Phố Vị Thanh

Chương 2: Chương 2: Cuốn sách Thiên




Căn phòng trọ nơi con đường hắn vừa mới tới trường, phía ngoài cổng trường vào giờ này cũng đã bắt đầu vắng lặng như mọi khi hắn thường thấy.

Ánh trăng sáng trên bầu trời, cùng ánh đèn điện đang tỏa ra, từ những dãy cột điện hai bên đường, nơi tiếng xe đạp vang lên từng vòng một xoay của Hoàng Hiểu Đông. Cứ như thế mà hắn quay lại nơi phòng trọ của mình.

Một ngày cứ thế trôi qua.

Chủ nhật là ngày mà Hoàng Hiểu Đông được nghỉ, hắn không phải đi học và cũng không phải tăng ca làm ngày chủ nhật, mặc dù công việc hắn làm đáng lẽ phải tăng ca ngày chủ nhật, chính vì vậy, mà hắn luôn dành ngày này, trong hai năm qua, vẫn đạp xe mòn mỏi mà khám phá thành phố nơi mà hắn đang sống trừ khi trời đổ mưa khiến hắn không thể nào rời khỏi căn phòng trọ thì hắn mới từ bỏ ý định đi khám phá thành phố.

Mặc dù ánh nắng gay gắt nhưng cũng không ngăn cản được hắn đi khám phá thành phố này, vẫn là chiếc áo khoác từ da đã bạc màu trong năm qua cùng chiếc balo mà tiếp tục leo trên chiếc xe đạp, mà rời đi, lần này, có vẻ Hoàng Hiểu Đông rời đi xa hơn khi mà hắn đã vượt khá xa cung đường nơi hắn trọ.

Tiếng xe đạp “cót cét” “cót cét” do những sợi sên lâu lâu va vào nhau vang lên, tuy nhỏ mà không hề to, từng vòng chân đạp bánh xe nhỏ lăn trên đường, mặc cho những chiếc xe phân khối lớn, phân khối nhỏ chạy bằng nhiên liệu khí đốt vang lên trong tiếng động cơ tạo ra ồn ào cùng những tiếng kèn in ỏi của đường xá vốn lúc nào cũng ồn ào.

Hoàng Hiểu Đông vẫn cứ dùng xe đạp mà đi sát mép lề đường, vẫn cứ thế mà bon bon trên đường hết rẽ trái, rồi rẽ phải nơi các cung đường trong thành phố mà hắn đi qua.

Trong kiểu đạp xe của hắn, cùng ánh mắt luôn nhìn ngó xung quanh, hai bên đường như để nhìn hết những nơi hắn đã đi qua, chỉ là trong hắn như vậy lại khiến cho một vài người chú ý, mà nhìn hắn bằng ánh mắt khác người, nhưng không mấy kỳ lạ khi mà xung quanh hắn, ai cũng như ai, chỉ là, có mình hắn lại là một kẻ đi xe đạp nên mới ngạc nhiên, vì đường lớn này đã có biển cấm xe đạp. Bọn họ chỉ nhìn chứ cũng không ai chặn đường hỏi hắn.

Vòng quanh một hồi, Hoàng Hiểu Đông lại rẽ vào một con đường tên gọi là “Phan Hoàn Hớn” mà dừng, ngừng xe đạp trước ngay một hiệu sách, nhà sách này khiến cho bảo vệ nơi đó phải trố mắt nhìn hắn liền đi tới đưa hắn một vé giữ xe nhưng cũng không nói gì.

Hoàng Hiểu Đông dựng xe trước lối vào nhà sách, sau khi đã cầm vé xe đã ghi số xe, thì liền tiến tới một cái tủ sắt, nhét cái balo của mình vào trong, rồi liền đẩy cửa tiến vào trong nhà sách, chỉ có duy nhất tầng trệt, nhưng lại rất rộng nên hắn hay ngó nghiên nhìn quanh, vì có lẽ, đây cũng là lần đầu tiên Hoàng Hiểu Đông tới nhà sách này.

Hắn nhìn quanh nơi này cũng rất vắng lặng, nhưng có lẽ chỉ là vào giờ này, vì cũng đã gần trưa cho nên mới vậy, và lúc này, khi hắn để xe cũng chỉ thấy vài chiếc để xe, nơi lối vào, cho nên khi nhìn thấy nơi này cũng vắng người không hề khác lạ mấy.

Hoàng Hiểu Đông dạo một vòng quanh hết những kệ sách chất cao nơi ba bức tường này, rồi liền tiến tới những kệ sách sắp xếp ở giữa, được phân thành những dãy song song nhau, nhưng cũng chia theo từng thể loại như truyện tranh, tiểu thuyết, ngôn tình, kiếm hiệp, lịch sử, sách giáo khoa, tạp chí, v.v... rất nhiều thể loại.

Hắn lại tiếp tục dạo một vòng giống như một tên không mấy là bình thường, chính hiệu của một mọt sách thời hiện đại, nhưng hắn lại ngừng ngay những kệ sách thuộc thể loại tiểu thuyết mạng như là thể loại tiên hiệp, hay là thể loại ngôn tình.

Hoàng Hiểu Đông lại đi tới đầu dãy mà lượn một lượt, tới những cuốn sách ở dãy nơi kệ sách đã được chất thành đống, vượt qua người hắn, có khi chưa cần phải bắt ghế mà chỉ cần với tay là có thể cầm xem. Những người đang xem những kệ sách khác cũng không thiếu người lật xem.

Hoàng Hiểu Đông đứng nơi cuối dãy của kệ sách, kế bên lại chính là dãy sách toàn là ngôn tình nơi dãy sách này, hắn với đôi mắt mở to mà nhìn về cô gái đang đứng lựa sách trong hàng đống sách ngôn tình nơi này, có vẻ cô gái này rất chăm chú mà không hề biết là đang có người nhìn mình.

Hoàng Hiểu Đông thì lại đang chú ý vào một cuốn sách nơi thể loại này, Hoàng Hiểu Đông mắt hiện lên vẻ hiếu kỳ mà tay cầm lấy cuốn sách mà hắn chú ý, cuốn sách dày cộm tận mấy trăm trang theo sự ước lượng của hắn khi chỉ nhìn bìa sách giới thiệu cuốn sách.

Hắn nhìn tắm bìa được trang trí đẹp mắt như có thể gây sự chú ý, mà nhìn tên cuốn sách, làm hắn phải đọc ra chữ, làm cho cô gái kế cạnh cũng phải nhìn hắn một lần khi mải mê lật những cuốn sách ngôn tình.

“Thiên”.

“Tiểu thuyết Thiên”.

- Cậu đã đọc cuốn sách này rồi sao!

Cô gái vốn dĩ im lặng lại nhìn Hoàng Hiểu Đông mà hỏi, khi vẻ bất ngờ lẫn chút tò mò là đang hiếu kỳ, khiến cho Hoàng Hiểu Đông ngẩn ra nhìn cô gái vừa hỏi mình, chỉ thấy gương mặt dễ thương cùng cách ăn mặc giản dị, mái tóc dài cột cao cùng nét mặt không quá mập của cô gái khi đang cười nhẹ, khoe hàm răng trắng tươi đồng đều của mình khiến cho Hoàng Hiểu Đông có chút rung động trong lòng, mà quên bén đi chuyện trả lời cô gái nhưng rất nhanh đã trả lời:

- Không, mình chưa hề đọc!

Cô gái này lại nhìn Hoàng Hiểu Đông bằng đôi mắt, vẻ im lặng, rồi tay nắm lấy một cuốn sách ngôn tình, rồi xoay người đi nhưng lúc nãy chưa hỏi gì hắn, để lại Hoàng Hiểu Đông tay cầm cuốn sách là tiểu thuyết “Thiên” với vẻ mặt hơi chút ngớ ngẩn, gãi đầu mình mà tiếp tục xem những cuốn sách, nơi đó nhìn cô gái vẫn đứng đó đã bỏ đi với cử chỉ lắc đầu vỗ má.

Với Hoàng Hiểu Đông cũng không có ý định chạy theo cô ấy, mà hỏi tên cô ấy, hay là muốn làm quen cô ấy, Hoàng Hiểu Đông lại nắm lấy cuốn sách “Thiên” xem giá của nó rồi liền gật đầu nói nhỏ “vừa túi tiền của mình”.

Có lẽ hắn chỉ mua được đúng quyển sách này đang cầm trên tay mình. Mà không hề mua thêm những cuốn sách khác.

Hoàng Hiểu Đông thở nhẹ, nhìn quanh một lượt rồi quay lại nơi thanh toán tiền cuốn sách ở một góc nhỏ trong nhà sách này, mà mau chóng rời khỏi nhà sách này, lại đi xe đạp quay lại phòng trọ đã thuê.

Hoàng Hiểu Đông rẽ vài đường đã bắt đầu quay lại nơi phòng trọ của hắn, đoạn đường này không phải gần khi mà hắn đã dạo phố khá xa. Lúc này, nơi những căn phòng trọ cũng rất ồn ào vì những phòng khác đều đã có có những người ở trọ, chỉ là khi Hoàng Hiểu Đông đi tới căn phòng trọ số bảy thì cũng không ai hỏi hắn nhưng nơi phòng số sáu và phòng số tám gần phòng hắn thì lại có người đang khàn giọng với hắn.

Từ trong phòng số sáu đã đi ra một cậu trai chỉ trạc tuổi hắn nhìn Hoàng Hiểu Đông:

- Đông, mới đi dạo một vòng thành phố rồi về nữa sao có gặp được em nào không!

Chỉ là giọng của cậu trai này chưa dứt thì từ trong phòng khác, giọng một cô gái khác đã chắn ngang lời cậu ta, khi mà giọng nói này lại vang lên:

- Trực Nhiên, anh lại tính cùng thằng Đông đi tìm cô gái khác sao!

Chỉ thấy cô gái này với nước da chỉ hơi ngâm, vừa mới đứng ngay cánh cửa ra vào, mới cười hắc hắc với Hoàng Hiểu Đông, đã bị một bàn tay cô gái này túm lấy phía sau, áo lưng hắn, mà kéo vào, đồng thời đóng sầm cửa lại.

Khiến Hoàng Hiểu Đông vẻ mặt không khỏi ngán ngẩm, lắc đầu cười như không, cũng không để ý tới tiếng hét to nhỏ đang từ trong phòng của hai người phát ra giọng mạnh, nhưng lại không hề rõ hai người đang nói gì.

Nhưng Hoàng Hiểu Đông lại lấy chìa khóa mà mở cửa phòng mình, chỉ là khi hắn mở toan cửa nhưng chưa kịp bước vào thì từ cánh cửa nơi phòng số tám trên phòng hắn, đã mở ra, đứng ngay lối vào, cũng là một cô gái tuổi lớn hơn hắn, cũng chỉ khoảng hai mươi ba hai mươi bốn.

Nét mặt hài hòa cũng dễ thương mặc dù chân hơi ngắn, ánh mắt chớp chớp của cô gái nhìn Hoàng Hiểu Đông mà nhoẻn miệng cười lấy tay che miệng với giọng nói nhỏ nhẹ:

- Đông, hôm nay lại dạo quanh một vòng thành phố có làm quen được em nào chưa, nếu vẫn chưa, thì cứ qua phòng chị mà góp gạo chung, không cần phải cô đơn một mình như thế, ở trong phòng đâu, thế nào!

- Chị Phượng, em chỉ đi để cho biết thành phố này rộng cỡ nào thôi, chị lại chọc em rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.