngươi mới là lão phế vật!"

Trán Thừa Tướng nổi gân xanh, hoàn toàn không nhớ mới vừa rồi chính mình còn khuyên nhủ tôn tử phải tỉnh táo, nói: "Ta nhổ vào! Lão phế vật ngươi, có tin ta đánh ngươi hay không?"

"Tới đây tới đây tới đây! Chu Đại ta cường tráng chỉ cần một cước giẫm cái cũng có thể khiến lão phế vật kia phải vào quan tài." Chu phụ cho tới bây giờ chưa từng sợ ai uy hiếp, huống chi người uy hiếp lão còn là một lão già tuổi đã hơn 70, so với ai khác đều chết sớm hơn, kiểu gì hắn cũng có thể thắng a.

Bách Lý thừa tướng hoàn toàn bị chọc giận, vừa định vén tay áo cùng hắn làm một trận, chỉ nghe Chu Phú vỗ khay trà, cả giận nói: "Các người câm miệng cho ta! Lúc nào rồi, vẫn còn ở nơi này ầm ỹ cãi lộn , hiện tại, cũng không biết nương tử thì mất tích từ lúc nào, mất tích ở nơi đâu. . . . . ."

Bách Lý thừa tướng cùng Chu phụ vốn đang huyên náo chợt im ngay, hai người sau khi nhìn nhau, cũng cảm thấy hôm nay không phải thời điểm thích hợp để gây gổ, Chu phụ đi lên trước vỗ vỗ bả vai Chu Phú: "Ngươi hãy yên tâm đi. Nha đầu kia rất thông minh, lúc quan trọng nhất định có thể tự vệ."

Chu Phú đem gương mặt vùi sâu vào hai bàn tay, vẻ buồn rầu lộ ra không chút giấu diếm, giọng nói rầu rĩ từ trong lòng bàn tay truyền ra: "Coi như thông minh, cũng chống không lại cái loại đó. . . . . ."

Khổ hình. . . . . Hai chữ Chu Phú từ đầu đến cuối không nói ra khỏi miệng, bởi vì như vậy quá tàn khốc, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh Trì Nam sẽ phải chịu tổn thương, tim của hắn giống như là bị người dùng gậy nghiền nát, đau tột đỉnh.

Không được, không thể cứ ngồi như vậy, hắn muốn cứu người, giờ phút này nương tử nhất định rất sợ hãi, nhất định là ở nơi nào đó đang chờ hắn đến cứu.

Hắn chợt từ ghế Thái sư đứng lên, dọa Bách Lý thừa tướng và Chu phụ giật mình, bọn họ cho là cảm xúc Chu Phú quá mức kích động, nhưng chưa từng nghĩ trong đôi mắt trong suốt đen nhánh của hắn tuôn đầy ý chí chiến đấu, không còn vẻ thất thần như trước nữa.

Đúng rồi, hắn xác định đã nghĩ thông suốt, hiện tại thay vì giận dữ trách cứ người khác, còn không bằng tự mình tỉnh táo lại, dù sao, nha đầu Trì Nam mất tích, người lo lắng nhất chính là hắn, mà có thể dựa vào cũng chỉ có hắn, nếu hắn bởi vì không khống chế được nóng giận mà cứ xoay mòng mòng trong đó, nha đầu Trì Nam sẽ nguy hiểm hơn mấy phần.

Chu Phú từ bên trong phòng đi ra, quản gia của Bách Lý phủ đúng lúc đâm đầu đi tới, Chu Phú cũng không nhiều lời, chỉ lạnh lùng đối với quản gia phân phó một câu: "Chuẩn bị ngựa." Liền vội vàng ra khỏi phủ Thừa Tướng, đi về phía phủ Ngũ công chúa.

Người mà Trì Nam tín nhiệm nhất chính là Ngũ công chúa Hiếu Nhiễm, nếu như nàng đã sớm dự đoán sẽ có một kiếp nạn này, vậy không chừng trước đó đã cùng Ngũ công chúa bàn bạc kế hoạch, chỉ là hắn không biết, trước khi nàng mất tích, nói không chừng từng báo qua đầu mối gì. . . . . .

Ôm tâm tình thấp thỏm, Chu Phú một đường phóng ngựa chạy như điên, chưa từng thể nghiệm qua cảm giác nôn nóng mà lại không thể nóng nảy , hắn phải tỉnh táo, nương tử còn đang chờ hắn.

——— ———————— —————

Trì Nam bình tĩnh ngồi tự nhiên trên ghế ở một gian mật thất u ám, trên mặt cũng không có lộ ra nửa điểm kinh hoảng, tự nhiên giống như là đang ở nhà bạn làm khách vậy.

Có người dâng trà liền uống... đưa điểm tâm tới liền ăn, một chút cũng không ngại.

Cầm một khối bánh ngọt, Trì Nam từ ghế ngồi đứng lên, vừa ăn vừa quan sát bày biện bốn phía.

Chợt một giọng nữ bén nhọn truyền đến: "Trưởng công chúa thật là danh bất hư truyền, ở trong hoàn cảnh này mà vẫn còn có còn có thể rỗi rãnh như thế, bội phục."

Trì Nam dừng nhai điểm tâm trong miệng, chỉ cảm thấy đạo giọng nữ bén nhọn này là từ bốn phương tám hướng mật thất truyền tới, không định được vị trí cụ thể, e là vì muốn cho nàng cảm thấy sợ hãi, khóe môi khẽ mỉm cười, ưu nhã uống một ngụm trà, nuốt bánh ngọt xuống bụng, lúc này mới liếm liếm môi, khẽ cười nói: "Đã tới đây rồi thì phải yên tâm, dù sao ta cũng không có công phu trốn thoát ."

Nói xong, lại cầm lấy một miếng bánh dẻo nhỏ khác trong đĩa, gần đây không biết vì sao, khẩu vị mở rộng ra, cảm giác thèm ăn muốn dừng lại mà không được.

Giọng kia sửng sốt của nữ nhân kia vang lên, lúc Trì Nam cho là nàng ta bị mình đả kích thành công bỏ đi, nhưng rồi nữ nhân kia lại lên tiếng: "Trưởng công chúa cũng không muốn biết là ai uy hiếp đưa ngươi tới chỗ này sao?"

Trì Nam ăn một miếng điểm tâm hớp một ngụm nước, ăn hết sức thỏa mãn, tâm tình tự nhiên cũng tốt lên, thuận miệng mà hỏi: "Muốn chứ, nhưng ngươi dám nói cho ta biết không?"

Nàng chính là dùng ‘ dám ’, mà không phải ‘ sẽ ’, một câu nói như vậy, cũng đủ để chứng minh Trì Nam biết hiện tại người nói chuyện với nàng chỉ là lâu la, không làm chủ được, vừa là cách đáp lại, vừa ngăn chận miệng của nàng ta.

Quả nhiên, cho đến khi Trì Nam ăn xong một ít bánh ngọt trên khay, giọng nữ kia cũng không lên tiếng.

Rút khăn từ trong ngực ra xoa xoa tay và miệng, lúc này Trì Nam mới hài lòng ngồi ở trên ghế nghỉ ngơi.

Chợt ánh nến bên trong mật thất khẽ lay động, trên bậc thang cao ngất có một rèm mỏng nhỏ, mơ hồ có thể nhìn thấy bóng người di động phía sau bức rèm, khóe miệng Trì Nam ngầm mỉm cười, biết trưởng quan cao nhất phía sau màn rốt cuộc xuất hiện.

"Trưởng công chúa đối với món ăn nơi này của ta có hài lòng không?" Âm thanh cố ý đè thấp từ sau bức rèm mỏng truyền đến.

Trì Nam nhìn một chút thức ăn còn lại, gật đầu một cái, nói: "Còn có thể, nếu lần sau hãy làm ngọt hơn một chút, nhất định. . . . . . Có thể so sánh được với ngự trù rồi."

Sau màn che truyền tới một hồi tiếng cười: "Ngự trù. . . . . . Thì không dám, nhưng mà chỉ là đầu bếp dân gian bình thường, khó có thể làm được các loại thức ăn ngon lại còn có thể vừa miệng công chúa, thật sự thật là vinh vạnh."

Đối với câu này nhìn như chuyện phiếm khiêm tốn, Trì Nam chỉ cười không nói, không trả lời, dù sao nàng cũng đang mạo hiểm tính mạng của bản thân, cũng không phải vì cùng hắn thảo luận đầu bếp nơi nào nấu ăn ngon hơn.

Thấy Trì Nam mất hứng đối với đề tài ăn này, người màn che sau có vẻ hơi nóng nảy, trầm mặc một lát lại đổi đề tài nói: "Nghe nói Phò mã của Trưởng công chúa giờ phút này đang tham gia tổng tuyển cử võ khôi, nếu hôm nay công chúa trước đi xem thi đấu, đoán chừng chúng ta không thể có cơ hội có thể lợi dụng."

Trì Nam chẳng nói đúng sai, nhún vai một cái, khẽ thở dài một cái, nói: "Đúng vậy a, tất cả đều là ý trời, nửa điểm cũng không do ý người."

"Lần trước lúc Đại phò mã mất tích, sau khi trở về liền hờ hững đối với công chúa, nhưng ta nghe nói, Đại phò mã đã quên hoàn toàn những chuyện với Đại công chúa, tự nhiên công chúa đối với đại phò mã cảm thấy thất vọng, không đi xem thi đấu cũng là bình thường."

Lời nói người sau màn che, rõ ràng nói cho Trì Nam một chuyện: chính là hắn đoán được nếu không được Đại phò mã để ý tới, Trì Nam sẽ không khỏi cảm thấy đau lòng, tất nhiên sẽ không đi xem thi đấu, mới an bài hành động bắt cóc lần này.

Thông minh như Trì Nam há lại nghe không ra ý vị lấy le trong lời của hắn, cũng không phản bác, bưng ly trà bên cạnh lên, giơ giơ đối với hắn nói: "Hết nước rồi, thêm nữa một ly thôi."

Hành động lần này của Trì Nam ở người có lòng xem ra, giống như là đang trốn tránh vấn đề, vừa đúng như suy nghĩ của hắn, phất phất tay, lúc này lại nói: " Bên cạnh Trưởng công chúa có nhiều người tài giỏi như vậy, chắc chắn sẽ biết nơi Phò mã gặp nạn và mắc bệnh như thế nào. . . . . . Thất tâm cổ mặc dù khó giải, nhưng vừa vặn trong tay kẻ bất tài này có thuốc giải. . . . . ."

Trì Nam giương mắt nhìn bóng dáng sau màn che, không nói gì. Đầu khác của mật thất, một tiểu nha đầu không thấy rõ mặt mũi một mực cung kính dâng lên một ly trà, sau khi uống một hớp, Trì Nam mới nói: "Thiên hạ không ai miễn phí cho ai bữa ăn trưa, đối với việc các hạ nói cho ta thuốc giải, là muốn ta cho ngươi cái gì?"

Giống như đang chờ Trì Nam hỏi ra vấn đề này, bóng dáng sau màn che khẽ động, sau khi điều chỉnh tốt tư thế ngồi trên ghế, cúi đầu nói: "Mấy ngày qua, trong thành xảy ra chuyện, tin rằng công chúa cũng biết."

Trì Nam từ góc độ này nhìn sang, khuôn mặt người nọ sau màn che chìm bóng tối, ánh sáng từ rèm thủy tinh chiếu vào mặt nạ trên mặt rồi phản chiếu ngược lại cùng tôn nhau lên sáng chói, tại mật thật tối tăm này trong ánh nến chiết xạ ra một loại ánh sáng âm hàn.

"Biết." Trì Nam đáp.

"Như vậy. . . . . . Trưởng công chúa thân là nhiếp chính, đối với vụ án này cảm thấy thế nào?"

Trì Nam che giấu nụ cười lạnh, nói: "Đơn giản đúng là án cùng nhau phát rồ giết người, cho dù bản thân ta thân phận là nhiếp chính, thì có thể giải quyết sao đây?"

"Công chúa không cần giấu giếm, một chút thủ đoạn có thể lừa gạt được người khác, sao có thể lừa gạt được công chúa đây?"

Trì Nam tiếp tục giả vờ ngốc nghếch: "Trì Nam chỉ là một nữ nhân, nếu mánh khóe kia có thể giấu giếm được người khác, vậy nhất định cũng có thể giấu giếm được ta. Ta không biết các hạ muốn nói gì, không phải đang thảo luận chuyện thuốc giải sao? Như thế nào đem án giết người không quan trọng nói ra ở đây?"

". . . . . ."

Người sau màn che lâm vào trầm mặc, Trì Nam cũng không thúc giục, cũng không phát biểu ý kiến, chỉ là vùi đầu dụng tâm uống trà, hồi lâu sau, người nọ mới lên tiếng lần nữa: "Công chúa nếu không biết dụng ý bổn tôn. . . . . . Vậy, từ từ nghĩ đi . Chờ khi nào công chúa nghĩ thông suốt, muốn nói cho ta biết, bổn tôn sẽ trở lại nói chuyện cùng công chúa!"

Nói xong, Trì Nam liền thấy bóng dáng sau màn che đứng lên, lúc xoay người rời đi, lại nói một câu: "Nhưng mà, thời gian giải độc thất tâm cổ là hai mươi ngày, từ khi phò mã mất tích đến nay, hình như đã được mười lăm mười sáu ngày rồi. . . . . . Cáo từ!"

Ánh mắt Trì Nam vẫn theo sát bóng dáng sau màn che, trong lòng tự nhiên có kết luận, chỉ là không ngờ, lại là một người như vậy, âm thầm mai phục bên người thời gian dài như vậy mà nàng không hề phát giác.

Bởi vì cái gì?

Thật chỉ sơ sót sao? Một năm trước, hắn đối với mình nổi lên sát tâm. Mặc dù không chân chính muốn mạng của nàng, nhưng rốt cuộc vẫn động thủ, không phải sao?

Người người đều nói mình có trái tim Thất Khiếu Linh Lung, có thể tra ra tất cả chân tướng mọi chuyện, nhưng mà, nếu nói chân tướng thường thường cũng quá tàn khốc, khiến cho tâm người lạnh lẽo. Chân tướng để cho chúng ta biết hiểm ác, chân tướng để cho chúng ta chối bỏ thân tình, chân tướng để cho chúng ta từ từ trầm luân vào vực sâu tăm tối, vĩnh viễn không thể quay đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.