Phối Giác

Chương 27: Chương 27




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Quãng thời gian này của Lâm Tĩnh Hải so với trước đây cũng không có gì thay đổi, chỉ là mỗi tối đều có người ở dưới tòa nhà của công ty đợi hắn, người này đương nhiên chính là Lạc Tường. Lâm Tĩnh Hải cho tới bây giờ cũng coi như không biết, cứ lái xe của mình, mặc kệ hắn đi theo phía sau.

Lạc Tường cũng không bảo hắn muốn cùng nhau về nhà, chỉ ở dưới lầu nhìn lên, khi thấy hắn tắt đèn đi ngủ, mới có thể an tĩnh mà quay xe đi về nhà. Có khi Lâm Tĩnh Hải cũng sẽ tắt đèn, sau đó ngồi bên cửa sổ nhìn ra, nhưng những lúc này Lạc Tường dường như có cảm ứng mà không chịu về, mãi đến khi Lâm Tĩnh Hải thật sự ngủ mới rời đi. Qua một thời gian dài, Lâm Tĩnh Hải cũng không buồn để ý nữa, buồn ngủ thì sẽ ngủ, chỉ có điều thường ở trên giường trằn trọc hồi lâu.

Một ngày sau khi tắt đèn, Lâm Tĩnh Hải tới cửa sổ ngồi thật lâu, rồi quyết định mở cửa xuống dưới nhà. Nhìn thấy Lâm Tĩnh Hải đi xuống, Lạc Tường vội vàng từ trong xe bước ra, hai người chỉ nhìn nhau trong im lặng. Sau đó Lạc Tường liền cởi áo vest bên ngoài ra rồi khoác thêm cho Lâm Tĩnh Hải.

“Anh trước đây chưa từng khoác thêm áo cho tôi.” Lâm Tĩnh Hải bình tĩnh nói.

“Có điều, chúng ta ở bên nhau cũng chẳng bao lâu, khi đó trời còn chưa lạnh, nếu lạnh thì chắc anh cũng sẽ làm thế này thôi.”

“Anh…” Lạc Tường nhất thời cứng họng, vì hắn biết những điều Lâm Tĩnh Hải nói đều là sự thật.

“Anh còn muốn thế nào nữa?” Lâm Tĩnh Hải nhìn Lạc Tường, chăm chú thật sâu vào đôi mắt thăm thẳm mà hắn từng chìm đắm kia, trên khuôn mặt cũng không lộ bất cứ một tia tình cảm nào: “Không phải lúc này anh nên bỏ tất cả lại sau lưng hay sao?”

“Anh muốn…”

“Muốn lên giường sao? Vậy anh cuối tuần trở lại đi, bởi mỗi lần làm anh đều khiến tôi rất đau đớn, có khi còn chảy máu nữa, chỉ có cuối tuần tôi mới có thể nghỉ ngơi được.”

Trái tim Lạc Tường chợt đau như dao cắt: “Tĩnh Hải, anh không có ý này.”

Lâm Tĩnh Hải lại lâm vào trầm mặc.

“Anh thật sự rất yêu em.” Lạc Tường cũng cảm giác được lời nói của mình rất nhợt nhạt và yếu ớt.

“Nếu trước kia không yêu thì có thể thương tổn hay sao?” Mỗi lời nói của Lâm Tĩnh Hải lại đâm thêm những mũi dao vào lòng của Lạc Tường.

“Anh biết mình đã sai vô cùng lớn. Tĩnh Hải, anh đã sai rồi. Anh…” Lời nói của Lạc Tường đã có chút không còn mạch lạc.

“Lạc Tường, tôi đối với anh vốn là có cảm tình.” Lạc Tường vô cùng kinh hỉ ngẩng đầu, nhưng nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của Lâm Tĩnh Hải, phút chốc trong lòng lại dâng lên dự cảm bất hảo.

“Nhưng tình yêu của tôi đã không còn nữa, nó bùng cháy quá nhanh, không kịp đợi tôi giữ lại một mồi lửa đã tan biến mất.”

“Coi như là có, tôi cũng không thể tiếp tục ở bên anh, bởi vì tôi lúc này ngủ cũng không yên, mỗi khi nhắm mắt là lại mơ đến những chuyện trước kia. Tôi vĩnh viễn không có cách nào tin tưởng anh được nữa, Lạc Tường.”

Lâm Tĩnh Hải nhẹ thở dài một hơi: “Anh đi đi, bây giờ tôi không còn hận anh, chỉ có điều cũng không yêu thôi. Anh không cần phải phí hoài công sức vì tôi nữa.”

Cảm thấy Lâm Tĩnh Hải đã muốn đặt dấu chấm hết cho bức tranh tình ái này làm Lạc Tường vô cùng sợ hãi.

“Không, Tĩnh Hải, anh sẽ sửa chữa, anh sẽ bảo vệ em thật tốt… Anh…” Không đợi Lạc Tường nói xong, Lâm Tĩnh Hải đã cởi áo khoác lúc nãy vừa được phủ thêm ra đưa cho Lạc Tường, rồi quay đầu trở lại tòa nhà.

Lạc Tường nhìn theo bóng lưng Tĩnh Hãi, trong lòng cảm thấy như mình sắp mất đi người mình yêu thương nhất. Nỗi lo lắng khiến cho hắn không dám về nhà, cứ một mực ở dưới tòa nhà Lâm Tĩnh Hải mà chờ đợi. Đến khi quá mệt mỏi, hắn mới ngả lưng gối đầu lên chiếc áo lúc nãy Lâm Tĩnh Hải vừa khoác qua, vẫn còn vương lại chút mùi hương nhàn nhạt đầy quen thuộc, cứ thế ngủ thiếp đi.

Đến sáng hôm sau tỉnh dậy, hắn giật mình nhìn lại, đã bảy giờ rồi, lúc này Lạc Tường mới thở phào nhẹ nhõm, thật may hắn vẫn chưa ngủ qua giờ Lâm Tĩnh Hải đi làm. Nhưng Lạc Tường đợi đến mười giờ, vẫn không thấy Lâm Tĩnh Hải ra khỏi cửa. Sao lại có thể như vậy? Lâm Tĩnh Hải vốn là một người có tác phong vô cùng nghiêm túc, sao đến giờ này mà chưa đi ra. Trái tim Lạc Tường bắt đầu run lên vì sợ hãi.

Hắn chạy lên gõ cửa phòng, thấy cửa đã bị khóa chặt: “Tĩnh Hải! Lâm Tĩnh Hải! Rầm rầm rầm!”

Lạc Tường lớn tiếng gọi to. Thi thoảng có vài cánh cửa của những căn hộ bên cạnh mở ra một chút, sau đó ngay lập tức lại đóng vào. Chỉ một lúc sau, bảo an của tòa nhà đã chạy lên.

“Tiên sinh, xảy ra chuyện gì vậy?”

“Người trong nhà này không ra ngoài, anh có chìa khóa nhà không?” Lạc Tường ôm lấy nhân viên bảo an vội vã hỏi.

“Không. Không có.” Nhân viên bảo an cũng có điểm lúng túng trả lời.

“Mau gọi người đến hỗ trợ, chúng ta phải mở cửa này ra. Bên trong có người.” Lạc Tường đã có chút nổi giận.

“Nhưng Lâm tiên sinh đã đi ra ngoài rồi mà.”

“Bịch…” Lạc Tường mới vừa đấm lên cánh cửa, lại nghe thấy những lời này.

“Sao cơ?” “Lâm tiên sinh đã đi rồi?”

Lạc Tường không thể nào tin được: “Không có khả năng, cả ngày hôm qua tôi đều ở trước cửa. Không hề thấy cậu ấy ra ngoài.”

Bảo an giải thích: “Nửa đêm hôm qua Lâm tiên sinh đã đi rồi.”

Như thể có sét đánh ngang tai, mọi thứ bỗng nhiên đều đảo lộn. Cậu ấy đi rồi? Đi mà cũng không muốn cùng mình nói lời từ biệt? Cậu ấy hận mình đến thế sao?

Lạc Tường cũng không biết mình rời khỏi đó bằng cách nào, trong lòng chỉ là một mảnh trống rỗng hoang vu. Hắn cảm giác máu trong cơ thể mình đang đông cứng lại.

Tĩnh Hải, em thống khổ như thế sao? Khoảnh khắc cô đơn bất lực khi em nghe được tin bọn anh ra nước ngoài nghỉ phép, lúc ấy cũng đau đớn như thế này sao? Không, em nhất định so với anh còn thống khổ hơn nữa. Đây là sự trừng phạt mà anh xứng đáng phải chịu.

Tĩnh Hải… Tĩnh Hải… Tĩnh Hải đáng thương của anh… Tĩnh Hải yêu dấu của lòng anh… (Băng Tiêu: mẹ cha ơi, chuối cả nải =.=”)

Lạc Tường một mạch lái xe tới Thất Diệp, đây là quán bar nơi lần đầu hắn cùng Lâm Tĩnh Hải uống rượu, còn nhớ rõ lúc ấy khuôn mặt Lâm Tĩnh Hải đỏ bừng vì bị hắn trêu chọc, còn nhớ rõ đôi mắt ánh lên niềm vui của Tĩnh Hải khi nếm được rượu ngon, cũng nhớ rõ nét quyến rũ của Tĩnh Hải khi chếnh choáng men say. Hắn cứ uống hết chén này tới chén khác, cũng không thèm để ý có người đã ngồi xuống bên cạnh hắn: “Gặp báo ứng rồi sao?”

Thì ra là nhân viên pha chế Tiểu Cửu của Thất Diệp. Lạc Tường cũng không thèm trả lời, chỉ tiếp tục uống rượu không ngừng.

“Cậu uống như vậy cũng có giải quyết được vấn đề gì đâu? Khi đó tôi đã cảm giác được sẽ có ngày này, không nghĩ thật sự lại trở nên như vậy. Lạc Tường, người kia cậu đã trêu chọc chán rồi chứ. Cậu ấy vốn là một người rất trong sáng.”

Lạc Tường dừng lại một chút rồi nói: “Cậu ấy là người trong sáng nhất…”

“Thế cậu còn ở đây cảm khái cái gì, đuổi theo đưa cậu ta về đi, ăn năn hối hận đâu phải tác phong của cậu.”

Lạc Tường lắc đầu: “Cậu ấy không muốn nhìn thấy tôi, gặp tôi sẽ gợi lại cơn ác mộng trong lòng cậu ấy, tôi không muốn làm cho người tôi yêu khổ sở dù chỉ một chút. Cậu ấy đã không muốn tôi gặp cậu ấy, vậy tôi sẽ nghe lời, vì tôi yêu cậu ấy. Tĩnh Hải…” Lạc Tường đã có chút say, chỉ thì thào tự nói.

Tiểu Cửu cũng đành lắc đầu: “Sớm biết có ngày này, thì sao lúc trước còn làm.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.