Một ngày rồi cũng trôi qua đối với những gia đình đơn giản giống như hắn, một bữa cơm gia đình, rồi cứ thế một ngày ở quê của hắn, có vẻ rất buồn nhưng lại bình dị đối với Hoàng Hiểu Đông, một sự bình yên vì không có gì làm, hắn buồn ở nơi quê nhà quanh năm làm ruộng chăm bón cây.
Rồi Hoàng Hiểu Đông cũng đã rời khỏi nhà mà trở lên thành phố mà tiếp tục công việc của mình.
Hoàng Hiểu Đông lại đợi xe buýt ở quê nhà bố mẹ hắn cũng không hề đợi xe cùng hắn, hai người vẫn cứ tiếp tục quẩn quanh nơi nhà mà làm lụm quanh năm.
Hoàng Hiểu Đông đã đợi hơn một tiếng mới có một chiếc xe buýt cùng số đó lần đi này, hắn cũng chỉ mang theo đúng chiếc balo của mình, mà hắn vẫn hay đeo mà không mang thêm bất cứ thứ gì, vẫn giống như lúc hắn từ Sài Gòn về quê, trên mỗi xe buýt đều có một tài và hai lơ xe.
Một lơ xe liền thu tiền hắn, rồi liền tiếp tục tay vịn cánh cửa mà đợi khách tiếp theo lên trên xe buýt lúc này, lại rất vắng lặng, cho nên vẫn còn dư chỗ hắn ngồi, hắn nhìn con đường rồi nhìn hai bên hông, đó là từng lô cao su mà không hề có nhà ở, hắn cũng đã rời khỏi làng quê của mình, mà cũng như đã rời khỏi căn nhà mà hắn đã sinh ra, lớn lên, rồi rời đi để tìm kiếm những điều mới mẻ cho mình.
Tiếng còi xe buýt cùng tiếng máy nổ không ngừng vang lên của động cơ xe, Hoàng Hiểu Đông nhìn những vị khách lần lượt lên rồi lần lượt xuống không ngừng, khi cùng tới gần đường, số lượng khách đã không ngừng mà nhiều lên, cứ ùn ùn, ứ trong chiếc xe buýt vốn dĩ vẫn thoáng mát đã bắt đầu trở nên nóng nực cùng chật chội do hơi người tỏa ra.
Hoàng Hiểu Đông lại tiếp tục nép mình mà nhìn đông người chật chội trên xe, với đủ các thành phàn mà hắn không thể biết là ai.
Sài Gòn thẳng tiến trong chật trội và ngột ngạt, không khí mà chỉ còn là hít thở hơi người tỏa ra.
Cuối cùng Hoàng Hiểu Đông cũng đã rời khỏi chiếc xe buýt chậc chội và ngột ngạt khi mà dòng người vẫn còn đông ở trên xe, hắn đã được thả xuống ngay một trạm xe buýt đối diện với trạm xe buýt bên kia đường mà hắn đã đợi.
Hoàng Hiểu Đông lại chỉnh lại balo đang đeo, rồi liền men theo những vạch trắng được kẻ trên đường nhựa, mà để dành cho người đi bộ, hắn liền tiến qua bên kia con đường trong trời nắng gắt, những đã gần chiều, vì lúc này, cũng đã bốn năm giờ khoảng mười bảy giờ chiều, chính vì vậy mà nắng cũng không còn gắt lắm.
Hoàng Hiểu Đông vẫn vậy vẫn bộ đồ đó cùng balo vượt qua hàng rào trồng hoa ngăn cách con đường lớn, phân làn một chiều lên và một chiều xuống, hắn nhanh chóng men theo còn đường bên cạnh mà quay lại nơi phòng trọ của mình.
Vẫn vậy nhưng lúc này thì lại không hề im lặng vì các phòng đều đang nhộn nhịp tiếng cười nói, Hoàng Hiểu Đông chỉ bước nhẹ vào mà tới ngay căn phòng số bảy vẫn khóa kín mà vắng lặng của hắn.
Hoàng Hiểu Đông liền mở cửa tiến vào mà cất balo rồi nằm dài, thở phì phò, khi bật chiếc quạt cũ kỹ nơi mặt nền, mà nhắm mắt nghỉ ngơi trước khi bắt đầu tiếp tục công việc vào ngày mai của hắn.
Một năm nữa lại trôi qua và hắn cũng đã lấy được tấm bằng cao đẳng mà mình cần, Hoàng Hiểu Đông đứng trong căn phòng trọ của mình mà cầm tấm bằng trên tay, nhìn mà thở một hơi việc học của hắn đã hoàn thành, bây giờ cũng chỉ còn đi tìm việc mà tiếp tục cuộc sống trong tương lai của mình. Hoàng Hiểu Đông rời lại khỏi phòng trọ mà bắt đầu một ngày mới mà tiến tới nơi nhà hàng Saigon Pumpkin hắn vẫn đang làm mà tiếp tục công việc.
Trong một năm này hắn không hề gặp lại cô gái Phan Thùy Lưu, mà hắn từng gặp khiến trong lòng Hoàng Hiểu Đông cũng có chút tiếc nuối trong lòng nhưng cũng không biết phải làm sao. Lúc này, Hoàng Hiểu Đông cũng đã men theo con đường mà tiến tới nơi làm việc, hôm nay cũng là ngày làm việc đầu tháng của hắn, chính vì vậy, hắn cũng đang có ý định xin nộp đơn để luân chuyển chức vụ.
Tiến vào trong nhà hàng, Hoàng Hiểu Đông lại nhìn Thanh Thị Tú mà gật đầu, Thanh Thị Tú đang dọn dẹp cũng nhìn hắn mà hỏi:
- Cậu về quê mới lên sao ở quê có vui không!
Hoàng Hiểu Đông chỉ mỉm cưới gật đầu rồi tiến nhanh vào trong phòng bếp để trang bị đồ y phục nhân viên rồi nhìn Thanh Thị Tú đang cùng những người khác:
- Tú chúng ta làm ở tầng trên mà, tầng này đâu phải nhiệm vụ của chúng ta!
Thanh Thị Tú gật đầu mà mỉm cười rồi cùng tiến lên phía trên, tất thảy nhân viên phục vụ của nhà hàng này cũng chỉ có mười người gồm năm nam, năm nữ cùng với mười đầu bếp, phân ra mỗi tầng năm năm. Chính vì vậy mà cũng như năm nhân viên ở dưới năm nhân viên phục vụ ở trên tầng.
Nhưng cũng chỉ có một kế toán làm việc, cùng một quản lý nơi này, bọn họ ở ngay tầng trệt làm nhiệm vụ tính toàn tiền và thống kê lương, cũng như quản lý, quản lý hết nhà hàng này cùng hai bảo vệ phía ngoài.
Hoàng Hiểu Đông chính là một trong mười nhân viên phục vụ ở nhà hàng Pumpkin Tân Phú này. Hoàng Hiểu Đông cùng Thanh Thị Tú liền tiến lên tầng trên mà làm việc, phía trên cũng đã có ba nhân viên từ lúc nào mọi thứ đều gọn gàng ngăn nắp.
Hoàng Hiểu Đông chỉ nhìn ba người hai nam một nữ mà gật đầu, Thanh Thị Tú thì lại hợp với người nữ kia mà nói chuyện, có thể nói tất cả nhân viên trong nhà hàng này đều còn rất trẻ, chỉ từ hai mươi tới ba mươi nhưng đầu bếp thì đã có người khoảng bốn mươi.
Hoàng Hiểu Đông hơi ngạc nhiên vì nhân viên phục vụ có vẻ như đã thay đổi cũng khoảng bảy người, chỉ còn lại hắn cùng Thanh Thị Tú và một thanh niên khác là chưa nghỉ việc để đi làm công việc khác.
Hoàng Hiểu Đông đi tới cạnh Thanh Thị Tú mà hỏi nhỏ:
- Cậu đã dự định nghỉ việc nơi này chưa!
Câu hỏi của Hoàng Hiểu Đông không khỏi khiến Thanh Thị Tú giật mình cùng với cô gái bên cạnh mà nhìn hắn nhưng chỉ có Thanh Thị Tú là ngạc nhiên hỏi hắn:
- Đông, câu định nghỉ nơi này sao, cậu là người làm ở nơi này lâu nhất đấy!
Thanh Thị Tú nhìn hắn mà nói, mặc dù không hiểu là vì sao Hoàng Hiểu Đông lại hỏi mình như vậy, Hoàng Hiểu Đông lại nói tiếp:
- Cậu không định đi tìm việc nơi khác sao!
Thanh Thị Tú nghe vậy trong lòng trở nên do dự rồi lại nói nhỏ nhưng lại không nói gì mà hỏi ngược lại hắn:
- Cậu định nghỉ nơi này sao, mình sẽ làm thêm vài tháng nữa vì còn vài tháng nữa mình mới hoàn thành xong việc học của mình rồi mới lấy được tấm bằng đi làm việc khác!