Phoenix - Phượng Hoàng Lửa

Chương 1: Chương 1: Giới thiệu




“Lãnh Phong, đến bây giờ em đã hiểu vì sao từ trước đến giờ anh không giờ nói lời yêu em, hiểu rằng anh thật ích kỷ. Tại sao đến cuối cùng, anh vẫn quá nhẫn tâm như vậy? Chỉ để mình anh được yêu em, được lo lắng cho em. Có phải anh muốn biến em thành kẻ vô tâm, kẻ ngốc nghếch như vậy anh mới vừa lòng? Anh thà để bản thân hy vọng, để bản thân chịu thiệt, bản thân hy sinh chứ nhất định không để em toàn tâm toàn ý yêu anh, tin tưởng tình yêu của anh. Anh không muốn gieo hy vọng cho em, cũng không muốn em chính vì những ký ức giữa hai chúng ta không thể quên anh khi ngày này đến.

Bây giờ em đã hiểu lời cuối cùng anh nói với em “Xin lỗi em…”

“Xin lỗi vì yêu em chính điều ích kỷ nhất anh có thể làm…”

Em đã từng nghĩ cuộc sống của mình sẽ như thế nào nếu không gặp anh. Sinh ra, lớn lên trong môi trường bình thường, sau này sẽ có một công việc ổn định, thoải mái, tìm được người mình yêu và người đó cũng yêu mình. Em và người đó sẽ kết hôn, với những đứa con bụ bẫm xinh xắn và nuôi dạy chúng. Em cũng đã tưởng tượng mình khi về già, mái tóc bạc trắng, làn da nhăn nheo, bắt đầu suy nghĩ về quá khứ và kể cho những đứa cháu của mình về cuộc đời không mấy khác biệt của mình.

Nhưng anh đã đến bên cuộc đời em như một làn gió lạnh lẽo và rét buốt. Những ngày đầu gặp anh, em chưa từng nghĩ mình sẽ có bất kỳ sợi dây liên kết nào với người con trai này. Rồi anh đã ở bên em khi em gặp rắc rối. Tuy đôi lúc anh làm em bực mình vì anh quá cứng ngắt, quá vô vị nhưng tận sau đáy lòng, em luôn ghi nhớ những gì anh đã làm cho em. Tất cả đều vì em.

Đã đôi lúc em từng nghĩ, cuộc đời của mình sẽ ra sao nếu chưa từng gặp anh?

Có lẽ nó sẽ bằng phẳng hơn, dễ thở hơn và không chịu nhiều thương tổn như thế này. Anh cũng từng bảo em hãy quên anh đi, hãy tìm cho mình một người con trai tốt hơn, yêu thương em và nhất là người đó không bao giờ mang đến bất hạnh cho em như anh.

Em cũng đã cố quên anh. Nhưng Lãnh Phong, anh bảo em làm thế nào để quên anh đây? Ngay cả khi em quên tất cả mọi người, thất lạc tất cả ký ức của mình. Ngay cả khi em quên mất chính em là ai, quên mất những người thân, bạn bè, em vẫn không quên được anh. Không phải là không muốn quên mà là không thể quên. Ba năm qua, ngày nào em cũng dặn lòng phải quên anh, chỉ có quên anh đi, em mới có thể thực hiện được lời hứa năm đó với anh, sống thật tốt. Chỉ khi quên anh đi, em mới có thể mỉm cười, có thể bước tiếp cuộc đời này mà không quảnh đầu nhìn lại. Chỉ là…em không thể làm được.

Vậy nên sẽ không sao nếu anh có đối xử lạnh lùng với em. Không sao cả nếu ở bên anh là những bất hạnh. Tất cả sẽ không sao nếu đó là anh...” (trích trong Phoenix)

Đôi lời của tác giả: Trong quá trình sáng, mình có tham khảo một số tài liều từ nhiều nguồn và ý kiến của các bạn. Chân thành cảm ơn Khê Nhi, Hàn Tâm, Hạnh My những người đã sát cánh cùng Thiên Di từ khi Phoenix chỉ mới là những ý tưởng sơ khai. Cảm ơn Siêu Cú, một người bạn qua mạng đã giúp mình có những ý tưởng độc đáo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.