Khương Hồ lên xe, Thẩm Dạ Hi như không có việc gì mà cùng cậu nói nhảm: “Buổi tối em muốn ăn gì, đi qua siêu thị thuận tiện mua luôn.”
Khương Hồ nghĩ: “Ân… món gì nhiều nước đi.”
Thẩm Dạ Hi cười cười: “Măng tây được không?”
“Được, ăn cả trứng gà nữa.”
“Già mà còn ăn trứng gà, sớm muộn cũng thành ngu ngốc.”
“Trong trứng gà có nhiều protein.” Khương Hồ nghiêm túc.
“Đầu đất, ngu ngốc cùng nhược trí?” Thẩm Dạ Hi chọc cậu.
“Anh mới….” Khương Hồ mang theo ý cười quay đầu lại, nhìn mặt Thẩm Dạ Hi mà im lặng, nhíu mày nhìn anh. Thẩm Dạ Hi có điểm chột dạ, sờ mặt mình, miễn cưỡng cười: “Sao vậy, trên mặt anh có gì à?”
“Xảy ra chuyện gì?” Khương Hồ nói.
Lại nữa, người học tâm lý thật đáng ghét. Thẩm Dạ Hi oán thầm, ra vẻ vô tội hỏi: “A, có chuyện gì chứ?”
“Anh nhìn đầu ngón tay anh xem.” Khương Hồ dùng cằm hất về phía ngón trỏ và ngón cái đang thân mật cọ nhau của Thẩm Dạ Hi, rồi lại nhanh chóng nói tiếp: “Lúc anh cười không phát hiện khóe miệng nhếch về bên phải sao?”
“Thật không, đêm qua gió lớn không đóng cửa sổ nên vậy đi?” Thẩm Dạ Hi cười ngượng. (Chi: ý anh chắc là gió giật méo miệng.)
“Vẫn lệch.” Khương Hồ dùng ngón trỏ đẩy kính, “Còn nếu anh thực vô tội thì dùng biểu tình mờ mịt nhìn em làm gì, lúc anh nói chuyện ánh mắt nhìn xuống trước rồi mới nhìn em, sau đó đảo quanh một vòng, anh có biết bình thường sẽ không lặp đi lặp lại với tần suất như vậy…”
Thẩm Dạ Hi thở dài: “Khương Hồ, trên thế giới nếu có nhiều người như em, xác suất ly hôn chắc chắn đạt đến độ cao trước nay chưa từng có.”
Khương Hồ nhướng mi, gật đầu, quay mặt đi: “Nga, em đây không hỏi.”
Trên mặt cậu vẫn bình tĩnh, trong lòng có chút buồn, Khương Hồ rốt cục hiểu được, lúc trước vì sao khi mình giấu chuyện thì Thẩm Dạ Hi lại khổ sở như vậy. Đôi khi, đối với chuyện của người khác, người ta không muốn nói mình cũng không tiện hỏi nhiều, đó là tôn trọng, nhưng mà người kia… khác a.
Trong lòng anh có gì đó vướng bận sẽ khiến lực chú ý đến mình giảm bớt. (Chi:… em nó thật bá đạo, không có thì thôi, một khi có là muốn giành hết của anh luôn :v)
Thẩm Dạ Hi lái xe đến cửa siêu thị, nghiêng đầu nhìn Khương Hồ, trên mặt cậu không xuất hiện bất cứ biểu tình nào, nhìn như không có gì nhưng anh có thể cảm giác được Khương Hồ đang mất hứng, cả người mang theo tầng áp lực, vì thế đưa tay xoa đầu cậu: “Làm sao vậy, không vui?”
Khương Hồ tính nói mình quả thật như vậy nhưng mà lời nói tới bên miệng thì thay đổi: “Không có.”
“Tới địa ngục đi.” Thẩm Dạ Hi vỗ ót cậu một cái, “Người khác anh không hiểu nhưng sao lại không hiểu em chứ?” Anh dừng một chút, thở dài, “Vừa rồi có đồng nghiệp gọi điện đến nói chuyện vụ án, ân…cụ thể anh cũng không thể nói rõ ràng, bọn họ cũng không điều tra rõ, ai cũng mơ hồ không biết sao lại như vậy, nên bảo anh đừng nói ra ngoài.”
Thẩm Dạ Hi gãi tóc mình, nắm cổ áo Khương Hồ kéo vào trong xe, còn vỗ vỗ lưng cậu, khí lực có điểm lớn làm Khương Hồ nghiêng cả người về phía trước, Thẩm Dạ Hi ôm vai cậu, nói nhỏ vào tai cậu: “Có lòng như vậy, bảo bối, hắc hắc, biết em vì sao…. để tâm như vậy không?”
Khương Hồ xù lông.
Thẩm Dạ Hi vươn tay còn lại ra, đè cậu lại, tiếp tục dùng giọng điệu vô cùng mờ ám nói: “Em nha có chuyện gì cũng dùng hết tâm tư, dùng hết sức mình a, nhìn thân thể nhỏ xíu này của em coi, xương cốt đều nhô ra hết.”
Khương Hồ giãy dụa không được, trừng anh. Thẩm Dạ Hi thật muốn hôn một cái, nhớ đến bây giờ đang ở nơi công cộng, vì thế nhịn, thấy hai má Khương Hồ có chút hồng, đưa tay: “Đừng nói lời dư thừa, cho em cắn.”
Trong nháy mắt đó Khương Hồ thật sự muốn cắn anh.
Một đường cãi nhau ầm ĩ mà trở về, Thẩm Dạ Hi cười cười đem Khương Hồ đẩy ra khỏi nhà bếp, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, xắn tay áo rửa đồ ăn rồi nấu cơm — Tiểu tử này, thực con mẹ nó khôn khéo, một chút lay động nhỏ nhẹ cũng có thể làm cho cái mũi thính kia của cậu cảm thận được cái gì đó không thích hợp, qua được một ải thật không dễ
Thẩm Dạ Hi lắc đầi, nhẹ nhàng dùng dao gọt vỏ măng tây.
Anh mới trầm tĩnh lại, di động lại vang lên, trong lòng Thẩm Dạ Hi căng thẳng, lau tay, sau đó soi gương trong bếp điều chỉnh tốt tâm tình của mình, cảm thấy không có chuyện gì liền từ phòng bếp đi ra, nói với người trong phòng: “Khương Hồ!”
“A?”
“Trong nhà không có trứng gà, em ra ngoài mua một bao đi.”
“Trứng gà…. giờ đi mua?” Khương Hồ lết ra, ngáp một cái, “Không thể bỏ qua sao?”
“Nhanh đi, đang chờ dùng đây.” Thẩm Dạ Hi trở mặt, “Không phải anh bảo là bỏ qua sao, không biết người nào đòi ăn nha…”
“Em cảm thấy không có cũng không sao nha.” Khương hồ lười biếng mà dạo một vòng quanh bếp, lấy miếng cà chua, chỉ điện thoại của Thẩm Dạ Hi, “Di động của anh đang rung kìa.”
Tên Trịnh Tư Tề này, Thẩm Dạ Hi nghĩ
Không cách nào, chỉ có thể ‘Nga’ một tiếng, bắt máy, không đợi đối phương nói gì, vừa bắt máy liền nói: “Tới địa ngục đi, trời rất nóng, không tiếp!”
Trịnh Tư Tề nghẹn họng sửng sốt: “A?”
“Lão Vương không phải tôi nói anh, có gì mà gọi, chuyện lớn chuyện bé cũng gọi mượn người, tổ bọn tôi ra đều là chuyên nghiệp, mỗi lần đi làm đều là việc lớn, các người truy quét thì đừng tìm bọn tôi.”
Anh nói xong, nghiêng đầu trừng mắt nhìn Khương Hồ, một tay che điện thoại: “Còn không mau đi, lần trước xào rau không có trứng gà thì em không ăn một miếng, anh còn không biết em sao, nhanh đi, đến siêu thị trong khu, chỉ có vài bước thôi.”
“Nga.” Khương Hồ lắc lư đi ra ngoài.
Thẩm Dạ Hi nghe thấy tiếng cửa phòng đóng, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, đè thấp giọng nói với Trịnh Tư Tề đang mờ mịt bên kia: “Tôi không nói nói anh đè nén sao, anh lúc này lại gọi cho tôi….”
“A?” Trịnh Tư Tê vô tội.
Thẩm Dạ Hi đột nhiên nhớ đến, kỳ thật lão Trịnh cũng không biết Khương Hồ ở trong nhà mình, hít sâu một hơi: “A a a cái gì? Anh là con quạ à? Nói, chuyện gì?”
.
Biểu tình lười biếng trên mặt Khương Hồ sau khi ra cửa liền biến mất, cậu đi đến sau tòa nhà, lấy điện thoại gọi cho Mạc Thông.
“Tiểu Khương?”
“Mạc cục, hỏi ông một chuyện, có phải Kha Như Hối trốn rồi không?”
Mạc Thông sửng sốt: “Cậu biết….” Mấy chữ vừa ra khỏi miệng Mạc Thông liền hối hận, không hổ là con cáo con, nhíu mày: “Tiểu tử, lừa tôi?”
Khương Hồ cũng không phủ nhận, nhẹ nhàng nói: “Được rồi.”
“Tiểu Khương, cậu nghe tôi…”
“Được rồi, tôi hiểu, Mạc cục yên tâm, tôi có chừng mực.” Khương Hồ cắt ngang ông, dừng một chút, còn nói, “Dạ Hi không muốn tôi biết, ông coi như tôi không có gọi điện, giấu nha.”
Sau khi ngắt điện thoại, Mạc Thông nhìn điện thoại trong tay mà câm nín, chớp mắt.
An Tiệp vừa đúng lúc đi qua: “Làm sao vậy?”
Mạc Thông thuận thế ôm thắt lưng ông, cọ cọ: “Trường Giang sóng sau đè sóng trước a, đè một cái khiến anh lên tận bờ luôn, anh cảm thấy áp lực rất lớn, làm sao bây giờ?”
An Tiệp khóe miệng giật giật.
Kha Như Hối giống như là một đám mây đen ở trên đầu người ta – ngàn vạn lần đừng để cho hắn biết, ngàn vạn lần đừng để cho hắn biết…Đầu năm nay, muốn nói chuyện yêu đương bình thường như thế nào lại khó khăn như vậy.
Đám mây đen này cũng ở trong lòng nhiều nguòi, một tháng trôi qua, không có chuyện gì đặc biệt xảy ra, nửa tháng lại qua, vẫn không có gì xảy ra.
Y tựa như đã trở về địa ngục, biến mất khỏi thế gian, ngày bình yên khiến người ta cảm thấy sóng ngầm mãnh liệt.
Thẳng đến khi trời thu mát mẻ đến, nắng hè chói chang bị một trận mưa xua tan tất cả độ ấm, mọi người bắt đầu che chắn bản thân, vội vàng đi lại.
Đầu tiên là lúc Thịnh Diêu lên mạng thấy một tin tức, cậu không chút để ý nhìn lướt qua, còn nói giỡn với mọi người: “Thành phố Đồng có một vụ án giết người biến thái, người chết cư nhiên còn là người cùng nghề, hắc.”
Mọi người nói đùa một chút rồi ai cũng không để trong lòng, không quá vài ngày lại nhảy ra một cái tin – cảnh sát Thành phố Du Tây chết thần bí, sát thủ liên hoàn thật thật giả giả.
Tiếp theo lại là một tin – Thành phố Hoa Nam, Thành phố Tĩnh Giang, thậm chí sau mười ngày, trong chính thành phố này cũng có một nhân viên chấp pháp bị mưu sát.
Mọi người bắt đầu cảm thấy bất an.
Không khí trong cục ngưng trọng, sáng sớm, Mạc Thông tự gõ cửa tìm đến văn phòng bọn họ: “Đều theo tôi đến phòng họp đi.”
Sắc mặt Mạc Thông cho đến bây giờ cũng chưa từng nghiêm túc như vậy, làm cho đám người đi theo cũng nhịn không được khẩn trương hơn. Vào phòng họp liền cảm thấy không khí bên trong dị thường âm trầm, mấy người đàn ông không biết từ nơi nào đến đã ngồi, khói thuốc bay khắp nơi.
Mạc Thông ngắn gọn giới thiệu: “Cảnh sát thành phố Đồng Lý Cảnh Vinh, Mạnh Gia nghĩa của Du Tây, Ngụy Dư của Hoa Nam, còn có Phùng Kỉ của Tĩnh Giang, tinh anh các nơi đều đến đây giúp đỡ phá án, đây là tổ phá án lớn của cục chúng tôi, tất cả mọi người ngồi đi.”
Qua loa xem như nhận thức, Mạc Thông ngồi xuống, hai tay để cùng một chỗ, nâng cằm, trầm giọng nói: “Chuyện gần đây xảy ra mọi người trong lòng chắc đều biết, người này…”
Ông lấy mấy tờ báo để ra, trên đó đều là tiêu đề bắt mắt: nhiều nhất là nhân viên chấp pháp bị giết, biến thái sát nhân cuồng, hay là có màn đen khác?
“Có tin nói, người này gần đây đã muốn trốn đến đây.” Ánh mắt Mạc Thông nhìn mọi người một vòng, lấy ra một tấm ảnh, “Cảnh sát Trương Tiểu Kiền của phân cục D, chính là người hôm trước hi sinh vì nhiệm vụ, tư liệu đầy đủ, Di Ninh con đi kiểm tra hòm thư, chút nữa ba đưa con mở rộng điều tra.
An Di Ninh gật đầu.
“Từ lúc vụ án phát triện đến giờ, hung thủ này ở chỗ nào cũng khoảng mười đến hai mươi ngày, sau khi để lại xác mới đến chỗ khác, chúng tôi muốn nắm bắt thời gian, lần này liên hợp phá án, hy vọng mọi người có thể cùng hỗ trợ phá án.”
Không khí có chút áp lực, hơi dừng một chút, Mạc Thông thở dài: “Tôi hi vọng mọi người để ý vụ án này cẩn thận hơn vụ khác. Dù sao cũng là nhằm vào nhân viên chấp pháp, nếu xử lý không tốt, có thể sẽ loạn. Nếu ngay cả thành phố này cũng không còn cảm giác an toàn, thì sẽ bắt đầu loạn, nên…”
Người dân bình thường còn có gì để dựa vào chứ?