Phó Tổng Cừu Hoàn Mỹ

Chương 2: Chương 2




Bộ dáng của cô thật không giống kiểu con gái thích uống rượu, nhưng đối với người mới gặp lần đầu tiên, lại thấy cô gái có vẻ ngoan hiền ba lần bảy lượt uống rượu, Cừu Kính nhất rốt cuộc cũng hiểu cái gì gọi là ‘nhìn người không thể nhìn bề ngoài’

Sài Nghê, anh nhớ rõ tên cô, vì cô là trợ lí của kế toán viên cao cấp Cố, giám đốc của anh từng giới thiệu qua, mà quan hệ giữa kế toán Cố và tổng giám đốc lại là quan hệ thong gia, cho nên anh nhớ rõ tên cô, trừ lần đó ra — ít nhất là năm phút đồng hồ trước – anh hoàn toàn không biết gì về cô.

Nên nói gì với cô đây?

Trong ngoài không giống nhau.

Cô có bộ dạng văn tĩnh tú quyên, khí chất xuất chúng, lúc im lặng thì cho người ta cảm giác là một tiểu thư khuê các hiền thục. Nói về công việc, chỉ có thể dùng 4 chữ “chuyên nghiệp giỏi giang” để nói về cô, vì cô là một người rất có năng lực.

Không nghĩ đến lúc cô uống rượu, liền thay đổi một trời một vực

Bộ dáng của cô ấy bây giờ liệu có đúng là “văn tĩnh tú quyên, khí chất xuất chúng “không?

“Rốt cuộc là vấn đề ở đâu?” Cô lớn tiếng nói, tay không ngừng vung vung chai .

“Từ lúc bắt đầu tôi đã nói rõ ràng rằng: công việc của tôi bận rộn, tăng ca là chuyện như cơm bữa, chính anh ấy cũng nói là không sao, kết quả thì sao? Chính miệng anh ta nói lời chia tay, thật sự là không nói nổi! Bực mình chính là lý do anh ta chia tay là vì tôi thường hay tăng ca, không có thời gian bồi dưỡng tình cảm. Chả có quan hệ gì sất? Thật tức chết người ta đi! Nào, uống, cạn chén!”

Hét to một tiếng, cô dùng hết sức cụng ly với anh, sau đó lập tức ngửa đầu uống một ngụm rượu, thật sự khiến người ta có thể trút bỏ cơn giận.

Nhưng Cừu Kính thấy bộ dáng cô lúc này, trong ngoài không đồng nhất thật sự rất đáng yêu.

Phụ nữ ở trước mặt anh luôn biểu hiện ra những điều tốt đẹp nhất của mình, chưa từng có một ai dám to tiếng giống cô, mở miệng uống rượu, còn tâm sự chuyện yêu đương của mình với anh. Không hề có bộ dáng kệch cỡm chút nào.

Anh rất hoài nghi liệu có phải là do rượu nên mới khiến cô bộc lộ ra con người thật của mình. Tuy nhiên, anh vẫn thấy cô rất đáng yêu,kỳ dị là gợi lên nỗi buồn của anh.

Hai người quả thực là đồng bệnh tương liên. Luôn là người bị đá. Nhưng nói chuyện với cô xong, anh thấy mình bị đá là rất xứng đáng.

Không hiểu vì sao phụ nữ đối với anh luôn tràn ngập ảo tưởng, luôn cho rằng anh là một người bạn trai rất ôn nhu, là một người bạn trai vạn năng. Hại anh không muốn người ta thất vọng, luôn nghĩ cách làm hài lòng kỳ vọng của đối phương. Điều này làm cho bản thân anh mệt chết đi, khi không tiếp tục nữa người đó lại đưa ra lời chia tay.

Anh cũng biết điều này, nhưng với dạng con gái ngay từ đầu đã lộ ra bộ dáng tham tài, sau lại lộ nguyên hình là một con hồ ly tinh, bản thân anh cũng cảm thấy thật bất đắc dĩ.

Hơn nữa cô gái đó còn bắt đầu oán giận anh, bất mãn vì anh không hoàn mỹ, lại còn ám chỉ muốn kết hôn với anh, điều này khiến anh không chịu nổi, làm cho hắn không thể không nghĩ đến việc nói chia tay.

Cho đến bây giờ anh cảm thấy mình không phải là một nam nhân tốt, nhưng kỳ quái là, mọi người đều cho rằng anh là người có phẩm chất tốt. Con gái thì thích anh, con trai thì sung bái, quả thực là không thể nào tin tưởng nổi, đúng là khổ mà nói không nên lời.

“Còn anh, sao bị đá vậy?” Nói hết những lời vàng ngọc, Sài Nghê tiểu thư rốt cục đem đề tài chuyển tới anh, vừa mở chai rượu thứ tư, vừa hỏi anh.

Hai người bọn họ hiện tại đang ngồi trên thềm đá trong công viên uống rượu, 12 chai rượu đặt dưới chân hai người chỉ mấy chốc còn không tới một nửa.

“Tôi không phải là nam nhân tốt.”

Sự ngay thẳng của cô đã cuốn hút anh, khiến Cừu Kính không tự chủ được đem tâm tư trong long nói ra.

“Không thể nào, anh chính là một con người hoàn mỹ không giống người thường.” Trong giọng nói của Sài Nghê mang vài phần men say, câu được câu không.

“Lời này ai đồn vậy?” Cừu Kính nhíu mày.

“Năng lực làm việc siêu cường, bộ dạng anh tuấn suất khí, làm người khiêm tốn, từ đầu đến chân đều bắn sức quyến rũ, là tấm gương cho cánh mày râu noi theo, là bạch mã hoàng tử trong lòng các chị em gái” Cô bắt đầu liệt kê từng cái.

“Tất cả đều nói quá mà thôi.’’

“ Ha ha” Cô cười to, trong khi anh vừa cười vừa nói.

“ Nếu tôi nói tôi không có những thứ cô kể trên thì sao ? Tôi làm việc tốt như vậy vì tôi không bao giờ để công việc dồn lại hết, nếu để lâu chắc sẽ phát hỏa mất. Còn nữa, tôi ghét nhất mặc đồ tây, áo sơ mi là ví dụ điển hình, lúc ở nhà, tôi toàn mặc quần đùi áo phông, trông lôi thôi lếch thếch lắm” Cừu Kính nói cho cô nghe sự thật về mình

“ Tôi thực sự là muốn nhìn thấy bộ dáng đó của anh nha, chắc chắn là rất đẹp mắt” Cô cười ha ha.

“Sao lại đẹp mắt chứ?” Không phải là đang an ủi anh chứ?

“ Bởi vì mấy fan hâm mộ của anh chắc chắc sẽ bị dọa một phen, nhìn một đống người mắt chữ O, mồm chữ A, hẳn là sẽ rất vui đi. “

“ Cô chắc là thích thấy bộ dáng người ta gặp họa lắm phải không ?”

“ Đúng thế “ Cô cười lớn, lại uống một ngụm rượu

“nói thật bộ dáng này của cô không giống như bị thất tình, cần mượn rượu giải sầu” Cừu Kính nhìn cô nói ra cái nhìn của mình. Có vẻ giống như cơn nghiện rượu phát tác hơn,≅a nh thầm nói trong lòng.

‘Nhìn anh cũng không có giống nha.’’ Cô cười, sau đó nói: “Tôi là đang tìm niềm vui trong đau khổ mà thôi.”

“Cô thật sự yêu anh ta ?” Cừu Kính tò mò hỏi.

“Anh ấy nói tôi không thương anh ấy, có lẽ đúng là vậy!” Hiếm khi thấy cô trầm mặc, nhìn chai rượu trong tay, thì thào tự nói.

“ Vì sao lại nói như vậy ? “ Anh hỏi

“Quen nhau được nửa năm, số lần chúng tôi hẹn hò không quá mười lần. Anh ta thường hẹn tôi nhưng mà tôi hay lấy cớ tăng ca để từ chối. Nhiều khi chỉ là vội vội vàng vàng chạy đến ăn bữa cơm rồi quay về công ty làm việc tiếp hoặc là về nhà ngủ bù. Chắc hẳn là anh ta cảm thấy tôi coi trọng công việc hơn là anh ta. Thực tế thì tôi thấy đúng là như thế.” Cô cong môi, tự giễu.

Hoàng hôn, ánh đèn đường rọi chiếu vào gương mặt tự giễu của cô, không hiểu vì sao lại tràn ngập cái cảm giác tịch mịch, cô độc cùng bi thương.

“ Cô… “ Cừu kính muốn mở miệng nói lại thôi, chỉ nhìn cô.

“Anh muốn nói cái gì ? “ Cô ngẩng đầu, nở một nụ cười giượng ép hỏi.

Anh lắc đầu. Vốn định nói hẳn là cô cũng thương người đó? Nhưng không hiểu vì sao trong thâm tâm anh không muốn vạch trần điều này.

“Thời gian cũng không còn sớm nửa, tôi đưa cô về” Anh đứng dậy đề nghị.

“Chúng ta còn chưa uống rượu xong mà.”

“Ngày mai còn phải đi làm, hay để lần khác uống tiếp.”

“Nếu anh nói như vậy thì tôi coi như đây là đây là cái cớ để hẹn anh lần nữa nha ! “ Cô tự tiếu phi tiếu nói với anh.

“ Vậy cũng được.”

‘ Oa, thật hay giả thế?” Cô mở mắt to, khó tin kêu lên.

Câu trả lời của anh là trực tiếp rút danh thiếp trong ví ra, sau đó lại lấy bút, ghi số điện thoại riêng của mình đưa cho cô.

“Khi nào cô rảnh , thì gọi cho tôi , chúng ta uống tiếp” Anh nhẹ nhàng nói.

“Ha ha ha “ Nhìn danh thiếp và số điện thoại, Sài Nghê không kìm được cười to. “Số điện thoại của phó tổng Cừu hoàn mỹ nha, không phải mình đang mơ chứ ?”

“Phó tổng Cừu hoàn mỹ ? “ Cừu Kính nhíu mày.

“Mọi người đều thầm gọi như thế ?” Cô nhếch miệng mỉm cười.

“Mọi người?”

“Là đồng nghiệp công ty tôi và công ty anh” Cô vừa xong, liền mỉm cười.

Nhìn cô như thế, Cừu Kính không biết nói gì đây, vẫn là không nói gì thì hơn.

Phó tổng Cừu ‘hoàn mỹ’ sao?

(Bạn đang đọc truyện Phó tổng Cừu hoàn mỹ – Kim Huyên được edit tại Âm Dương Cung. Chúc bạn có những phút giây đọc truyện vui vẻ ^^)

Mẹ nó!

Tuy rằng đã qua mấy ngày, khi Sài Nghê nhớ lại chuyện tối hôm đó, cảm giác giống như nằm mơ vậy.

Cô làm sao có thể cùng phó tổng Cừu hoàn mỹ ngồi trên bậc thang trong công viên ngồi uống rượu chứ?

Nhất định là đang nằm mơ.

Nhưng cố tình là danh thiếp ghi số điện thoại liên lạc của Cừu Kính lại nằm trên tay cô, cô muốn xem đây là giấc mơ để thoát ra cũng không được.

Trời ạ! Lúc đó cô bị chạm dây thần kinh hay sao, sao lại yêu cầu anh đồng ý uống rượu với mình? Từ xưa đến nay, rượu “vào” thì lời đều “ra” cả, cô không biết đã cùng anh nói gì, hơn nữa cái bộ dáng say rượu của cô đâu có đẹp đẽ gì đâu. Sài Nghê thấy mình thật sự là điên rồi, bây giờ hối hận không thôi.

“ Sài Nghê, em làm sao vậy?” Cố Bội đi ra lấy nước uống thì thấy nhân viên dưới trướng mình đang tự đánh vào đầu, không khỏi lo lắng hỏi thăm.

Sài Nghê sửng sốt một chút, buông tay lắc đầu nói: “Không có việc gì.”

“Công việc gặp vấn đề ư?”

“Không có.”

Nếu không phải là công việc, hẳn là chuyện tư. Cố Bội gật đầu, xoay người về văn phòng làm việc.

Cố Bội là vị thủ trưởng công tư rõ ràng, chỉ cần việc tư không làm ảnh hưởng đến công việc là được, thì sẽ không hỏi chuyện đời tư của cấp dưới.

Từ lúc Sài Nghê còn đi học đại học đã làm việc dưới trướng Cố Bội, làm sao lại không biết điểm này. Cho nên cô luôn tận tâm làm việc, chưa bao giờ chậm trễ hay buông thả công việc. Cũng vì thế mà được Cố Bội tin dùng, trở thành quản lý cấp cao ở tổ của Cố Bội.

Quản lý phải có phong thái của quản lý, cô lắc đầu, lập tức gạt bỏ những việc không liên quan đến công việc ra khỏi đầu, tập trung vào công việc.

Bàn tay lướt trên bàn phím không ngừng nghỉ, thời gian nhanh chóng qua đi, nháy mắt đã đến giờ tan tầm. Nhưng với Sài Nghê mà nói, điều này không có ý nghĩa gì vì cô còn phải tăng ca, chuẩn bị đi ăn tối để quay lại làm việc.

“Chị Sài, tối nay muốn ăn gì?” Tiểu Quân ở phòng đăng ký hỏi cô.

“Hôm nay mọi người gọi món nhiều không?”

“Có người thì muốn ăn cơ sườn, người thì muốn ăn mì, cái gì cũng có ” Tiểu Quân thở dài.

“Vất vả cho em rồi”

“Thực ra cũng chỉ ghi lại rồi gọi điện bảo người ta đưa đến thôi mà, không có gì đâu ạ.”

Sài Nghê mỉm cười: “Bữa tối nên ăn cái gì bây giờ?” Thở dài, cả ngày toàn nghĩ đến cái đâu không, chán thật.

“Vậy gọi cho chị một phần cơm sườn đi.”

“Cơm sườn một phần 80 đồng.”

Sài Nghê mở ngăn kéo chuẩn bị lấy tiền thì nghe thấy tiếng chị Cố

“Mọi người đang làm gì vậy? Ăn cơm hộp à?”

“Chị Cố cũng tăng ca buổi tối sao?” Tiểu Quân gật đầu rồi lại hỏi.

“Buổi tối chị hẹn ăn cơm với khách” Cố Bội nói xong quay đầu hỏi Sài Nghê “Sài Nghê, tối nay em có hẹn gì không?”

“Hẹn sao? Không có.” Sài Nghê lắc lắc đầu. Nếu cô mà có hẹn sẽ không ở lại tăng ca, bởi vì công việc là trên hết

“Tốt lắm, em mau chuẩn bị rồi đi cùng chị. Vị khách hang mới này có khả năng từ nay về sau sẽ do em phụ trách, hiểu biết về người mà mình phụ trách đối với em vô cùng có lợi đấy.”

Chị Cố đã nói như vậy, Sài Nghê nào dám nói không, gật đầu đồng ý, “Tiểu Quân, hộp cơm sườn đó…”

“Huỷ bỏ, em biết mà.” Tiểu Quân tiếp lời.

“Ngại quá.” Sài Nghê nhìn Tiểu quân cười áy náy.

“Chị sài, chị quá vất vả rồi. Công việc nhiều như vậy, chị Cố lại muốn chị đi tiếp khách hang mới.” Tiểu Quân liếc nhìn thấy Cố Bội về văn phòng rồi, nhịn không được sáp lại, nhỏ giọng vì cô mà cảm thấy bất công.

Sài Nghê bất đắc dĩ cười . Có thể kiếm thêm chút tiền mà, cô thầm an ủi mình.

Hai mươi phút sau, Sài Nghê ngồi trên xe Cố Bội , cùng nhau đến khách sạn Tinh Hoa. Đến nơi, có thể thấy thân vị của vị khách hàng này không hề nhỏ, cô càng không khỏi thêm bội phục năng lực của chị Cố.

“Khách hàng lần này do tổng giám đốc xí nghiệp Uy Khắc giới thiệu, vậy nên ông ấy cũng sẽ đến.” Lúc ở bãi đỗ xe, chị Cố có nói qua, Sài Nghê cẩn thận gật đầu, tỏ vẻ đã biết. Nhưng mà kết quả là người bồi khách hàng mới không phải tổng giám đốc Uy khắc, mà lại là phó tổng Cừu – Cừu Kính.

Vừa thấy Cừu Kính, Sài Nghê suýt nữa nhảy dựng lên, cốc nước trên tay hơi nghiêng muốn rơi.

Vị Tổng Giám Đốc kia có việc nên để Cừu Kính ở lại tiếp khách. Nguyên lại vị khách hàng mới Trương tiên sinh này có giao tình với Cừu kính nên nhờ anh ta đến tiếp. Sau này khi nhớ lại, Cừu Kính không khỏi thầm cảm ơn cái người se duyên này.

Không khí bữa tối vui vẻ, Trương tiên sinh cùng chị Cố có thể nói là nhất kiến như cố [mới gặp mà như đã quen lâu], trò chuyện với nhau rất vui vẻ.

Sài Nghê đã bỏ ngay thái độ ngạc nhiên đến nỗi suýt nữa đánh rơi cốc khi nhìn thấy Cừu Kính. Thay vào đó là dáng vẻ tự nhiên, uyển chuyển hàm xúc, miệng tươi cười. Lúc nào cần nói thì nói, lúc nên im lặng thì không dám hé một câu, cố gắng làm hết trách nhiệm của mình.

Về phần phó tổng Cừu này sức quyến rũ của anh ta không hề nhỏ, mấy vị khách nữ ngồi gần bàn họ thường vụng trộm nhìn về bên này.

Sau bữa tối, Cố Bội và Trương tiên sinh còn cần bàn chuyện thêm nữa, nên hai người rời khỏi khách sạn, để Sài Nghê và Cừu Kính song vai nhau đứng trước cửa lớn khách sạn Tinh Hoa.

Làm gì tiếp theo đây? Sài Nghê xấu hổ có chút không biết làm sao. Cô không muốn ở chung một chỗ với phó tổng Cừu nha! Nhớ đến lần trước mình ở trước mặt anh làm trò hề, cô đã cảm thấy mất mặt. Trời biết vừa rồi ở trong khách sạn thấy anh đến, cô chỉ có thể dùng lí trí bắt mình tỉnh táo đứng im tại chỗ, không dám chạy trốn. Sau đó dùng cơm, bắt buộc chính mình phải nhai nuốt thật chậm, đừng để bản thân vì quá khẩn trương mà ăn nhanh.

Tóm lại nhiệm vụ đã xong, cô cũng nên rời khỏi đây nhanh, 36 kế chạy là thượng sách.

“Vậy tôi đi trước đây, phó tổng Cừu, cảm ơn anh hôm nay đã hỗ trợ, gặp lại sau.” Cô khách khí, mỉm cười tạm biệt anh. Nói xong, gật đầu nhẹ, lập tức xoay người rời đi.

“Sài tiểu thư.”

Đột nhiên anh ở phía sau kêu to, cô hơi đơ người một chút, không thể không dừng lại, lễ phép quay đầu nhìn anh.

“Thời gian còn sớm, có muốn cùng tôi đi uống rượu không?” Anh mỉm cười hỏi.

Cự tuyệt lời mời của mỹ nam sẽ bị trời phạt, Sài Nghê không muốn trời phạt, đương nhiên là đồng ý rồi. Chẳng qua đề nghị đi uống rượu với anh đổi thành uống cà phê, ý đồ là muốn cứu lấy hình tượng của cô. Dưới ngọn đèn ấm áp trong tiệm cà phê, Sài Nghê một bên nhàn nhã uống cà phê, một bên phòng ngừa những ánh mắt hâm mộ nhìn phó tổng Cừu, cô phải làm sao để đem chuyện lớn hoá nhỏ, việc nhỏ hóa không, để không phải làm mục tiêu để cho mọi người chỉ trích đây.

Chuyện này! Rất khó.

Vừa rồi nên cự tuyệt anh mới đúng, không nên bị nam sắc mê hoặc. Nhưng mà thích ngắm cái đẹp là thiên tính, đối mặt với một phó tổng Cừu đẹp trai thế này, với con người bình thường như cô có thể chống lại thiên tính ư?”

Thiên tính? n, cách nói này không sai tí nào. Trời phạt, thiên tính, sau đó là thiên ý không thể trái đi?

Ha ha ha……

“Cô đang cười gì vậy , có thôi chia sẻ với tôi không?”

Anh không nói, thì Sài Nghê cũng không biết mình cười ra tiếng.

“Không có gì.” Cô không muốn nghĩ đến, mà cũng không muốn nói cho anh nghe suy nghĩ của mình, gần đây hai người họ cứ liên tục gặp nhau như vậy, đừng có nói là thiên tính nói cho cô biết , hai người các cô sẽ thành một đôi, sau đó thiên ý không thể trái đi? Ha ha.

“Cô hôm nay thật im lặng, là do thiếu cồn sao?” Anh có chút đăm chiêu hỏi cô, Sài Nghê nghe thế cả người cứng đờ , cảm giác mặt mình như bị co rút dữ dội. Hắn Anh hẳn không phải cố ý đi? Cô thật vất vả mới quên chuyện xấu hổ đó , mà anh quanh co lòng vòng như vậy là đang cười nhạo cô? Thật quá đáng nha!

“Anh như vậy là không có phong độ!” Cô trừng mắt nhìn anh, quyết định đối diện.

“Tôi thế nào lại không có phong độ, nói sai gì à?”. Cừu Kính thấy cô như vậy thì hứng thú đáp lại.

“Chính là không có phong độ, bộ anh chưa từng nghe qua mấy câu này sao?”

“Ý cô là không nên nhắc đến chuyện lần trước uống rượu cùng tôi”Anh nhíu mày hỏi cô.

“Nếu là có phong độ thì không nên nhắc lại mới đúng chứ.” Cô căm hận nói.

“Lần trước cô có gì luống cuống à, sao tôi không để ý nhỉ?”

“Tốt, hiểu vấn đề rất nhanh.” Nghe được như vậy, cô cười đáp lại.

“Tôi thực sự không biết không biết là lần trước cô có làm gì xấu hổ không.” Vẻ mặt anh vô tội, lộ rõ dáng vẻ không hiểu.

“Uống rượu, nói chuyện to tiếng, rõ ràng không ra dáng phụ nữ gì cả, lại còn nôn nữa. Cái gì không nên nói thì đều nói cả rồi. Từng đó chưa đủ mất mặt à?” Sài Nghê trợn mắt nói.

Anh khẽ nhếch miệng, nhớ lại dáng vẻ của cô buổi tối hôm đó, khoái chí nói: “Tôi lại thích bộ dáng đó của cô.”

“Anh nói cái gì cơ?” Sài Nghê nhíu mày nhìn anh.

“Tôi nói là tôi thích bộ dáng đó của cô.” Anh mỉm cười, “Thật ra thì tôi phát hiện bản thân mình hình như thích cô rồi, tiểu thư Sài Nghê.”

Cô nghẹn họng trân trối nhìn anh, thầm nói, “Anh đang đùa tôi phải không?” Nhất định là vậy.

“Đùa như vậy vui à?”

“Anh có hậu cung ba ngàn mỹ nhân, sao lại đi thích tôi?” Cô không nhanh không chậm hỏi.

“Hậu cung ba ngàn mỹ nhân? Đó là cái gì vậy?” Cừu Kính hơi kinh ngạc lại cảm thấy có chút dở khóc dở cười.

“Anh thông minh như vậy sao lại không hiểu ý tôi?” Có nhiều mỹ nhân thích anh, chờ anh lâm hạnh, không phải là hậu cung ba ngàn người đẹp à?

“Cô làm sao biết tôi thông minh?”. Anh tò mò hỏi lại.

“Ba mươi tuổi đã leo lên chức phó tổng này, nhân viên cấp dưới thì sùng bái, ngưỡng mộ, điểm này không gọi là thông minh thì là cái gì?”. Cô trả lời với giọng nói đương nhiên.

“Đây là kết quả sau cả một quá trình cố gắng.”

“Rất nhiều người cố gắng nhưng mà được như anh thì không có nhiều đâu. Nói như anh thì chắc là vận khí của tôi không tốt rồi, không có nhiều người cấp dưới sùng bài, phục tùng như anh”. Cô không tự chủ cắn cánh môi, chẳng hiểu là anh đang khiêm tốn hay là cố ý cùng cô cãi nhau đây.

“Xem ra cô điều tra rất kỹ về tôi.”. Cừu Kính nói có chút đăm chiêu rồi mỉm cười, sau đó đột nhiên nhìn cô, đưa tay ngoắc ngoắc, ý bảo cô lại gần đây.

Sài Nghê cũng không biết anh muốn làm cái gì, nhưng rất tò mò, cũng làm theo, nhướng người về phía anh

“Nói thật đi,” Anh chậm rãi mở miệng nói, “Có phải cô vụng trộm thích tôi rồi phải không?”

Mặt cô ngây ra như phỗng.

“Không cần xấu hổ đâu.” Anh mỉm cười.

Sài Nghê thực sự tức giận: “Thần kinh mới xấu hổ đó!” Cô rống to.

“Tuy rằng tôi nói là thích bộ dạng tức giận của cô nhưng mà cũng không cần phải bộc lộ nhanh đến thế đâu, nơi này có rất nhiều người đấy.”. Lần này lại nở nụ cười hòa ái, dễ gần.

Cô cứng người, đưa mắt nhìn quanh, thấy mọi người trong tiệm cà phê đều nhìn cô.

Trời ạ, cô thật sự hi vọng dưới đất có cái lỗ để chui xuống. Cô vừa rồi tức giận hét to đến mức nào, thật là dọa người nha!

“Cô đỏ mặt kìa”

Cái tên hỗn đản phó tổng Cừu này cố ý đi? Cô đã đủ xấu hổ rồi, lại còn nói như thế nữa! Cô trừng mắt nhìn anh.

“Lúc cô tức giận thật đáng yêu.”

Anh ta còn ở đó tiếp tục đùa giỡn cô!

Người đàn ông này nhất định là ác ma đội lốt thiên thần, mọi người xung quanh đều bị nhan sắc của anh ta lừa rồi!

Đồ lừa đảo!

Trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt tò mò xung quanh đã giảm bớt, tiệm cà phê quay lại không khí ban đầu, thiên hạ giờ đã thái bình.

“Mọi người chắc chắn không biết con người thật của anh.” Sài Nghê cầm cốc nước, bày dáng vẻ tiểu thư khuê các uống một ngụm.

“Con người thật?”

Cô giương mắt nhìn, chỉ thấy anh bày ra bộ mặt chính trực, vô tội lại mê người, làm cô hoài nghi có phải hay không mình suy nghĩ nhiều quá? Không đúng, nếu anh thật sự là hoàn hảo như lời đồn thì đã không lấy cô ra làm trò đùa như lúc nãy.

“Ra vẻ đạo mạo, biết ăn nói quá đấy.” Cô trừng mắt nhìn anh

Ra vẻ đạo mạo, miệng lưỡi lợi hại? Cô sao không nói luôn anh trong ngoài không giống nhau, mặt người dạ thú luôn đi? Cừu Kính không khỏi lộ ra tia cười khổ.

“Xin hỏi một chút, tôi đã làm gì mà khiến cô nghĩ như thế ?”. Anh tỏ vẻ khiêm tốn thỉnh giáo.

“Anh vừa rồi đùa tôi!”

Vẻ mặt Cừu Kính xuất hiện tia kỳ quái: “Tôi đùa cô lúc nào? Có phải cô hiểu lầm gì không?” Anh nhíu mày hỏi.

“Anh vừa rồi nói thích tôi, bảo tôi rất đáng yêu, còn không phải là đùa sao?” Cô đưa mắt nhìn, chờ câu trả lời.

“Đương nhiên không phải, đó là lời nói thật”

Sài Nghê thật sự là không còn gì để nói, anh ta làm sao có thể mặt dày đến như vậy? Phải chăng vì thế mà mọi người mới nói anh “hoàn mỹ” ? Nói dối mà cũng như thật vậy.

“Trên mặt cô tỏ vẻ không tin kìa”

“Tôi không tin.” Cô nói

“Vì sao?”

“Bởi vì một người hoàn mỹ như phó tổng Cừu, một đống con gái có điều kiện tốt hơn tôi đang chờ anh, làm sao anh có thể coi trọng một người bình thường như tôi? ”. Cô còn nhớ lần trước thấy một đại mỹ nữ tát anh một cái.

“Tôi tuyệt đối không “hoàn mỹ.” Cừu Kính nhịn không được nói.

“Điều này tôi biết, nhưng mà người khác không biết!” Cô đăm chiêu một lúc, nghiêm túc gật đầu.

Cừu Kính thấy mình đúng là dở khóc dở cười, nhưng lại hiểu thêm được tại sao lại bị người con gái trước mặt hấp dẫn. Bởi vì cô dám nói thẳng, lại thêm không có ôm nhiều ảo tưởng không thực thế đối với bản thân anh.

“Lời anh nói thích em, là thật, từ sau hôm uống rượu cùng em, anh luôn nghĩ về em. Hơn nữa, luôn chờ em gọi điện cho anh, nhưng mà đáng tiếc là em chưa một lần gọi. Lúc nhìn thấy em ở khách sạn, em không biết là anh vui thế nào đâu.” Anh không chớp mắt nhìn cô nói một lèo.

Tim của Sài Nghê đập nhanh đến nỗi thiếu chút nữa thì bay khỏi lồng ngực. Tuy rằng cô không tin lời nói của anh ta là thật, nhưng mà một đại soái ca mở miệng nói như vậy với cô, cô vẫn thấy thật sự rất rất vui nha!

“Anh biết là em không tin lời anh lúc này, nên anh sẽ dùng hành động để chứng minh, làm em tin tưởng anh.” Hai mắt nhìn cô, biểu thị thành ý.

Cô trừng mắt nhìn, hoàn hồn: “Hành động?”

Anh chỉ mỉm cười, không giải thích nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.