Phôi Sủng

Chương 25: Chương 25: Còn không phải vì em




Nam Nhược đẩy cửa ra, toan để anh đi vào.

“Muốn đưa thằng bé về sao? Vậy tôi đi thu dọn một vài thứ cho nó. Hai ngày qua mua mấy thứ đồ cho thằng bé dùng, vả lại có để ở đây cũng bằng không, anh đều mang về đi.”

Cô xoay người, muốn đi vào nhà để thu dọn, nhưng bị Thẩm Ý Đông kéo lại, “Trước cứ để đó đi. Về sau có khi cần dùng đến.”

“Hả?”

Anh không trả lời cô, cúi đầu nhìn Chà Bông vui vẻ nhảy lên xuống muốn đi ra ngoài.

“Giờ dẫn thằng bé xuống dưới đi bộ trước? Em nhìn cái bộ dáng không thể chờ đợi được nữa của thằng bé kìa.”

Chà Bông rất là phối hợp cắn lấy gấu quần Nam Nhược, kéo cô, muốn đi về phía thang máy.

Không biết làm sao cho đặng, Nam Nhược bị động nhận lấy sự sắp xếp này.

Cùng với một lớn một nhỏ, đi xuống vườn hoa dưới lầu tản bộ.

Tiểu khu mà cô ở là một chung cư xa hoa, nhưng không hẳn toàn là người trẻ tuổi sống, còn có một nhóm các vị lão nhân(*) giàu có sống.

(*) Lão nhân: Người già, vì để lão nhân nghe hay hơn và tinh túy hơn nên byy để thôi =))).

Bọn họ đều là những người đã về hưu rồi, nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên sáng sớm liền tới hoa viên này tập thể dục.

Chạy bộ có, nhảy dây có, đánh bóng bàn có, đến đánh roi da cũng có nốt(1).

Quả thật đều là những bài tập dành cho người lớn tuổi.

Nam Nhược nghĩ, Thẩm Ý Đông sẽ không bao giờ hòa hợp được với nơi này.

Nghĩ đến đây, cô liền quay đầu lại nhìn anh, ngày hôm nay anh hiếm khi không mặc âu phục.

Thay vào đó, bên trên anh mặc một chiếc áo gió màu đen, tay áo xắn đến khuỷu tay, phối với quần jean, rất có hơi thở thanh xuân.

Nhưng khi nhìn đến mái đầu húi cua ngắn cũn của anh thì, lại luôn có cảm giác như đang nhìn một tội phạm đang phải cải tạo.

Chỉ là, người đàn ông trông như “Tội phạm đang phải cải tạo” này, trong tay còn đương dắt một con Ngân Hồ – –

Được rồi, cũng không hẳn hoàn toàn không hợp như cô nghĩ.

Trái lại còn cảm thấy có chút đáng yêu.

Quãng thời gian trước, Nam Nhược thường xuyên chạy bộ, nên cũng gặp qua mấy vị lão nhân này vài lần.

Hôm nay, vừa mới đi với vườn hoa thì, có một lão thái thái mỉm cười cùng cô chào hỏi, “Tiểu Nam sao, hôm nay cháu lại đến đây chạy bộ à?”

“Vâng ạ.” Nam Nhược mỉm cười trả lời, “Dì ơi, dì lại xuống rèn luyện ah.”

Lão thái thái xua xua tay, “Cháu dì đều đi học hết rồi, dì đây cũng chả có chuyện gì để làm cả. Không tới đây vận động mà nằm dí ở nhà sẽ bị buồn chết đó.”

Tầm mắt lão thái thái rơi trên người đàn ông đứng đằng sau Nam Nhược, cười cười, “Ồ, cậu trai trẻ này chính là bạn trai cháu à?”

Nam Nhược toan mở miệng chối thì, không nghĩ tới cái người đứng đằng sau cô nãy giờ vẫn im thin thít lại bất thình lình đi về trước hai bước, dán sát cả người lại gần cô.

Anh cong môi cười tươi rói, chủ động chào hỏi với lão thái thái, “Chào dì ạ, cảm ơn dì đã luôn chăm sóc Nam Nhược nhà bọn cháu ạ.”

Lão thái thái vội vàng xua tay, “Nào có, nào có. Ở đâu ra cái chăm sóc với không chăm sóc chứ.”

“Hàng xóm láng giềng, đều là chăm sóc lẫn nhau ạ.” Sau đó anh còn cười ha hả phụ họa cho câu nói này nữa cơ.

Bỗng nhiên Nam Nhược cảm thấy, có vẻ như cô là người qua đường đi ngang qua đây rồi.

Im lặng đi tới tổ hợp đang nhảy dây ở phía bên kia, chào hỏi với hai ông cụ xong, bắt theo nhịp nhảy rồi chui vào chính giữa.

Hồi còn nhỏ, lúc nhảy dây cô còn thích đọc cả thơ nữa cơ.

Hiển nhiên người già sẽ không làm mấy chuyện kia. Cô cũng biết ý không nói ra, chỉ đơn giản là nhảy cùng mọi người mà thôi.

Một cái. Hai cái. Ba cái.

Mấy lão nhân gia khác không chịu được, bèn nhảy ra ngoài. Bên trong chỉ còn lại mỗi mình cô.

Lão nhân gia đong(*) dây thừng cười tán thưởng cô, “Rất được nha. Người trẻ tuổi, thể lực thật tốt.”

(*) Đong trong đong đưa.

Nam Nhược cười xòa, không hề bỏ nhịp, tiếp tục nhảy.

Lúc mới ra mắt vì phải đối phó với những yêu cầu đầy nghiêm khắc của Vãn Thanh Ngưng, mỗi ngày cô đều phải tập luyện mười mấy tiếng trở lên.

Đôi khi mệt muốn ngã khụy, nhưng vẫn phải làm việc.

Cứ như vậy suốt bảy năm, thể lực tất nhiên là tốt hơn so với người bình thường rồi.

Nhảy như thế một hồi, quả thật có chút mệt.

Thẩm Ý Đông còn đang cười ha hả với lão thái thái ban nãy, nghe được âm thanh bèn quay đầu, nhìn về phía cô.

Có lẽ là để cho tiện vận động, mà cô buột mái tóc dài thành cái đuôi ngựa cao cao.

Dưới ánh mặt trời, cô hệt nàng hồ điệp xinh xắn, nàng mở cánh ra, đứng giữa sợi dây, sung sướng cất cánh chao lượn.

Hết thảy hình ảnh bỗng trở nên chậm dần, tựa như thước phim quay chậm trong các bộ điện ảnh, một cái nhíu mày, một cái cười mỉm chi, cũng đều bị phóng to đến vô hạn lần.

Tầm mắt anh dần tụ lại nụ cười trên gương mặt cô, rồi chậm rãi di xuống trên đôi chân trắng nõn.

Trong cơn gió sớm, làn váy thể thao màu hồng nhạt nhịp nhàng lên xuống.

Anh nhớ tới cô của bảy năm trước.

Mặc dù cô thích làm ra vẻ lạnh lùng, nhưng khi cười lên hơi thở thanh xuân lan tràn khắp mặt từ đuôi mắt cho đến khóe miệng, hết thảy đều xuất phát từ trái tim nồng nhiệt niềm vui.

Mà cô của bây giờ, trong mắt mang theo một phần hờ hững cùng tự do.

Nhưng đều không còn là cô của năm đó nữa rồi.

Hai người ở trong hoa viên vận động hơn một giờ, sau đó trở về nhà trọ của Nam Nhược.

Nam Nhược vừa móc chìa khóa ra mở cửa xong thì, Chà Bông đã vọt như bay vào trong, cũng không biết đã chạy đi nơi đâu rồi.

Thẩm Ý Đông đứng đằng sau đẩy cô một cái, đi vòng qua cô, bước vào nhà.

Trong tay cô còn đương cầm chùm chìa khóa, đứng im tại chỗ, ngây ra như phỗng.

Đây là cái tình huống gì ah!

Một lớn một nhỏ, thật là không hề khách khí í nhỉ.

Thời điểm cô đi vào, Thẩm Ý Đông đã tới phòng bếp rót nước uống.

Anh cầm chiếc cốc thủy tinh đi ra, vừa uống nước vừa hỏi cô, “Hôm nay em không phải đi làm à?”

“Ờ.” Nam Nhược ngồi xuống ghế sofa.

Thẩm Ý Đông xoay người, lại đi vào phòng bếp rót thêm một cốc nước, đặt xuống trước mặt cô, sau đó mới ngồi xuống hỏi: “Buổi trưa em làm sao ăn?”

Cô quay sang nhìn thẳng vào mắt anh, “Rốt cục anh muốn làm gì?”

Anh không trả lời, tự nói với chính mình: “Hay là đi siêu thị mua ít đồ đi, rồi trở về mình nấu?”

“Anh nấu?”

“Nếu không, em nấu à?”

Nam Nhược liền nằm thẳng cẳng trên ghế sofa, “Thật hiếm hoi mới có được một ngày nghỉ, còn phải làm cơm? Tôi có một tật xấu ah, dằn vặt chính mình.”

“Được.” Anh gật đầu, “Tôi làm cơm cho em.”

Thẩm Ý Đông thật sự là người nói được làm được, sau khi đã nghỉ ngơi đủ, liền nhất quyết lôi kéo Nam Nhược đi siêu thị một chuyến.

Bộ đồ hôm nay anh mặc còn được xem là biết điều, không có dáng vẻ của một tổng giám đốc bá đạo.

Để phù hợp với anh, Nam Nhược thay sang một chiếc quần short jean, phối với áo lụa trễ vai, buột tùy ý một cái đuôi ngựa, phong cách ăn mặt khiến người nhìn cảm thấy rất thoải mái.

Ô tô một đường chạy đến bãi đỗ xe dưới lòng đất, lúc bước vào thang máy, vừa khéo đụng phải một đám người nên bị bọn họ đẩy vào tít tận trong.

Lúc đoàn người ồ ạt đi vào, Thẩm Ý Đông theo thói quen chắn phía trước Nam Nhược.

Thân hình cao lớn vì cô mà tạm dựng nên một thế giới nhỏ, không để cho cô bị những người khác va vào.

Nam Nhược ngẩng đầu lên, cả hai đứng gần đến mức cô có thể nhìn thấy gốc tóc chưa dài đến hai li của anh, đoán chừng đều mới mọc ra đi.

Trông thật đẹp.

Da dẻ của anh là màu lúa mạch nhàn nhạt, không biết có phải bởi vì ngày thường vận động rồi cố ý tắm nắng hay không. Nhưng nhìn đúng thật rất thư thái.

Vì không để cô bị người ta va vào nên Thẩm Ý Đông dứt khoát đứng ngay đằng trước cô, còn cố ý giơ tay phải lên, cố gắng che chắn cô khỏi người khác hết mức có thể.

Anh đưa tay lên, cũng không thèm nhìn đến đằng sau như nào, cơ hồ chạm vào eo cô.

Cánh tay tráng kiện trông rất có lực, rắn chắc cứ hệt một tảng đá.

Cô đột nhiên không kìm được, đặt tay lên cánh tay anh, khẽ khàng véo hai cái.

Người đứng đằng trước nhanh chóng nghiêng mặt sang một bên, hơi híp híp mắt, “Muốn chết?”

Cứ hễ lần nào Thẩm Ý Đông mở miệng thốt ra lời hung ác, không nhất định là bị chọc giận, rất có khả năng là, thẹn thùng.

Nam Nhược nằm lòng điểm này của anh rồi, ngón trỏ thon dài dừng trên cánh tay anh, móng tay nhè nhẹ gãi vào tay anh vào cái, lần xuống trêu anh.

Người đàn ông đột nhiên nhúc nhích một cái, “Vèo” nhanh như một cơn gió túm lấy bàn tay cô.

Bàn tay to lớn nắm lấy năm ngón tay thon dài mềm mịn, dùng sức nắm chặt, suýt chút thì bóp gãy luôn tay cô.

“Thẩm Ý Đông!” Nam Nhược đứng phía sau nhỏ giọng mắng.

Người đứng đằng trước chả có chút phản ứng nào.

Cuối cùng, thang máy cũng mở ra.

Đoàn người ở phía trước tuôn ra như ong vỡ tổ, người đàn ông vẫn nắm chặt tay cô, kéo cô đi ra ngoài.

“Này!” Nam Nhược đi phía sau nói với, “Còn chưa chịu buông tay?!”

“Có bản lĩnh chơi, mà không có bản lĩnh dập lửa. Em nói xem em có thể làm được gì!”

“…”

Hai người sóng vai đi vào siêu thị.

Nam Nhược không thường đến những chỗ như này, đầu óc có hơi choáng váng, căn bản không biết nên đi hướng nào.

Cũng may, anh vẫn luôn nắm lấy tay cô, trực tiếp kéo cô đi đến khu rau dưa.

Lúc này, Thẩm Ý Đông mới chịu buông tay cô ra, bắt đầu chọn rau xanh.

Nam Nhược đứng ngay đằng sau, hỏi: “Anh biết chọn mua thức ăn à?”

Không thích nhất là bị người khác nghi ngờ năng lực của bản thân Thẩm Ý Đông liền ngẩng phắt đầu lên, ngoài cười nhưng trong không cười hỏi: “Em biết?”

“Ok. Anh cứ xem tôi là không khí là được rồi.”

Nam Nhược xua xua tay, xoay người, tùy tiện nhìn xung quanh một vòng.

Bỗng nhiên cô khựng lại.

Bởi vì cô nhìn thấy ở khu bán thủy hải sản tươi, có một người đàn ông gầy gò đang đứng nơi đấy.

Người đàn ông đeo chiếc kính gọng vàng, tóc tai có phần dài, có vài sợi rũ xuống trán, nhìn qua có chút tiều tụy.

Ông vẫn luôn thích mặc áo sơ mi trắng và quần âu đen, bên hông thắt dây lưng màu đen, khóa cài bằng kim loại ở chính giữa mang lại cảm giác rất chắc chắn.

Nam Nhược chưa từng nghĩ đến, chỉ bằng tới siêu thị một chuyến, lại có thể gặp Nam Thượng Thiện.

Bố của cô.

Nam Thượng Thiện không hề hay biết ở phía xa kia Nam Nhược đang nhìn ông.

Vẫn đang chăm chú cúi đầu quan sát cá trong bể, thật giống như đang nhìn, đến cùng là con cá kia còn sống hay là đã chết rồi.

Sau khi quan sát một hồi lâu, Nam Thương Thiện giống như đưa ra một cái quyết định, vẫn là không mua thì hơn. Đặt chiếc túi nilon dùng một lần sang bên cạnh, xoay người rời đi.

Nam Nhược không biết làm sao cho đặng nở nụ cười khổ.

Ông ấy vẫn luôn tiết kiệm như vậy, đến mua cho mình một con cá cũng không nỡ lòng mua.

Thẩm Ý Đông chọn xong rau xanh, quay người sang liền trông thấy Nam Nhược mãi đứng im một chỗ, nhìn chằm chằm khu bán thủy hải sản tươi.

Ánh mắt có chút bi thương.

Anh thu vào trong mắt, hai đầu mày chợt cau lại. Sải một bước lớn đi tới, khoát tay ôm lấy vai cô, khẽ nhéo cô một cái.

“Làm sao thế?”

Nam Nhược lấy lại tinh thần, “À. Không có gì. Mua xong rồi à?”

Nhìn vẻ mặt này của cô liền biết không nói lời thật lòng rồi, nhưng bây giờ không phải thời điểm hay ho để nhiều lời. Anh nắm lấy tay cô, đi về phía trước, toan mua một ít sườn và cá.

Nam Nhược cảm thấy hoảng chết rồi, Thẩm Ý Đông lại có thể là người đàn ông “hiền lành” như thế này cơ.

Chỉ có điều đi xong một vòng, bọn họ mua hết hai cái túi lớn, sau đó lên xe đi về nhà.

Lúc ở trên xe, Nam Nhược chợt nhớ tới chuyện của Tấn Vị Vị.

Bèn quay người sang hỏi người đàn ông đang lái xe bên cạnh, “Chuyện của Tấn Vị Vị, là anh làm?”

Thẩm Ý Đông đặt tay lên vô lăng, “Ờ.”

“Như thế nào anh nghĩ muốn thăng chức cho cậu ấy làm người mẫu tuyến một vậy? Với thực lực bây giờ của cậu ấy, vẫn chưa đến mức có thể được đối xử như vậy.”

“Tôi đã cho cậu ta cơ hội, có thực lực hay không, tôi không quản được.”

Lời này vừa nghe vào thì bốn bỏ lên năm chính là khẩu khí của Thẩm Ý Đông rồi còn gì.

Nhưng điều cô khó hiểu chính là, “Chính là muốn hỏi anh, tại sao lại cho người ta cơ hội?”

Thẩm Ý Đông không trả lời cô ngay.

Cô nói tiếp, “Thằng bé mới ra mắt không bao lâu, giờ đụng phải cơ hội tốt như vầy, không hẳn là chuyện tốt. Một người mẫu muốn mãi mãi catwalk trên đường băng chữ T. Chưa chắc chỉ có cơ hội mới có thể được. Nếu không có đủ nghị lực cùng rèn luyện, thì cơ hội có cũng sẽ bằng không.”

“Tôi đã nói qua, tôi cho cơ hội, còn việc có thể nắm giữ lấy hay không, cùng với tôi không có nửa xu quan hệ.”

“Vậy rốt cục tại sao anh lại cho người ta cơ hội. Lẽ nào anh vừa mắt(*)Tấn Vị Vị?”

(*) Vừa mắt ở đây là thích đóooo, hu hu chị Nam ơi, oan cho anh tôi quá cơ =))))

“…”

Thẩm Ý Đông chau mày, “Nam Nhược, có phải não em bị nước vào rồi không? Này còn phải hỏi sao?”

“??”

Ngay cái lúc Nam Nhược sắp bày ra biểu cảm khinh thường thì, Thẩm Ý Đông khó chịu nói, “Còn không phải là vì em sao.”

Em đều nói rồi còn gì, đời này những gì tốt đẹp đều rất ít. Hiếm hoi mới có người đối tốt với em, nên tôi cảm ơn cậu ấy.

Nhưng những lời như này, anh nhất định sẽ không nói ra cho cô nghe đâu.

Nhưng bằng cách nào đó, Nam Nhược vừa trông thấy biểu cảm trên mặt anh thì, lại biết tỏng.

Đã thẹn thùng còn cố tòi ra tinh tướng, Nam Nhược cảm thấy anh thật hài quá đáng, bèn một tay chống má, cố ý nhìn anh chằm chằm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.