Phối Giác

Chương 29: Chương 29




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Cũng không biết đã qua bao lâu, cửa phòng cấp cứu đột nhiên bật mở, bác sĩ dáng vẻ mệt mỏi bước ra ngoài. Lâm Tĩnh Hải cũng không dám hỏi. Chỉ có bà Brown nhiệt tình tới hỏi thăm tình hình: “Bác sĩ, sao rồi ạ?”

Bác sĩ bình tĩnh đáp: “Không có gì nghiêm trọng hết, rất may là dao không đâm sâu vào nội tạng, nhưng do bị thương lại cố sức đánh nhau, cho nên mất máu khá nhiều, nếu đưa vào đây muộn một chút thì tình hình sẽ vô cùng nguy hiểm. Nhưng bây giờ đã ổn định rồi, vết thương cũng đã được khâu lại, chỉ cần tĩnh dưỡng tốt thì sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi.”

Bà Brown vội vàng cảm ơn bác sĩ. Sau khi bác sĩ đi, Lâm Tĩnh Hải mới thấp giọng nói với bà: “Cháu đi đóng tiền viện phí. Chỗ này nhờ bà vậy.” Bà Brown cũng rất nhiệt tình đáp ứng.

Lúc Lâm Tĩnh Hải quay lại phòng bệnh thì Lạc Tường cũng chưa tỉnh lại, hắn nhìn thấy bà Brown đang giúp thu dọn một ít đồ đạc, liền vội vàng bảo: “Để cháu, anh ta vì cứu cháu nên mới bị thương, nên cứ để cháu chăm sóc. Bà cứ trở vể nghỉ ngơi đi.”

“Được, bà về trước đây.” Bà Brown cũng đã mệt mỏi nên không phản đối, sau đó liền đi về nhà.

Lâm Tĩnh Hải nhìn khuôn mặt say ngủ của Lạc Tường trầm ngâm suy nghĩ, tay không nhịn được mà vuốt ve đôi chân mày anh tuấn của Lạc Tường.

Ngày hôm sau, Lạc Tường mơ hồ tỉnh dậy. Nhìn thấy một mái tóc đen bên giường, Lạc Tường có chút không thể tin được, rồi mỉm cười đầy hạnh phúc. Hắn cẩn cẩn dực dực vươn tay, muốn chạm đến người đã sở hữu trái tim mình kia, thật chậm rãi vuốt ve mái tóc Lâm Tĩnh Hải, như thể chạm vào một món đồ sứ đắt tiền dễ vỡ.

Lạc Tường chưa bao giờ biết lại có lúc mình thấy thỏa mãn như thế này, hoàn toàn đảo lộn tất cả những quan niệm, giá trị mình từng coi trọng. Hắn cũng không dám nhắm mắt lại, sợ Lâm Tĩnh Hải sẽ biến mất lúc nào không biết. Một lát sau, Lâm Tĩnh Hải tỉnh dậy, chầm chậm mở mắt ra. Khi hắn còn đang mơ màng chưa biết mình ở đâu, Lạc Tường liền nhẹ giọng hỏi: “Đã tỉnh rồi sao? Cánh tay có phải đã tê rần rồi không? Thử hoạt động một chút đi.”

Lâm Tĩnh Hải chớp chớp mắt nhìn: “Ừm. Anh đã tỉnh rồi? Có thoải mái không? Để tôi đi gọi bác sĩ.”

“Không cần.” Lạc Tường vội vàng ngăn cản, hắn không muốn để cho người khác quấy rầy giây phút riêng tư của hắn và Tĩnh Hải.

“Em… em chưa nghỉ ngơi được nhiều. Về nhà ngủ đi, uống thuốc nữa, anh sợ dạ dày em không tốt.” Lạc Tường mạnh mẽ đè lại mong muốn giữ Lâm Tĩnh Hải ở lại của mình mà khuyên bảo hắn.

Lâm Tĩnh Hải lặng yên một lát rồi mới nói: “Tôi ghét bệnh viện.” Chỉ một câu nói đơn giản mà khiến trái tim Lạc Tường quặn thắt, mặt hắn trắng bệch đi, vì hắn biết Lâm Tĩnh Hải vì sao lại ghét nơi này.

“Nhưng vì anh đã cứu tôi, nên tôi sẽ chăm sóc anh chu đáo. Còn nữa, đã bắt được bọn cướp rồi, cảnh sát trưởng hôm qua cũng đã tự mình đến đẩy để cám ơn anh.”

Lạc Tường vội cuống quít giải thích: “Anh cứu em không hề có ý nghĩ gì khác…”

“Anh nghỉ ngơi đi. Tôi ra ngoài mua chút đồ ăn rồi về chúng ta cùng ăn.” Lâm Tĩnh Hải nói xong liền lập tức đi ra khỏi phòng.

Lạc Tường nhìn theo bóng lưng hắn, trong lòng lại thấy phiền não. Sao vậy chứ? Tĩnh Hải dường như không vui.

Một lát sau, có hộ lý đến giúp hắn dọn dẹp phòng, rồi giúp Lạc Tường vệ sinh. Vốn không quen nên Lạc Tường lúc này có chút không được tự nhiên. Khi Lâm Tĩnh Hải bước vào, nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của Lạc Tường, liền nói với hộ lý: “Đã làm phiền cô rồi. Để đấy tôi làm cho.”

Lạc Tường cảm thấy rất hưng phấn, nhưng vẻ mặt Lâm Tĩnh Hải vẫn vô cùng lạnh đạm, cũng không hề có cử chỉ gì thân mật với hắn, chỉ đơn giản là đem khăn lông vắt khô rồi đưa cho hắn bảo: “Anh tự mình lau đi. Lúc anh ngủ tôi đã lau qua toàn bộ cho anh rồi.”

Lạc Tường nghe được sự lạnh nhạt trong giọng nói của Lâm Tĩnh Hải, trong lòng cũng có chút nản chí: “Tĩnh Hải, kỳ thật em không cần ủy khuất chính mình, em nói nếu gặp anh, buổi tối em sẽ gặp ác mộng. Là anh thương tổn em trước, nên anh cũng không hề oán hận. Em có thể bỏ về không cần ở đây đâu. Em yên tâm, anh chỉ muốn được nhìn thấy em một chút, muốn được bảo vệ em mà thôi, vì không nhìn thấy em, anh cũng sẽ mơ thấy ác mộng, anh còn mơ thấy em vì đau dạ dày mà thổ huyết, khiến cho suốt ngày đêm anh đều không ngủ được. Anh thật sự không nhẫn nại nổi nên mới nghĩ chỉ cần nhìn thấy em từ xa là tốt rồi. Không nghĩ tới lại xảy ra chuyện này.”

Lâm Tĩnh Hải im lặng không nói. Đôi vai gầy yếu, cánh tay với những đường nét rõ ràng cùng với đôi chân thon dài thanh mảnh. Thời gian qua ở nơi này sống thanh thản đã tạo cho hắn một khí chất ôn nhu mềm mại, lúc này hắn như toát lên nét xinh đẹp tựa điêu khắc mà thành.

Lạc Tường thật sự sợ mình sẽ không được nhìn thấy nữa, lòng tham lam nghĩ muốn đem Tĩnh Hải ghi tạc vào trong đầu mình. Hắn đành thở dài một hơi: “Anh biết mình quá mức ích kỷ, em nói rất đúng, không thể bởi vì không yêu mà có thể thương tổn người ấy được, cũng không thể bởi vì yêu mà tổn thương người khác. Anh rất muốn có thể sửa chữa lỗi lầm, nhưng anh hiểu trong lòng em còn bị bóng ma quá khứ ám ảnh. Em nhất định sẽ không cho anh cơ hội này. Nhưng Tĩnh Hải, anh yêu em.”

Lạc Tường vẫn tỏa ra khí chất kiêu ngạo tựa bá vương như trước, nhưng trong đôi mắt hắn lại tràn ngập ôn nhu, hắn đã từ người này mà học được cách quan tâm, học được cách hiến dâng, học được cách vì người kia mà yêu thương lo lắng.

“Anh…” Lâm Tĩnh Hải chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn sâu vào đôi mắt đen lấp lánh như đá quý của người trước mặt: “Khi anh cứu tôi, tôi đã bỏ chạy. Anh không hận tôi sao? Không hối sao?”

Lạc Tường nhìn vào mắt Lâm Tĩnh Hải, đôi mắt không to nhưng đặc biệt trong sáng không một tia vẩn đục, kiên định nói: “Thật sự nếu em là một người xa lạ, anh có lẽ sẽ báo cảnh sát, chứ không trực tiếp xông ra. Nhưng lúc ấy anh thật sự không nghĩ gì hết… Sau khi em chạy đi, anh thật vui sướng, vì em nhất định sẽ không bị nguy hiểm gì, như vậy anh cũng đã làm được việc có ích.”

“Vì sao?” Đôi mắt Lâm Tĩnh Hải hơi lóe lên.

“Không biết nữa, có lẽ vì anh yêu em.” Lạc Tường rất bình tĩnh nói ra. Đúng vậy, là bởi vì mình yêu Lâm Tĩnh Hải nên mới có thể nghĩ như vậy, hành động như vậy, rồi lại an tâm như vậy.

“Tôi ích kỷ như vậy, bỏ mặc anh mà chạy, anh không nghĩ tới ngộ nhỡ anh chết thì thế nào sao?”

“Sẽ không đâu!” Lạc Tường kiên định đáp: “Anh còn muốn sống để yêu em thật nhiều, cho nên làm sao anh chết được. Tĩnh Hải, em không nên nghĩ nhiều như vậy, việc anh bị thương không phải lỗi của em.” Lạc Tường biết trong lòng Lâm Tĩnh Hải đang nghĩ gì, cậu ấy không ngại việc mình cứu cậu ấy, mà là tự trách vì đã sợ hãi mà bỏ mặc mình khi lâm nguy.

“Tĩnh Hải, em không hề sai, trong tiềm thức của mỗi người đều lựa chọn điều gì là có lợi nhất cho mình, em cũng không biết người kia chính là anh, anh tin tưởng nếu biết thì em sẽ ở lại chứ không bỏ chạy. Nhưng nếu như vậy, anh sẽ vô cùng lo lắng.”

Lạc Tường chậm rãi vươn tay, đưa về phía Lâm Tĩnh Hải: “Tĩnh Hải, đừng sợ.”

Tĩnh Hải, hãy một lần nữa tin tưởng anh, được không? Một lần nữa yêu anh, có được không? Vì anh mà đánh thức tình yêu đang say ngủ, có bằng lòng không?

Lâm Tĩnh Hải chậm rãi vươn tay ra, ngay lập tức bị Lạc Tường nắm chặt, hắn sẽ không bao giờ nguyện buông ra nữa.

Tĩnh Hải, hãy để tình yêu của chúng ta bắt đầu thêm một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.