Phôi Sủng

Chương 27: Chương 27: Hai vạch đỏ tươi






Trong trí nhớ của cô, Thẩm Ý Đông của thời cao trung(*) luôn cư xử rất ngầu.

(*) Cao trung: Trung học phổ thông.

Cũng không hẳn là anh im lặng không nói, càng không phải là kiểu khi nào cũng trưng ra vẻ mặt xơ cứng không cảm xúc, mà chính là quanh năm trong mắt anh luôn mang theo vẻ miệt thị sắc bén đám người phàm, khiến người ta chỉ cần nhìn vào đều sẽ sợ sệt.

Ở trường có rất nhiều bạn nữ mến mộ anh, nhưng lại sợ dáng vẻ lạnh lùng cục súc kia mà, không dám đến gần.

Xưa giờ Nam Nhược chưa từng thấy qua anh nói chuyện yêu đương, thậm chí còn không thấy anh đi cùng bất kì cô gái nào.

Nếu miễn cưỡng tìm một cái tình địch thì, chỉ có thể là Chà Bông mà không còn ai khác.

Lúc Thẩm Ý Đông nhìn Chà Bông, ánh mắt đều sẽ trở nên dịu dàng.

Tuy rằng cô không giống với những bạn học nữ khác, có thể quang minh chính đại đi theo phía sau anh. Cô biết tất cả sở thích của anh, cũng biết rất nhiều chuyện liên quan đến anh.

Nhưng hết thảy những điều này đều không thể khiến Thẩm Ý Đông nhìn cô, sẽ có chút nào dịu dàng như khi anh đối xử với Chà Bông.

Vì vậy, Nam Nhược nghĩ, trong lòng của Thẩm Ý Đông hẳn không có cô.

Bảy năm trước, lúc Vãn Thanh Ngưng muốn đưa cô đi, tại sân bay cô đã gọi cho Thẩm Ý Đông một cuộc điện thoại. Cô hỏi anh, “Thẩm Ý Đông, cậu thật sự muốn tôi cút sao?”

Lúc đó, anh nói rằng, “Cút.”

Vì vậy, cô dứt khoát cút thật xa.

Một lần liền cút đến bảy năm.

Nhưng là, sau lần trở về này, cô lần nữa gặp lại Thẩm Ý Đông.

Cô luôn cảm thấyThẩm Ý Đông dường như có gì đó không giống trước.

Anh bá đạo thể hiện tính chiếm hữu của mình với cô.

Nam Nhược đều cho rằng anh bị động kinh.

Nhưng đêm nay, khi nghe được anh câu nói này, đột nhiên Nam Nhược có chút rõ ràng.

Có khi nào, suốt bảy năm qua, người bị dày vò, không chỉ có một mình cô đi.

Cái dằm nằm trong tim, chôn chặt suốt bảy năm, trong đêm tối vô biên, bất thình lình được nhổ ra.

Nam Nhược ngồi dậy nhìn thế giới bên ngoài cửa sổ, cả Paris chìm trong yên tĩnh, bình yên tựa như trái tim cô lúc này.

Cô khẽ cắn cắn môi, nói với người ở đầu bên kia điện thoại, “Không đúng. Anh nói rõ ràng ra cho tôi, cái gì gọi là đem tôi treo đến không còn? Tôi nói anh cái con người này, nhiều năm như vậy, nói chuyện vẫn khó nghe y như xưa.”

“Nam Nhược, em chớ giả bộ ngốc với tôi, em biết rõ tôi đang nói điều gì.”

Nam Nhược đổi tay cầm điện thoại, hét với người bên kia, “Tôi không biết!”

Trực tiếp cúp luôn điện thoại.

Hai giây sau, điện thoại lại reo lên, bị Nam Nhược treo ngang.

Cô biết, nếu cô nhận cú điện thoại này thì đoán chừng phải tiếp đến hừng đông mới thôi.

Ngày mai cô còn phải làm việc, không thể tiếp tục như thế được. Hơn nữa, ngày tháng của bọn họ còn rất dài.

Cô mở app weixin ra, gởi cho anh một cái tin nhắn thoại.

【S.E: Sáng mai còn phải đi làm, tôi đi tắm rồi ngủ trước đây. Ngủ ngon, Thẩm Ý Đông.】

Ngày hôm sau lịch trình làm việc vẫn kín mít như cũ, căn bản không có chút thời gian rảnh nào để Nam Nhược có thể suy nghĩ thật kĩ, rằng làm thế nào để tiếp tục mối quan hệ này với Thẩm Ý Đông đây.

Hiển nhiên, cô cũng không có tinh lực để nghĩ về chuyện, tối nay thời điểm gặp mặt Vãn Thanh Ngưng, nên làm gì để kìm chế tính nóng nảy của bản thân, không muốn lại ầm ĩ chia tay trong không vui.

Thật ra cô biết tỏng, chuyện này là không thể nào.

Vãn Thanh Ngưng chỉ tùy tiện nói một câu liền có thể nhóm lửa kích cô nổ tung.

Sau khi kết thúc công việc, Ngô Già đến đón cô, còn tỉ mẩn dặn dò, “Dù sao bây giờ chúng ta cũng đã về nước phát triển rồi. Tối nay lúc nói chuyện, em cứ ngồi nghe là được. Đừng quá nghiêm trọng hóa làm gì. Suy cho cùng thì bà ấy cũng là mẹ em.”

Nam Nhược guc gặt đầu, không nói gì nữa.

Chủ đề trang phục mà hôm nay cô catwalk thuộc phong cách progressive(*), nên Nam Nhược đã cố ý uốn tóc theo kiểu lông cừu(1).

(*)前卫时尚: Dựa trên giải thích của trang Zhihu thì ‘前卫时尚’ là phong cách thời trang khá kén người theo, thường sẽ bị người ta gạt sang một bên, nếu muốn tìm kiếm sự kích thích thì người mặc sẽ lựa chọn ‘前卫时尚’. Còn ‘Progressive fashion’ là sự tiến lên, nghĩa là ‘phong cách thời trang cấp tiến’. [Đệch, ai biết nó là cái giống thời trang gì nói cho byy với nhé, byy search tất cả những trang byy hiết rồi huhu].

Thời điểm tan làm, mắt thấy thời gian không còn nhiều, cô cũng không đi duỗi thẳng tóc nữa, trực tiếp mang theo mái tóc xoăn tít chạy tới khách sạn đã hẹn trước với Vãn Thanh Ngưng.

Trên xe, Ngô Già hỏi cô, “Em có muốn thay quần áo không?”

Nhìn cái tạo hình kia của cô, Ngô Già cảm thấy có chút đau đầu.

Nam Nhược cúi đầu nhìn chiếc quần short với áo T-shirt hở rốn trên người mình, “Không cần. Cứ như vậy đi, rất đẹp.”

Ngô Già ngồi bên cạnh toan nói rồi lại thôi, cuối cùng cũng không nói thêm gì.

Tìm tới phòng bao đã đặt sẵn trong khách sạn, sau khi gõ cửa xong, người đi ra mở cửa chính là Lynda trợ lí của Vãn Thanh Ngưng.

Lynda nhìn thấy bọn họ, liền mắt cười môi cười bắt chuyện, “Tiểu Nhược đến rồi ah. Nhanh vào nào. Hẳn là vừa mới kết thúc công việc đi nhỉ? Có đói bụng không?”

Khóe miệng Nam Nhược khẽ cong, gọi một tiếng: “Aunt.” Liền bị Lynda nắm lấy tay, dắt cô vào trong.

Cả ba cùng đi vào, vừa ngẩng đầu lên thì trông thấy Vãn Thanh Ngưng đang ngồi ngay chính giữa bàn ăn.

Bà mặc một chiếc váy dài, thân trên của chiếc váy ôm lấy cơ thể, phô trọn đường cong hoàn mỹ của bà.

Chiếc váy satin đen rũ xuống, hệt như thần thái cao quý toát ra từ trên người bà.

Mái tóc màu hạt dẻ, đôi con ngươi đen láy, lúc bạn nhìn vào, tựa thanh kiếm sáng loáng bất cứ lúc nào cũng có thể chém về phía bạn bổ bạn ra làm đôi.

Ngay khoảnh khắc Nam Nhược nhìn vào, Nam Nhược có cảm giác hết thảy mọi tế bào trong cơ thể cô đều đang kêu gào, cô phải gắng hết sức lắm mới có thể kìm chúng lại.

Ngô Già và Lynda là bạn bè cũ, cũng từng là cấp dưới của Vãn Thanh Ngưng, vì vậy cô ấy cũng không tránh đi bữa tiệc này, đều cùng đến.

Lynda để Nam Nhược ngồi bên cạnh Vãn Thanh Ngưng, còn mình thì ngồi vào một bên khác của Vãn Thanh Ngưng, sau khi ngồi xuống lại cùng bắt chuyện với Ngô Già.

Bầu không khí có chút lúng túng.

Lynda cười cười lên tiếng, “Tiểu Nhược, gần đây công việc hẳn rất mệt đi? Sao dì có cảm giác cháu gầy hơn trước nhiều thế này?”

Nam Nhược cười hời hợt, “Cũng còn tạm ạ.”

“Vóc người của cháu luôn rất đẹp. Nên không cần cố gắng giảm béo.”

Lynda quay sang nói với Ngô Già, “Hơi hơi khống chế là được rồi. Nếu quá mức, sức khỏe không theo kịp công việc thì không nói làm gì, ngược lại còn phá hủy hết đường cong trên người con bé thì nguy.”

Ngô Già cười, “Vẫn luôn theo dõi sít sao mà.”

Vãn Thanh Ngưng lạnh lùng liếc Nam Nhược, bỗng nhiên nói, “Chuyện như này trong lòng nó ắt có cân nhắc. Ngay cả cơ thể mình cũng quản không tốt, thì còn làm cái gì người mẫu.”

Vẻ mặt Nam Nhược thờ ơ không lên tiếng.

Lynda hiểu tính khí của Vãn Thanh Ngưng, không bác bỏ cũng không trả lời. Bèn lảng sang chuyện khác, “Mọi người đều đã đến đủ rồi, vậy chúng ta gọi đồ ăn lên nhé?”

Vãn Thanh Ngưng nhướng mày, xem như ngầm đồng ý.

Rất nhanh phục vụ đã bê thức ăn lên, mọi người đều cầm lấy đũa, bắt đầu thi hành nghi thức “Ăn không nói.”

Mãi đến khi sắp ăn xong thì, Lynda mới lần nữa lên tiếng, hỏi dò, “Tiểu Nhược này, về nước hẳn thích ứng rồi nhỉ?”

“Cũng còn tạm ạ.” Cô vẫn nói câu nói kia.

“Dì muốn nói, bây giờ ở Trung Quốc phồn vinh giàu mạnh, quốc nội cũng có nhiều cơ hội hơn. Quay về cố gắng phát triển, nói không chừng còn có thể lần nữa khai ra thiên địa mới. Hơn nữa cháu cái nha đầu này nha, xưa giờ đều chưa từng hài lòng với hiện tại, luôn có ý tưởng của riêng mình, nên tương lai muốn nổi tiếng cũng không khó.”

Nam Nhược còn chưa mở lời đáp lại thì Vãn Thanh Ngưng vậy mà mở miệng trước.

“Hiện tại trong cái vòng người mẫu này, người mới xuất hiện lớp lớp. Tất cả mọi người đều đang cố gắng, đều đang tiến về phía trước. Có thể vươn ra quốc tế, đều sẽ không bỏ qua cơ hội, nhưng con thì một một hai hai đòi về nước, Trung Quốc có phát triển như thế nào đi nữa, nhiều cơ hội hơn nữa, con có thể vẽ nên tên tuổi gì từ trong đó?”

Về điểm này, suy nghĩ của Nam Nhược và Vãn Thanh Ngưng luôn không bao giờ có cách nào ăn nhập nhau, nghe bà nói vậy, cô cảm thấy hơi khó chịu rồi.

“Tuy rằng quay về nước, cũng không hẳn nói không thể vươn ra quốc tế nữa. Con chỉ chọn một xuất phát điểm khác mà thôi, cũng không coi nó thành điểm cuối của con.”

“Nói nghe mà hay, xuất phát điểm mới? Nếu không phải phía trước con có thêm ba chữ “Vãn Thanh Ngưng”, con cho rằng nơi con xuất phát có thể cao bao nhiêu?”

Nam Nhược cười hừ, “Đúng vậy, cuộc đời con ngoại trừ mười sáu năm đầu, thì những năm sau đấy thời điểm bị người ta gọi tên, phía trước đều sẽ có thêm ba chữ này. Đây không phải là chuyện con có thể quyết định, ai bảo mẹ của con là Vãn Thanh Ngưng cơ chứ!”

“Con còn biết ta là mẹ con, vậy con đã từng nghe lời ta lấy một câu chưa?”

“Người là mẹ con, không phải con muốn thừa nhận liền có thể thừa nhận, mà không muốn thừa nhận thì liền có thể không thừa nhận. Đây là sự thật, cả đời này đều không có cách nào thay đổi. Nhưng kể cả khi người là mẹ ruột của con đi nữa, người cũng không thể quyết định cuộc đời con.”

“Ta quyết định cuộc đời giúp con thì có chỗ nào không tốt? Con nghĩ mà xem, VV Tú(*), là một người mẫu, có ai là không muốn tham gia không? Cố gắng cho con cơ hội thì hay rồi, con nói không cần là không cần. Tên tuổi hiện giờ của con, còn không phải là giẫm trên vai mẹ mà bước sao, con cho rằng rời khỏi mẹ, con được tính là thứ gì?”

(*) Cái này Hán – Việt là VV Tú thật, về ‘tú’ là gì thì (tính từ) là đẹp.

“Tiểu thư Vãn Thanh Ngưng, cho nên con không muốn tiếp tục dựa dẫm vào mẹ, cũng bởi vì cái suy nghĩ này của mẹ. Xét trên khía cạnh nhân sinh, mẹ là người cho con sinh mệnh. Nhưng trên khía cạnh sự nghiệp, con không thể bởi vì thân phận của mẹ, liền trở thành đồ trang sức mãi mãi của mẹ được. Con là một cá thể độc lập, con có thứ con muốn theo đuổi. Tuy rằng những cái này ở trong mắt mẹ thì, đều chẳng há gì cả. Nhưng đối với con mà nói chúng đều là con một đời này, tâm tâm niệm niệm theo đuổi.”

***

Bữa tiệc này bởi vì tranh chấp giữa hai mẹ con mà, cuối cùng vẫn phải chia tay trong không vui.

Ngô Già đưa Nam Nhược trở về khách sạn.

Sau khi vào phòng Ngô Già còn khuyên nhủ cô, “Lúc đó em không nên nói những lời kia. Em cũng biết tính cách của Vãn Thanh Ngưng rồi đấy thôi, nhường bà ấy nói hai câu thì sao chứ? Bà ấy là mẹ em, tuy rằng suy nghĩ cố chấp, nhưng hết thảy ý định ban đầu đều muốn tốt cho em thôi.”

Cảm xúc của Nam Nhược dần tích tụ tới cổ họng rồi, thật giống như có thể bùng phát bất cứ lúc nào vậy.

Cô không muốn dùng lời nói tổn thương những người bên cạnh mình, chỉ đành cố gắng kìm chế, không để cho mình phát tiết.

“Già tỷ, em muốn yên tĩnh một chút.”

Ngô Già nhìn cô một cái, cuối cùng đặng gật đầu, “Vậy em đi tắm trước đi, ngủ một giấc thật ngon, sáng mai còn phải đi làm nữa.”

Sau khi cánh cửa được đóng lại, Nam Nhược nắm chặt tay thành đấm, đứng một mình ở giữa phòng, im lặng lắng nghe tiếng gió thổi trong đêm tối.

Không phải hết thảy tức giận, đều cần phát tiết mới được yên ổn.

Cũng có thể chịu đựng, nhịn một chút liền sẽ quên đi.

Cô xoay người đi vào phòng rửa tay, đương muốn tắm thì, thời điểm mở vòi sen đột nhiên nhớ ra cái gì đó, cả người liền đờ ra tại chỗ.

Cô về nước đã hơn hai tháng, nhưng bà con họ hàng mãi vẫn chưa đến thăm.

Lúc ý thức được điều này, trong đầu cô, chợt né qua cảnh tối hôm đó ôm Thẩm Ý Đông.

Cái ý nghĩ kia, tựa chồi non bị vùi sâu trong lòng đất, đang ra sức muốn chui lên.

Cô gọi cho Kha Khả.

Mười phút sau cửa phòng vang lên tiếng gõ, cô bước nhanh tới mở cửa ra, liền trông thấy Kha Khả mang theo gương mặt hoang mang hoảng loạn lao vội vào phòng.

Kha Khả có chút mơ hồ đưa đồ đang cầm trong tay cho cô, sắc mặt trắng như nước gạo.

Vừa rồi cô ấy nhận được điện thoại của Nam Nhược, bảo cô ấy đến chỗ gần nhất mua que thử thai, cô ấy thật sự ngốc luôn rồi.

Nhưng lại không dám trì hoãn, mặc quần áo vào liền đi ra ngoài.

“Nam tỷ, xảy ra chuyện gì vậy? Không phải chị không có bạn trai sao?”

Nam Nhược xua tay, “Để sau hẳn nói.”

Nam Nhược cầm lấy cái túi, đi vào toilet.

Kha Khả thật sự bị bức đến hóa ngốc rồi.

Vốn lúc mua đồ không nhìn kĩ, nhân viên bán hàng đưa cái gì cô đều mua sạch hết thảy.

Thời điểm Nam Nhược mở cái túi ra nhìn thấy bên trong có hai, ba nhãn hiệu que thử thai, thậm chí còn có cả que thử thai điện tử nữa.

Đầu tiên cô mở một que thử thai bình thường ra, bắt đầu kiểm tra, mặt khác, cũng xé mở que thử thai điện tử, đặt nó vào trong một cái hộp khác.

Rất nhanh que thử thai bình thường đã cho ra kết quả, là hai vạch màu đỏ.

Nam Nhược ngồi xổm trên sàn nhà, trông thấy hai thanh màu đỏ tươi kia liền buồn bực bứt tóc.

Tựa hồ có chút không tin, bèn cúi đầu nhìn que thử thai điện tử, đồng hồ cát trên màn hình cứ quay liên tục.

Kết quả vẫn chưa hiển thị.

Tác giả có lời muốn nói:

Đông ca: Anh muốn làm bố!

Em gái Nam: Liên quan gì đến anh.

Đông ca: Sao có thể không liên quan đến anh chứ, đây chính là một hột giống anh ném vào bên trong đó nhé(*)!

(*) Nghĩa đây dịch đại khái cho vui thôi, không sát đâu, có ai đọc được bản raw xin đừng chặt chém nhé =)).

Em gái Nam: … …

(1) Tóc uốc kiểu lông cừu:

2

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.