Phối Giác

Chương 21: Chương 21




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

“Không được… xin anh… ư… ưm…” Từ trong căn phòng xa hoa quen thuộc kia truyền ra lời cầu xin nức nở nghẹn ngào đầy xấu hổ của một nam nhân. Nhưng người đàn ông cường tráng đang ở trên cơ thể hắn cũng không hề ngừng lại, không những thế tốc độ còn nhanh hơn, tựa hồ chỉ như vậy mới có thể phát tiết hết bất mãn trong long ra.

Trong không khí tràn ngập một mùi hương nam tính nhưng cũng đầy dâm mỹ. Còn có thanh âm nam nhân phía trên đang thở gấp gáp cùng người dưới thân không nhịn được mà nức nở. Sau một lúc lâu quất xuyên lien tục, nam nhân kia tựa hồ đã tới cực hạn, hậu huyệt không ngừng mãnh liệt co rút, gắt gao ôm chặt lấy cái nam tính trong cơ thể mình, ngọc hành cũng không ngừng bắn ra tinh hoa.Namnhân gầy gò như thể kinh ngạc cảm giác được sâu trong cơ thể mình có một dòng nhiệt lưu nóng bỏng lấp đầy, tiếp đó lại là một trận co quắp.

Một lúc lâu sau, nam nhân trên người hắn nhìn xuống nam tử gầy yếu đã có chút hư thoát, người phía trên đương nhiên chính là Lê Ương.

Hắn thở dài một hơi, vuốt ve khuôn mặt Lâm Tĩnh Hải, sau đó ôm hắn vào phòng tắm. Lâm Tĩnh Hải lần này bị giày vò đến như chết đi sống lại, trong lúc hôn mê hắn vẫn tưởng mình đang ở bên Lạc Tường, cả người đều trở nên căng thẳng cùng đau đớn khiến cho hắn sợ hãi, cái cảm giác thống khổ này khi xưa ở bên Lạc Tường hắn thường xuyên phải nếm trải.

Bản thân hắn sau khi lâu ngày được đối đãi ôn nhu đã quên mất lúc trước từng bị đối xử như thế nào. Lúc chạm vào nước nóng, thân thể hắn đau đến phát run! Trong tình huống này, luôn luôn là tự hắn dùng nước lạnh mà tẩy rửa. Trong vô thức hắn muốn đẩy tay người bên cạnh kia ra, nhưng lại bị ngăn lại.

“Tĩnh Hải, tôi rửa giúp cậu, đừng cản.” Nhận ra giọng nói của Lê Ương, Lâm Tĩnh Hải cũng dần dần tỉnh táo lại, nhưng trong ánh mắt hắn vẫn không giấu nổi chút e ngại cùng đề phòng.

Lê Ương cũng làm như không nhìn thấy mà tiếp tục động tác ôn nhu dịu dàng, khác hẳn một trời một vực với người vô cùng thô bạo khi ân ái vừa nãy.

“Hôm nay tôi thô lỗ như vậy với cậu là có nguyên nhân. Cậu cũng hiểu rõ, chúng ta vốn là giao dịch, nên cũng hy vọng cậu sẽ không gây ra những phiền toái không cần thiết, những dây dưa mắc míu tình cảm của cậu không nên lôi tôi vào. Nếu gây ồn ào liên lụy tới tôi sẽ không hay. Tôi không muốn vợ mình biết được… Hơn nữa Lâm thị mặc dù với tôi không có gì uy hiếp, nhưng cũng là một đối tác vô cùng quan trọng, tôi không hy vọng quan hệ này bị sứt mẻ dù chỉ một chút. Tóm lại, mong cậu không nên vi phạm.”

Đầu Lâm Tĩnh Hải cúi thấp một cách cứng nhắc, giọng nói khàn khàn của hắn nhè nhẹ vang lên: “Hôm nay là tôi đã quá phận. Tôi sẽ chú ý. Sau này không bao giờ tái diễn nữa…” Hắn thầm nghĩ, vô luận thế nào mình cũng sẽ không bao giờ thoát khỏi số mệnh phải đóng vai phụ này, nguyên lai trong mắt người khác, mình vốn là kẻ không thể nào chịu nổi như thế…

Lê Ương sau khi tắm rửa giúp Lâm Tĩnh Hải thì cũng vội vã rời đi. Hắn không biết rằng chính Lâm Tĩnh Hải cũng chưa từng ngủ lại đó. Hắn dù mệt mỏi, thống khổ thế nào cũng đều quay về ngủ ở căn phòng nhỏ của chính mình. Nơi đó cho hắn cảm giác an toàn cùng yên ổn. Nếu ở lại khách sạn, hắn sẽ bị mất ngủ, hoặc nếu ngủ được cũng sẽ chìm trong cơn ác mộng không thôi.

Lâm Tĩnh Hải trả phòng, cũng không nhìn đến ánh mắt của người phục vụ mà trực tiếp đi ra cửa lớn.

Hắn khi qua đêm cùng Lê Ương cũng chưa bao giờ bỏ lại xe của mình, mỗi lần về nhà đều tự lái xe trở về. Buổi tối hôm nay, mặc dù đầu hắn đang đầy mồ hôi, nhưng trong thâm tâm hắn cũng vẫn chưa nóng lòng muốn về nhà. Hắn chậm rãi bước đi, tưởng tượng chính mình đang nhàn nhã tản bộ. Ít nhất cũng phải tìm cho mình một niềm vui thì mới có thể cố gắng mà sống sót, không phải sao?

Từ ngọn đèn rực rỡ bên trong một khung cửa sổ, hắn nhìn thấy một nam nhân ốm yếu, sắc mặt tái nhợt đến dọa người, cùng với đôi gò má đỏ một cách khác thường.Namtử cũng từ trong tấm kính nhìn hắn. Hắn cười, nam tử cũng cười, hắn cau mày, nam tử cũng cau mày, hắn thử đưa tay vỗ vỗ mặt, nam tử cũng đưa tay vỗ vỗ mặt. Hắn vui sướng nhớ lại mình khi còn bé.

“Mẹ, mẹ xem đi, quần áo này thật đẹp, Tiểu Hổ lớp bên cạnh có, Tiểu Hầu tử có, bạn ngồi cùng bàn của con cũng có. Con cũng muốn có một bộ giống như vậy. Bọn họ nói muốn dùng bộ này làm đồng phục của đội bóng rổ. Nên con cũng muốn mua.”

“Tiểu Hải…” Mẹ hắn sắc mặt không khỏe khó xử nhìn vào ánh mắt khát vọng của tiểu nam hài, “Mẹ cũng muốn mua cho con, nhưng tiền lương tháng này mẹ định dùng để mua đồ ăn cho con bồi bổ, con mặc dù thể dục giỏi, nhưng thân thể lớn rất nhanh, dinh dưỡng nếu không đủ sẽ khiến cho cơ thể yếu ớt.”

Tiểu nam hài vô cùng hiểu chuyện chỉ lưu luyến bên cửa kính một chút, sau đó đột nhiên phát hiện có hình ảnh mẹ và mình phản chiếu bên trong. Hắn nghịch ngợm dừng lại nói: “Mẹ, con cũng có thể mặc được này.” Hắn đem chính mình ướm vào hình ảnh bộ quần áo ở bên trong sau đó cười hì hì. Trong ánh mắt tràn ngập màu sắc rực rỡ, mẹ hắn cũng vui vẻ cười theo. Hai người lại tiếp tục đi về phía trước. Mẹ hắn biết con mình vì nhìn thấy thân thể gầy yếu của mẹ nên mới nói vậy để an ủi nàng.

Lâm Tĩnh Hải nhớ lại chuyện cũ, ôn nhu dùng đầu ngón tay chạm vào khung cửa kính, khóe miệng nở một nụ cười mỉm đầy hoài niệm bi thương.

“Mẹ, mẹ. Xem nè, cái áo khoác ngoài này nhìn thật đẹp. Chờ khi có tiền con sẽ mua cho mẹ những bộ đẹp nhất.” Nhìn đứa con yêu quý nói với mình những lời hùng tâm tráng trí như vậy, nữ tử thoạt nhìn vốn rất bình thường chợt lộ ra nét cười vô cùng xinh đẹp, khiến cho người khác cũng phải lấy làm kinh diễm…

Mẹ… con giờ đã có thể mua cho mẹ những bộ y phục đẹp nhất rồi đó… Nhưng mẹ đang ở nơi nào… đang ở trên thiên thường chờ con hay là… đã quên Tiểu Hải của mẹ mà đi đầu thai chuyển kiếp rồi…

“Tiên sinh? Tiên sinh?” Phía bên trong, người chủ cửa hàng thấy một nam nhân ăn vận sang trọng đứng ở trước cửa sổ nhìn ngắm hồi lâu, liền bước ra ngoài hỏi: “Ngài có cần giúp đỡ không?”

“A… không cần đâu… cám ơn.” Lâm Tĩnh Hải thấp giọng nói, khóe miệng vì nhớ đến nụ cười của mẹ mà vẫn chưa mất đi nét cười, trong chốc lát chưa thể nào phục hồi vẻ mặt như cũ được.

Nói xong, Lâm Tĩnh Hải tiếp tục đi về phía trước, không biết phía sau mình, người bán hàng mặt vẫn còn đỏ bừng vì nụ cười vừa rồi của hắn.Namnhân này khi cười rộ lên thật sự trông rất mê người…

Bởi vì khí trời càng ngày càng lạnh, người qua kẻ lại trên đường cũng thưa thớt đi nhiều. Nhưng bởi vì đây vốn là một khu phố buôn bán sầm uất, nên vẫn có một vài đôi tình lữ không sợ lạnh mà còn đang sóng bước bên nhau đi dạo. Bọn họ trò chuyện rồi cười đùa thân mật, đi qua bên cạnh Lâm Tĩnh Hải, sau đó bước vào cửa hàng sau lưng hắn. Lại có đôi trước mặt Lâm Tĩnh Hải vẫn thoải mái ôm hôn vô cùng quấn quýt…

Trong ánh mắt hắn lộ ra vẻ hâm mộ cùng nỗi chua xót vì không cách nào được như vậy, khiến cho hắn đau đớn khôn nguôi …

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.