Phò Mã Gian Manh

Chương 46: Chương 46: Phò mã gian manh




Editor: nguyetanh

Betaer: nhok tinh nghich

Khi trời bỗng nhiên bao phủ một tầng mây, Trì Nam ngồi một mình trong sân lo lắng vì sao Chu Phú chưa trở về, chợt thấy người nào đó tay trái cầm mấy con thỏ hoang và gà rừng đã được làm sạch sẽ, tay phải xách theo một thùng nước, trên vai còn vác một thanh trúc treo hai con cá lớn, bên hông còn có mấy bọc trái cây. Trì Nam có thể thấy một màu đỏ tươi mê người từ miệng bọc.

Trì Nam líu lưỡi không nói nên lời vì biểu hiện phấn khích của Chu Phú: “Làm thế nào mà chàng kiếm được nhiều như vậy?”

Lúc nãy, nàng đã đi dạo một vòng trong sân, ngay cả một hạt gạo trắng cũng không tìm được, còn tưởng rằng tối nay chỉ có thể ăn trái cây no bụng, không ngờ lại vui như lên trời. Chu Phú quả là một thợ săn thần kỳ, thân thủ bất phàm, không chỉ có hai loại món ăn dân dã mà còn có cả cá và trái cây. Cuộc sống nhà nông như vậy, thật là khiến cho người ta vui như mở cờ trong bụng.

“Ha ha, nương tử yên tâm ngồi bên cạnh chờ ăn cơm đi.” Chu Phú để những thứ mà mình mang về lên bàn đá, tràn đầy tự tin mà nói: “Tuy ta không có thiên phú làm bánh ngọt nhưng nướng thịt rừng gì đó vẫn rất khéo tay.”

Thấy nương tử có chút không tin, Chu Phú vừa làm vừa giải thích: “Là thật. Khi còn bé, trong nhà rất nghèo, thức ăn lúc có lúc không, khi đó cha sẽ lên núi làm chút món ăn dân dã về, nhóm lửa nướng lên, nướng cả thịt mỡ cháy xèo xèo, quét một chút muối, ăn giòn giòn, mà rất thơm.”

Trì Nam ngồi bên cạnh nở nụ cười nhìn Chu Phú múc nước, thổi lửa. Trong nhà có củi khô, chỉ một lúc sau đã nhóm lên một đống lửa nhỏ. Lúc này tia sáng mặt trời cuối cùng đã nấp sau tầng mây phía chân trời, bầu trời đen nhánh, đống lửa nho nhỏ nhưng lại khiến người ta có cảm giác ấm áp.

Nhóm xong lửa, Chu Phú bổ mấy thanh trúc thành những thanh nhỏ tạo thành một cái giá, sau đó xuyên những thanh trúc còn lại qua con gà rừng đã được làm sạch, đặt trên giá, coi như hoàn thành.

Tất cả động tác đều được làm một mạch, nhìn dáng vẻ của hắn, đúng như những gì hắn kể là đã có kinh nghiệm thực chiến khi còn bé. &d;đ;l;q;đ$ Trong lúc nướng gà, Chu Phú lại múc nước rửa những quả hồng vừa hái, lấy một cái đĩa từ trong nhà ra để vào.

Tiếp đó lại lấy muối trong nhà bếp, rắc lên con gà đang nướng, xoay tròn cành trúc, cố gắng để muối được rắc đều.

Bận rộn chăm sóc một hồi lâu, ba món ăn được dọn lên bàn đá, mùi thơm tỏa ra khắp nơi, Trì Nam càng thêm bội phục Chu Phú. Hắn giờ phút này như thể người có bàn tay vàng, ở giữa rừng núi hoang dã lại có thể tạo ra một bàn thức ăn phong phú như thế.

Nếu như có một ly rượu, đối ẩm dưới ánh trăng, quả thật là rất lãng mạn… Đúng rồi, rượu!

Trì Nam chợt nhớ ra lúc Chu Phú đi ra ngoài, nàng có thấy mấy cái bình nhỏ ở hậu viện. Nàng bảo Chu Phú đi lấy, mở nắp bình ra, ngửi một cái, chỉ cảm thấy một mùi hương trái cây trong veo xông vào mũi, không phải rượu, mà hơn hẳn rượu.

Không để ý đến sự phản đối của Chu Phú, Trì Nam vào phòng lấy ra hai cái chén nhỏ, rót cho mỗi người một chén. Đống lửa bên cạnh đã tắt, chỉ còn lại củi đỏ, cả khung cảnh như một bức họa, hai người đối ẩm dưới ánh trăng, xung quanh là lan trúc um tùm, bên tai là tiếng côn trùng kêu vang.

“Nương tử, chúng ta không hỏi mà cứ lấy như vậy, khi chủ nhà trở lại, có thể không vui không?” Chu Phú đưa đôi đũa cho Trì Nam, lo lắng buồn phiền mà hỏi một câu.

Lại thấy Trì Nam cười cười, ung dung nói: “Sao hắn có thể không vui? Đừng quên đây là mảnh đất của phụ hoàng. Hắn ta sống bên cạnh phụ hoàng, vậy ta đến nhà hắn ăn một ít, uống một ít không phải là điều rất bình thường sao?”

Thấy Chu Phú nghe xong thì rất ngạc nhiên, Trì Nam nghịch ngợm nói thêm một câu: “Giống như chủ nhà và khách trọ, chủ nhà không thu tiền, chỉ ăn của hắn một ít, không quá đáng nhỉ.”

“…” ๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn

Chu Phú ngẫm nghĩ, tuy cảm thấy nương tử nói cũng đúng nhưng vẫn có điểm là lạ. Hơn nữa…

“Ơ, mùi vị của nước trái cây… Sao lại không khác với hương vị cha ta làm lắm?”

Chu Phú uống một hớp nước quả màu vàng, đầu lưỡi cảm thấy một hương vị quen thuộc lướt qua, nhớ lại trước đây cha hắn cũng rất thích làm những đồ uống như thế này.

Tay cầm chén của Trì Nam hơi cứng lại, nhưng lập tức bình tĩnh lại: “Chàng có thể khẳng định mấy loại nước trái cây khắp thiên hạ chỉ do cha chàng làm à?”

“Không phải như vậy….” Chu Phú lắc đầu. Hắn cũng không cho rằng chỉ có cha mình mới có cái tài nghệ đó. Hắn đè xuống nghi ngờ trong lòng, đưa cho nương tử một cái đùi gà.

Trì Nam nhận lấy đùi gà, một tay bưng chén nước hoa quả lên, ngẩng đầu ngắm trăng, hỏi như thể thuận miệng: “Chu Phú, nếu cha chàng còn sống, chàng sẽ thế nào?”

Chu Phú đang xé thịt, chợt nghe nương tử hỏi như vậy, không hiểu mà nói: “Sao cha ta có thể còn sống? Lúc ngài mất, chẳng phải nàng cũng ở đấy sao? Rõ ràng là đã không còn thở.”

“Ta nói là nếu.” Trì Nam cắn một miếng thịt giòn tan, cảm thấy mùi vị lưu lại trong miệng, kết hợp với nước hoa quả, quả thật có thể so với quốc yến…. Ăn ngon.

“Nếu…” Chu Phú cũng học theo bộ dạng của nương tử, một tay cầm thịt, một tay nâng chén, nghiêm túc suy nghĩ vấn đề này: “Nếu cha còn sống, ta sẽ giúp ngài cưới một quả phụ hiền lành, sau đó thư thái sống qua ngày….”

DxĐxLxQxĐ“Lấy vợ? Còn là một quả phụ?” Trì Nam bật cười, bởi vì Chu Phú rất đáng yêu.

Chu Phú nghiêm túc gật đầu một cái, thành thật mà nói: “Đúng vậy, không thể tìm một hoàng hoa khuê nữ gả cho cha ta được, đó chẳng phải là hại cô nương nhà người ta à.”

“…” Trì Nam không còn gì để nói, trọng điểm trong câu hỏi của nàng không phải là “quả phụ” mà là “lấy vợ”….Để cho lão gia hỏa đó lấy vợ… Suy nghĩ một chút là cảm thấy buồn nôn.

Sau bữa tối, Chu Phú xách nước cho nương tử tắm xong, lại dọn dẹp củi đốt trong sân gọn gàng, nhìn thấy nương tử nằm trên bàn đá, đoán là nàng mệt mỏi, liền bảo nàng vào trong phòng ngủ trước. Nương tử lại cố chấp mà lắc đầu: “Không muốn, ánh trăng đẹp như thế, ánh sao cũng đẹp, gió đêm nhẹ nhàng… vào trong nhà sẽ không cảm nhận được.”

Chu Phú không đành lòng phá hỏng tâm tình đang tốt của nương tử, suy nghĩ một chút rồi vào trong nhà lấy ra một cái chiếu trúc, lại lấy rất nhiều lá rải xuống bên dưới.

Trì Nam nhìn bóng dáng bận rộn của Chu Phú, cảm thấy trong lòng được hạnh phúc lấp đầy. Dung mạo của Chu Phú tuyệt đối không phải là xuất sắc nhất nhưng tình cảm của hắn đối với nàng là chân thành nhất, xuất phát từ nội tâm.

Nếu hai năm trước, có người nói với nàng kiếp này nàng sẽ lấy một người chồng như Chu Phú, nàng nhất định sẽ cười nhạt. Bởi vì Chu Phú còn kém tiêu chuẩn kén chồng của nàng rất nhiều. Nhưng cái lý tưởng đó không phải lúc nào cũng thực hiện được, trên đời có rất nhiều nam nhân anh tuấn tiêu sái, có năng lực xuất chúng, giống như là … Hắn! Nghĩ tới cuộc sống đầy khát vọng, thù nhà nợ nước, Trì Nam không khỏi lộ ra nụ cười tự giễu.

Trong lòng mọi người người kia là thần nhưng không phải là người mà nàng muốn phó thác cả cuộc đời.

“Chu Phú, ta muốn rửa chân.”

Trì Nam gọi Chu Phú một câu, Chu Phú vừa rải xong lớp lá trúc, đang định lau chiếu, chợt nghe thấy nương tử gọi, ngẩn người, lập tức không nói hai lời, liền xách hai thùng nước nhỏ, đi ra ngoài.

“Ta đi múc nước, nàng chờ một chút.”

Vừa nói Chu Phú vừa đạp ánh trăng đi, ngựa quen đường cũ mà đi về phía tây. Trong lòng Trì Nam tràn đầy hạnh phúc, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng Chu Phú, cho đến khi hắn rẽ không nhìn thấy bóng, mới chậm rãi thu hồi ánh mắt.

Phụ hoàng, người có thấy không? Đây là người mà nữ nhi đã chọn. Chàng không xuất sắc, không thông minh nhưng rất yêu con. Trên thế gian này cái khó nắm bắt nhất là chân tình, bất luận là nghèo khó hay giàu sang, dù là nam nữ già trẻ, một khi đã trải qua chân tình, thì dù giang sơn có đổi cũng không muốn buông tay.

Hai chân trắng noãn xinh xắn ngâm trong nước suối mát lạnh, Trì Nam thoải mái thở dài một cái. Chu Phú nhìn nụ cười hài lòng của nương tử, xem ra nương tử rất hưởng thụ cuộc sống thế này, sau này nên đến đây nhiều hơn.

Hắn ngồi xổm trên đất, nâng hai chân nương tử trong lòng bàn tay, nhẹ nhàng xoa bóp, cảm thấy ngay cả ngón chân của nương tử cũng đẹp không giống vật phàm, từng viên từng viên sáng bóng như trân châu, hình dáng xinh xắn khiến người ta hận không được muốn cắn một cái.

“Nương tử, nếu nàng không phải là công chúa, vậy chúng ta sẽ quy ẩn trong rừng núi, mỗi ngày đều tự tại, sẽ tốt hơn rất nhiều.” Chu Phú vừa lau hai chân cho Trì Nam vừa nói.

Trì Nam tỉ mỉ nhìn khuôn mặt hắn: “Chàng không thích ở trong cung phải không?”

“Cũng không phải là không thích….” Chu Phú ngẩng đầu, suy nghĩ một chút: “Cảm thấy không đơn giản như vậy, trong cung tất cả đều tốt như là bề ngoài của ánh sáng ảo ảnh, giống như ngày bé xem tuồng…”

“Cuộc sống không phải là bề ngoài của ánh sáng ảo ảnh…. Ở đâu cũng như nhau. Quan trọng nhất là sống thật lòng với nhau.” Trì Nam mỉm cười nói với Chu Phú một câu như thế.

Chu Phú kinh ngạc nhìn nàng, sau một lúc mới lộ ra nụ cười. Nương tử nói không sai, dù là người ở đâu, quan trọng nhất là không mất đi tấm lòng chân tình của bản thân.

“Hí hí, chân của nương tử thật là trắng thật là trơn, khiến ta yêu thích không muốn buông tay.” Chu Phú nâng một chân của Trì Nam ra khỏi chậu nước, đặt một nụ hôn xuống, khiến cho Trì Nam bị nhột rút chân về.

Hờn dỗi liếc Chu Phú, Trì Nam giả vờ đạp hắn một cái, lại không hề dùng lực, khẽ đạp vào ngực Chu Phú, lại bị hắn ôm vào lòng như trân bảo.

Chu Phú nổi lên ý xấu, vuốt ve từ mắt cá chân trở lên, bàn tay thô dầy ma sát trên da thịt mịn màng của Trì Nam, sự đối lập cực kỳ rõ ràng. Trì Nam muốn lui về sau lại bị Chu Phú giữ chặt không thả.

“Nương tử, chúng ta còn chưa thử qua cảnh màn trời chiếu đất đâu.” Chu Phú sờ soạng một lát, đột nhiên ngẩng đầu lên nói với nương tử một câu như vậy.

Trì Nam nhướn mày, màn trời chiếu đất? Lá gan người này cũng lớn quá đi.

“Muốn màn trời chiếu đất thì chàng chơi một mình đi, ta không chơi.” Trì Nam mỉm cười, nhẹ nhàng từ chối đề nghị này của Chu Phú.

Không được sự đồng ý của nương tử, Chu Phú hơi nổi giận: “Nhưng hôm nay nương tử ở chỗ này, ta chơi một mình theo lời nàng thì sao nàng có thể tiếp tục làm nhà nông được?”

Nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Chu Phú, Trì Nam thấy buồn cười, dùng câu của Lan di mà nói, chính là “cánh cứng nhỏ” sao? Nàng lập tức nhướn mày khiêu khích mà nói: “Chàng làm gì được? Có thể dùng sức mạnh sao?”

Chu Phú dùng vạt áo của mình lau khô hai chân của Trì Nam, nở nụ cười vô lại nói: “Dùng sức mạnh… Cũng không phải là không thể được …”

Trì Nam được lau khô hai chân cười duyên, lắc mình tránh khỏi mãnh thú Chu Phú, tiếng cười đùa lan khắp khu rừng vốn yên tĩnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.