Phố Phường (Thị Tỉnh)

Chương 15: Chương 15




Edit: Dờ

Tần Sấm híp mắt cắn đầu ngón tay Thu Thu, đối mặt với tên say rượu, cách duy nhất là mặc kệ anh. Thu Thu nằm trong lòng Tần Sấm thay đổi một tư thế thoải mái rồi nhắm mắt lại ngủ.

“Thu Thu...” Tần Sấm cũng buồn ngủ díp mắt nhưng lại không nỡ buông Thu Thu ra, trán khẽ chạm vào nhau, Tần Sấm thở dài một cái, mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

Miệng còn không thôi lầm bầm, “Thu Thu... Hay là anh không chạy xe đường dài nữa, vừa khổ vừa mệt... Em theo anh về Trùng Khánh, chúng ta làm nghề khác, sau đó... tìm người dạy tiếng Trung cho em, cả ngày cứ như nhóc câm ấy...”

Tần Sấm càng nói càng nhỏ, bàn tay đang vỗ sau lưng Thu Thu cũng dần chậm lại, cho đến khi hoàn toàn ngủ say.

Thu Thu thực ra chưa ngủ, thấy người bên cạnh đã im lặng cậu mới lén mở mắt ra. Nhịp thở của Tần Sấm đều đều, khó khăn lắm anh mới chịu ngủ, cả căn phòng yên tĩnh hẳn.

Nương theo ánh trăng, Thu Thu chọt chọt trán Tần Sấm, ồn ào muốn chết, sao lại đáng ghét thế nhỉ, cứ mở miệng ra là lải nhải không thôi, đã thế cậu lại còn không hiểu.

Càng nghĩ càng bực, Thu Thu nhéo mũi Tần Sấm, nắm chặt lấy không buông ra ngay.

Chỉ nghe “ặc” một tiếng, Tần Sấm thở mạnh ra, há miệng mà đớp khí. Không dám làm Tần Sấm nghẹt thở, cậu chỉ nắm một lúc rồi buông tay.

Cậu không biết nhiều về người đàn ông này, chỉ biết gọi anh là Sấm ca, cậu cũng chẳng biết “Sấm ca” có phải tên anh hay không, hay là chữ “lão công” kia có ý nghĩa gì đặc biệt.

Cuộc sống hiện tại là hy vọng xa vời mà hồi trước cậu không dám mơ ước. Lúc còn ở Lào, mong muốn lớn nhất là có cơm ăn áo mặc, sau đó nghe người cùng thôn giới thiệu, cậu lén vượt biên sang Vân Nam, ôm giấc mộng đổi đời.

Tần Sấm tốt lắm, đối xử với cậu rất tốt. Vì vậy Thu Thu có thể tha thứ cho cái tính vô liêm sỉ làm loạn sau khi say rượu của anh.

Đêm xuống, nhiệt độ ở Vân Nam bắt đầu hạ thấp, hai người đắp chung tấm chăn, thân mật ôm lấy nhau.

Đánh thức Tần Sấm không phải là giọng nói ngọt ngào của Thu Thu mà là cơn buồn tè. Anh mơ màng tỉnh lại, nhịn tiểu cả đêm nên bàng quang trướng đau, cánh tay còn hơi tê.

Hóa ra là Thu Thu ngủ trên tay anh cả đêm, máu không lưu thông nên cánh tay tê rần. Như vậy cũng không làm ảnh hưởng tới cảm xúc ngọt ngào này, Tần Sấm nhẹ nhàng dịch Thu Thu nằm lên gối, sau đó mới xuống giường đi tiểu.

Tần Sấm khoan khoái trở về giường, không muốn ngủ tiếp nữa, cẩn thận ngắm nhìn dáng vẻ khi ngủ của Thu Thu. Khuôn mặt nhỏ nhắn, lông mi cong dài, mắt to, mũi cũng cao, hai cánh môi mím chặt.

Thật ra cũng chỉ là hai con mắt một cái miệng thôi, có gì đặc biệt đâu? Mà có thể khiến Tần Sấm càng nhìn càng thích.

“Thu Thu...” Tần Sấm không kìm lòng được, gọi cậu một tiếng, gọi xong lại bồi thêm, “Tần Thu Thu...”

Tần Thu Thu? Tần Sấm sửng sốt, hình như anh đã gọi Thu Thu như vậy ở đâu đó rồi. Nhưng hiện giờ đầu óc anh rất mơ màng, nhất thời không nhớ ra được.

Tần Sấm sống rất tự do tự tại, không nhớ được thì thôi, không làm khó chính mình. Anh thầm nghĩ, thừa dịp Thu Thu còn đang ngủ phải lén hôn cậu một cái.

Đúng lúc Thu Thu mơ màng mở mắt ra, trước mắt cậu là khuôn mặt Tần Sấm đang tới gần, cậu hoảng hốt nghĩ anh vẫn còn say, vội đẩy Tần Sấm ra.

Bị bắt quả tang Tần Sấm cũng không xấu hổ, cúi đầu cắn lên chóp mũi Thu Thu rồi lập tức buông ra, “Tỉnh rồi hả.”

Dấu răng mờ lưu lại trên mũi cậu, nhìn hơi buồn cười. Thu Thu trừng mắt nhìn Tần Sấm, sao tỉnh rượu rồi vẫn cái tính đó vậy? Lại còn cắn cậu, không nói lý gì hết.

Tần Sấm thấy rất thú vị, cười nói, “Ái chà! Trừng anh, hửm? Rốt cuộc cũng biết giận rồi cơ đấy!”

Dáng vẻ cợt nhả khiến Thu Thu biết đó không phải lời hay ý đẹp gì, cậu đẩy anh bảo anh tránh ra để mình xuống giường.

Tần Sấm như dính như keo chó, Thu Thu đi đâu anh theo đến đó, miệng lải nhải không ngừng trong khi rõ ràng biết cậu không hiểu, chẳng biết anh đang nghĩ gì nữa.

Tần Sấm sắp 30 tuổi rồi, đã sớm quên cảm giác thích một người là như thế nào. Cô đơn lẻ bóng bao nhiêu lâu cuối cùng gặp được Thu Thu, giống như nắng hạn gặp mưa rào, anh đem tất cả nhiệt tình đều thể hiện ra, vô cùng vội vã.

Cảm giác này quá mãnh liệt, thế cho nên anh chẳng hề quan tâm Thu Thu là nam hay nữ, cũng không cần suy xét vì sao mình lại thích nam.

Da mặt Tần Sấm dày như tường thành ốp thêm một lớp đá, nhưng đối mặt với Thu Thu thì bớt đi rất nhiều, anh biết Thu Thu thực ra không chê anh phiền. Chọc cậu nóng nảy xong lại sinh ra cảm giác thẹn thùng.

Hai người xuống lầu ăn sáng, nem rán thêm mấy cái bánh bao, còn có bánh quẩy mới ra lò. Quanh năm suốt tháng ở trên xe, Tần Sấm rất hiếm khi có cơ hội nhàn nhã ngồi ăn bữa sáng còn nóng hổi thế này.

Thu Thu rất dễ nuôi, ngoại trừ cậu không thích mùi tanh thì gần như ăn được hết, không kén cá chọn canh, cũng không làm bộ làm tịch.

Cơm nước xong thì phải tới gara lấy xe, con đường này đã đi mấy lần nên Thu Thu thuộc luôn. Nhớ tới vẻ mặt kỳ lạ của A Lan, cậu hơi buồn bực, rất muốn bảo Tần Sấm đừng tới chỗ đó nữa.

Tần Sấm nắm tay Thu Thu theo thói quen, nói cho cậu lộ trình tiếp theo, “Lấy xe xong rồi bốc hàng, sau đó có thể xuất cảnh, vừa lúc tới xem inverter luôn.”

A Lan nhàn hạ đứng ở cửa, thấy Tần Sấm tới thì vội ra đón như thể đặc biệt đứng chờ anh vậy.

“Sấm ca.” A Lan gảy tàn thuốc trên tay, “Tới lấy xe à, em lắp đặt xong hết rồi nhé, tiện thể sơn lại thùng hàng cho anh luôn.”

Tần Sấm không có yêu cầu sơn lại, “Phiền em quá, tính tiền cho anh đi.”

“Tiền sơn thì thôi, inverter tính cho anh tám trăm, tiền công linh tinh cộng lại tổng là ngàn hai.” Nói xong lại nhắc nhở, “Anh xem có chỗ nào chưa vừa ý không, chuẩn bị cho tốt mới xuất cảnh được.”

Kiểm tra toàn bộ tính năng xe là bước tất yếu, Tần Sấm vỗ vỗ tay Thu Thu, bảo cậu chờ sau đó vòng ra đầu xe bắt đầu kiểm tra.

A Lan đi đâu đó rồi quay về, tay bưng cái khay đưa cho Thu Thu. Thu Thu nhận không được, không nhận cũng không xong, hai người giằng co mãi, A Lan mất kiên nhẫn nói, “Cầm đi! Nhát quá thể, ăn gì cũng phải chờ Tần Sấm đồng ý hay sao?”

Tiếng Trung lắt léo kỳ quái của A Lan khiến Thu Thu như lọt vào sương mù, cô nhét cái khay vào ngực cậu, cậu đành nhận lấy, đúng lúc Tần Sấm kiểm tra xe xong quay về.

“Thằng nhóc này nhát quá, im ỉm chả nói năng gì.” A Lan cười nói.

Tần Sấm không đáp, nhìn đĩa mít trên tay Thu Thu, anh há miệng chỉ chỉ mình, Thu Thu chần chừ một lát rồi cầm một miếng đút cho anh ăn.

“A Lan, em cho em ấy đấy à?”

Tần Sấm đang muốn cảm ơn, ai dè A Lan mở miệng nói, “Đúng rồi, còn có thứ tối hôm qua anh để quên ở chỗ em.”

Nghe vậy, Tần Sấm khó hiểu nhìn sang, thấy trong tay A Lan là đôi tất tối qua anh cởi ra, lại còn đã được giặt sạch sẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.