Edit: An Ju
“Mẹ nó, sao mấy người lại ở đây?!” Chu Phòng Tôn đi qua một con hẻm nhỏ để về nhà, dưới đèn đường vàng nhạt, thấy một đám người đang dựa vào cạnh tường liền cảm thấy hơi khó chịu.
Một người đàn ông ăn mặc hơi chỉnh tề trong đó bước tới nói: “Bọn tao vẫn luôn ở bên “ngựa”* của mày, nó vẫn luôn nói mày sẽ đến cứu nó. Mày thường ngày không phải rất lợi hại sao, nhưng sao giờ lại sợ mất mật, đến tận bây giờ mới đến là sao, hả?! Ha ha ha…” Trong giọng nói tràn ngập đắc ý xen lẫn cười nhạo.
*”ngựa”: hay “mã tử” theo Hán Việt. Trong xã hội phong kiến, người ta thường so phụ nữ ngang hàng với “ngựa”, phản ánh sự xúc phạm và khinh miệt với phụ nữ trong tư tưởng phong kiến. Ngoài ra, từ này còn được sử dụng bởi những kẻ bất hảo để chỉ phụ nữ trong xã hội hiện đại, nhưng thực ra đó là một từ xúc phạm. => Túm cái váy lại từ này tương đương với “con đ*”, “đi*m”, “b*tch”…
“Nghe đây, con nhỏ kia không phải người của tôi, dù anh có động tới thì có liên quan gì tới tôi?!” Trong đôi mắt phân rõ trắng đen của cậu không một tia gợn sóng. “A?!” Lông mày dài mảnh nhếch lên, trong giọng nói hàm chứa sự khoái trá khó phát hiện, “Không phải à? Thế thì không còn vấn đề gì, được rồi, thả người.”
Khoát tay áo, ý bảo thả đứa con gái kia ra. Chu Phòng Tôn nhìn đứa con gái bị kinh sợ chạy thật nhanh vụt qua mình, như là một người đang gấp rút chạy thoát chết. Đúng thật, ở cùng một chỗ với một đám côn đồ mà có cảm giác an toàn mới là lạ.
“Con nhỏ kia giả mạo bạn gái của tôi à?!”Chu Phòng Tôn nhìn theo đứa con gái đến tận khi chạy qua khúc quành, đến khi không nhìn thấy nữa mới quay đầu lại.
“Hah, con nhỏ kia có gì tốt.” Mạnh Tất dùng ngón tay cọ cọ mũi, trên mặt có chút lưu manh: “Loại con gái như thế vơ một cái được cái nắm, chẳng có gì hay.”
“…Ờ” Chu Phòng Tôn kéo chặt quai cặp sách, cúi đầu không nói gì thêm liền đi lướt qua bên người hắn.
Nhưng vừa mới đi được vài bước đã bị người đàn ông kia mạnh bạo túm lại, cậu quay phắt lại đá văng cái tay đang túm mình lại kia.
Cậu ngẩng đầu, trên mặt lộ vẻ giận dữ: “Mẹ nó, anh muốn làm cái gì.”
“Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với mày chút thôi.”
“Cút mẹ nhà anh đi, muốn nói chuyện thì đi mà tìm thằng Tam, đừng có ở đây làm phiền tôi.” Dưới ánh đèn lờ mờ, dã tính tỏa ra từ người cậu như đang hình thành một quầng sáng.
“Ờ, vậy mày làm việc của mày đi.” Vừa nói xong thấy người kia không lưu luyến, lập tức xoay người, hắn đứng tại chỗ mắt nhìn người kia rời đi.
Không ai có thể để hắn tốn thời gian đợi như vậy, bóng hình không tính là nhu nhược kia lại là những gì hắn nghĩ đến mỗi ngày.
Mỗi ngày, mỗi ngày, mỗi ngày…
“Anh Tất, chúng ta có đi không?!” Nhìn bóng lưng không nhúc nhích của Mạnh Tất, một người đàn ông đang dựa trên vách tường với vẻ mặt không kiên nhẫn nói. Nhưng ngay khi Mạnh Tất xoay người lại, hắn lập tức giấu đi sắc mặt khó coi.
“…” Quay đầu lại liếc mắt nhìn người đàn ông thô lỗ một cái, lại nhìn bóng dáng Chu Phòng Tôn dần biến mất ở góc hẻm. Hắn rút một điếu thuốc từ trong túi đốt lên, hung hăng rít vào một hơi, rồi phun ra một vòng khói thuốc. Đầu thuốc cháy trong ngõ mờ tối như một mồi lửa, có chút nổi bật.
Mạnh Tất miệng ngậm điếu thuốc đi đến gần người đàn ông kia, bỗng nhiên từ miệng phun ra một ít khói thuốc phà lên mặt hắn, sau đó lùi ra sau một chút rồi quan sát phản ứng của hắn.
“…Khụ, anh làm gì thế, khụ…” Người đàn ông bị khói thuốc làm cho sặc, bụm lại khuôn mặt bị khói thuốc làm cho sặc đến đỏ lừ, ho khù khụ.
“Hừ, đến hút thuốc, uống rượu cũng không biết. Thật uổng cho cái bề ngoài to khỏe, mạnh mẽ.” Mạnh Tất hừ một tiếng, ném mẩu thuốc xuống dưới chân giẫm tắt.
“Em, em…” Giờ mặt không đỏ vì sặc khói thuốc, mà là đỏ vì lời nói của Mạnh Tất.
Hắn đường đường là một thằng đàn ông mạnh mẽ, lại không biết hút thuốc, uống rươu giống như Mạnh Tất nói, đúng là uổng cho một khuôn mặt trời sinh của một lão đại xã hội đen. Thế nhưng chỉ cần là người đã tiếp xúc với hắn đều biết con người hắn cũng không tệ lắm, chí ít là ở phương diện đối nhân xử thế. Bọn họ cũng đã từng nhìn thấy hắn lúc đánh người, cũng giống như họ, cũng điên cuồng đến chết, đều là cược mạng, nhưng chỉ có một thứ thua kém nhất là không hút thuốc, không uống rượu.
Mạnh Tất không không thèm để tâm đến dáng vẻ rối rắm không ngóc đầu lên được kia, vén tay áo dùng giọng gần như là ra lệnh nói: “Còn không biết điều mà tập uống, tập hút cho tao.”
“Dạ.” Trả lời ỉu xìu.
Nghe được câu trả lời vừa ý, Mạnh Tất liếc hắn một cái rồi dẫn một đám người đi mất.
Trên đường về, có một người mới nhập hội hỏi nguời bên cạnh: “Người kia là ai thế? Còn dám giục đại ca làm việc…”
Người kia cười nói: “Là nhị bả thủ* của chúng ta, làm người không tệ, nhưng khi đánh nhau lại ra tay rất độc…”
*Nhị Bả Thủ: huỵch toẹt ra là ‘Nắm đấm thứ hai’.
“Ss…Tên là gì?!” Lại bày ra vẻ tò mò, từ từ đưa đầu lại gần hơn.
“Đinh Ninh… Ha ha, có phải cái tên hơi nữ tính đúng không?”
“Đúng vậy, không nghĩ tới một người đàn ông mạnh mẽ đến thế lại có cái tên nữ tính như vậy.” Tên đàn em cứ nghĩ thế nào cũng không ra, một cái tên nhẹ nhàng ấy lại được gán lên cái thân hình đô con đúng thật là trái ngược và quái dị.
“Anh Ninh cũng nói không thích tên của anh ấy, đã từng có một người được xem là anh em không cẩn thận nói tên của anh ấy nữ tính còn bị anh ấy cắt đứt sống mũi đấy.” Người kia mắt vẫn nhìn phía trước, không nhìn vẻ mặt người bên cạnh trở nên hoảng sợ.
“Ồ, thoạt nhìn anh Ninh và lão đại có quan hệ không tệ nhỉ?” Quả nhiên là người mới, hỏi cũng thật nhiều.
“Ừ, cũng không sai. Nghe một số những anh em tới trước thì có vẻ hai người họ biết nhau từ lâu, hơn nữa còn thân thiết như anh em ruột nữa mà.” Hắn ngừng lại, gãi đầu, có chút không hiểu: “Thế nhưng cách hai người họ nói chuyện và đối xử với nhau thì đúng là…”
Gãi đầu, biểu thị dáng vẻ không biết rõ lắm.
“Ừm, tao cũng cảm thấy thế.” Tên đàn em mới tới cũng nhún vai, nhớ tới lúc lão đại thổi khói vào mặt anh Ninh thì có chút buồn cười nhưng cũng có chút quái dị. Nhưng nghĩ nghĩ lại, chuyện hai người họ là anh em thân thiết thì cũng không có gì phải bàn cãi nữa.
===================
Bên kia, Đinh Ninh cũng đang mất mặt đấm đấm đôi chân tê rần vì ngồi xổm lâu, nhếch miệng chửi thằng cha Mạnh Tất. Mới rồi ngồi xổm có hơi lâu, giờ muốn đứng cũng phải mất thời gian mới có thể từ từ đứng dậy được.
“Con mẹ nó, thằng cha Mạnh Tất kia làm tao mất mặt trước đàn em, nếu như không phải nhờ công phu đánh đấm của tao, thì có lẽ hiện giờ không biết có bao nhiêu thằng ầm ĩ đòi đoạt vị tao rồi.” Hắn liều mạng giậm mạnh cái chân tê dại xuống, một cảm giác đau đớn từ dưới xông thẳng lên đầu. Hắn giật mình một cái, mới chậm rãi bước đi: “Học thì học, ai nói không thể học hút thuốc, uống rượu, con mẹ nó tao không tin, tao không học được…”
Trong chỗ sâu nơi đèn đường chiếu không tới, có một bóng người bước đi còn chưa vững vẫn không ngừng bước chân.
Giờ khắc này, chỉ còn ngọn đèn vàng nhạt le lói vẫn chiếu sáng con đường tắt bằng phẳng.
Hết chương 3