Phố Phường (Thị Tỉnh)

Chương 38: Chương 38




Edit: Dờ

Tắm rửa cùng Tần Sấm thì sẽ chẳng có chuyện tốt. Ngày hôm sau là tiệc đầy tháng của cháu gái, Thu Thu ngái ngủ được Tần Sấm kéo dậy.

Lúc rửa mặt hoàn toàn dựa vào sự giúp đỡ của anh, ngồi trên xe mà Thu Thu vẫn còn mơ màng.

Đau lòng thì có đau lòng thật, nhưng Tần Sấm chết cũng không hối lỗi. Dù có quay ngược thời gian về hôm qua thì anh vẫn bắt nạt Thu Thu.

Quần áo mùa hè mỏng tang không che được dấu vết trên người Thu Thu, từ cổ lên quai hàm rồi kéo tới vành tai, dấu hôn vô số kể.

Tiệc đầy tháng tổ chức ở một nhà hàng khu trung tâm thành phố, rất nhiều họ hàng tới tham gia, không ít trong số đó là những bậc cha chú cao tuổi.

Tần Sấm dù gì cũng là anh trai của Tần Lệ, tính là một nửa chủ nhà, sau khi dẫn Thu Thu ngồi vào bàn thì chạy ra trước cửa đón tiếp khách.

Trái phải trước sau đều là những khuôn mặt xa lạ, Thu Thu lại không hiểu người ta nói gì. May mà tính cậu im lặng, không nói gì những vẫn có thể ngồi yên một chỗ, chỉ sợ có người chủ động lại gần hỏi chuyện cậu.

Đây là người Tần Sấm mang tới, một bàn già trẻ lớn bé đều tò mò nhìn Thu Thu. Bảy bà cô tám bà dì đều mồm năm miệng mười vây quanh cậu.

“Cô gái nhỏ người ở đâu thế?” Hỏi quê, hỏi gia cảnh, hỏi danh tính, quan trọng nhất là hỏi cậu và Tần Sấm có quan hệ gì.

Thu Thu toát mồ hôi hột, cậu xấu hổ cười, lại sợ người ta tưởng cậu kiêu ngạo không thèm nói chuyện, đành bưng chén trà đi tìm Tần Sấm.

Lúc như thế này sao có thể tìm được Tần Sấm, anh chính là thanh niên nhanh nhẹn sôi nổi nhất trong thôn, bây giờ là dịp họ hàng đoàn tụ, chớp mắt Tần Sấm đã bị vây quanh.

Lúc Thu Thu đang không biết nên đi đâu, một bàn tay nhỏ đẩy đám người ra, bổ lên đùi cậu: “Bác...”

Tần Sấm lo Thu Thu thấy chán nên dắt Yến Dương đến bên cạnh cậu, “Đi chơi với bác đi, di động có phiên dịch đấy, lấy ra mà nói chuyện.”

Yến Dương có thể cảm giác được mẹ nó không thích Thu Thu, lại nghe nói bác của nó là con trai, nhưng bác nó cột tóc đuôi ngựa mà, sao lại là con trai được? Không dám đắc tội mẹ nhưng rất tò mò về Thu Thu, nó cứ chần chừ mãi.

Không biết Yến Dương đang nghĩ gì, Tần Sấm nói: “Lên lớp học được bao nhiêu chữ rồi, dạy cho bác con được không?”

Trẻ con không thể kháng cự sức hấp dẫn của loại đề nghị này, học được một số thứ là muốn mang đi khoe khoang, muốn dạy cho người khác. Yến Dương lạch bạch chạy tới bên cạnh Thu Thu.

“Thực sự là vợ của bác con hả?” Vừa nghe thấy Yến Dương gọi Thu Thu, mấy bà dì bắt đầu xuýt xoa, tò mò đánh giá cậu.

“Dạ...” Yến Dương trèo lên đùi Thu Thu, cậu ôm lấy nó theo bản năng để cho nó ngồi trên đầu gối mình.

Di động ở trên ngực Thu Thu, Yến Dương cầm lấy nghịch.

Di động của Thu Thu chỉ có một chức năng duy nhất là phiên dịch, Yến Dương bảo cậu mở app phiên dịch ra, sau đó Thu Thu nghe được giọng nó mềm mại gọi “bác“.

Thu Thu ngượng. Mấy bà dì còn hóng hớt, thấy Thu Thu không nói gì liền vờ hỏi Yến Dương: “Sao bác con không nói năng gì thế?”

Yến Dương biết bác nó là người nước ngoài, nó đắc ý trả lời, “Bác con là người nước ngoài, nghe không hiểu.”

Ngạc nhiên chưa, một thằng ế thâm niên như Tần Sấm mà lại còn tìm được vợ nước ngoài, nhưng cô gái này vẫn mang nét châu Á, trong mắt các bà dì, tóc vàng mắt xanh mới là người nước ngoài.

“Con xạo quá, người ngoại quốc đâu ra? Nhìn không giống.”

Vấn đề này đã vượt quá phạm vi tri thức của một đứa trẻ năm sáu tuổi, Yến Dương mất kiên nhẫn nói: “Chính là người nước ngoài mà, con xạo làm gì. Không tin đợi lát nữa con hỏi bác Sấm.”

Yến Dương vội vã muốn chứng minh lời nó là thật, nhưng giờ lại không có bác nó ở đây để chống lưng, chỉ có thể quay đầu dụi vào ngực Thu Thu, cầm di động nói chuyện với cậu.

Thông qua di dộng, bác một lời, con một lời, mấy bà dì nghe rì rầm như tiếng nước ngoài, thấy nhàm chán bèn trở lại chỗ ngồi, vừa đúng lúc bắt đầu dùng bữa.

Đến lúc dùng cơm rồi thì Tần Sấm không cần làm gì nữa, anh khéo léo từ chối lời mời ngồi cùng bàn, sau đó đi ra tìm Thu Thu.

“Bác!” Yến Dương tinh mắt, Tần Sấm vừa đi ra nó đã thấy anh mà cất giọng gọi.

Yến Dương ngồi tròng lòng Thu Thu, cậu cúi đầu nói chuyện với nó, dù giao tiếp hơi khó khăn nhưng hình ảnh này quá đẹp. Tần Sấm chua rồi, anh còn chưa bao giờ được ngồi trên chân Thu Thu.

Bước lên nhấc Yến Dương khỏi người Thu Thu, Tần Sấm ôm nó vào lòng, nó phản kháng giãy giụa nhất quyết đòi ngồi lại với Thu Thu.

“Ha!” Tần Sấm tức tới phát cười.

Thu Thu duỗi tay ra đón lấy nó, một lần nữa được ngồi trên đùi Thu Thu, nó mới chịu yên.

Tần Lệ tìm một vòng thì phát hiện ra Thu Thu và Yến Dương đang nói chuyện vui vẻ, cô tức giận, bước nhanh ra tét Yến Dương một phát. Nó sờ sờ đầu, “Mẹ, con ngồi với bác.”

Tần Lệ còn chưa kịp lên tiếng, mấy bà dì đã rộn cả lên, nay người nhà Tần Sấm đã đông đủ, mấy bà liền hỏi một lần cho đủ luôn.

“Dương Dương nói đây là vợ Tần Sấm? Lại còn là người nước ngoài?”

Có người mở đầu, những người khác bắt đầu tiếp miệng: “Có phải không hả Tiểu Lệ!”

Tần Lệ dí trán Yến Dương, “Lắm mồm.” Rồi quay ra cười, “Để đại ca con nói cho mấy dì.”

Vấn đề này như một quả tú cầu ném tới ném lui, mấy bà dì sáng mắt nhìn Tần Sấm, máu hóng hớt bùng cháy rừng rực.

Tần Sấm nói: “Vâng.”

“Người ở đây thế? Ôi chao, Tần Sấm tìm được vợ nước ngoài cơ đấy.”

“Người Lào.”

Mấy bà dì lớn tuổi nói chuyện oang oang, bàn bên cạnh nghe thấy tò mò nhìn sang. Tên bạn nối khố của Tần Sấm cũng nổi máu bát quái: “Tên là gì thế?”

“Thu Thu.”

May mà có Yến Dương ngồi trong lòng khiến Thu Thu bớt khó xử. Dưới ánh mắt nhiệt tình của mọi người, cậu chỉ có thể ôm Yến Dương, che giấu sự bất an trong lòng.

“Xinh đẹp như thế này... Khi nào có thể uống rượu mừng vậy!”

Tần Sấm ngừng một lát, “Làm rồi... lúc ở Lào. Có cơ hội thì mời người đi ăn cơm.”

Tần Lệ kỳ quái nhìn đại ca của cô, ngẫm lại Tần Sấm trả lời vậy cũng thỏa đáng, ngăn đám người thân bàn bè tiếp tục tò mò hỏi han.

Tần Lệ lại chuyển mắt nhìn Thu Thu, xem đi, chuyện cô lo lắng đã tới rồi.

Người thân họ hàng bàn ra tán vào, chỉ là một người ngoại quốc mà thôi, các bà cứ lắm miệng nói rống lên, càng đừng nói Thu Thu là con trai.

Tần Lệ âm thầm thở dài, tươi cười giải vây, “Các cô các dì cứ dùng bữa trước đi đã.”

Người hóng hớt lúc này mới giải tán, Tần Lệ vỗ đầu vai Yến Dương, sợ nó lại đi nói lung tung.

Yến Dương không muốn đi, ôm chặt lấy thắt lưng Thu Thu, nói với mẹ nó: “Con muốn ngồi với bác cơ.”

“Được rồi...” Tần Sấm giục em gái, “Để nó ngồi đây đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.