Nghê Giản ngủ một giấc thật
sâu, khi tỉnh dậy, mặt trời đã lên cao. Cô phát hiện cô đang ở trên
giường, chỉ có một mình, không có ai khác. Màn kịch liệt tối qua tựa như một giấc mơ, lặng lẽ lùi vào quá khứ. Nhưng Nghê Giản biết đó không
phải là mơ.
Nghê Giản kéo chăn ra ngồi dậy, dưới thân khẽ đau, cô nhăn mặt dừng lại
hai giây, đứng lên đi xuống đất, tìm chiếc váy len. Cô ra khỏi phòng,
liếc xung quanh một cái, nhìn thấy người cần tìm ở ban công.
Lục Phồn đang phơi thứ gì đó.
Nghê Giản chăm chú xem, hơi giật mình, quay đầu nhìn sô pha. Chiếc sô pha màu hồng nhạt biến thành màu trắng gạo hoàn toàn.
Anh đã dỡ vỏ bọc sô pha ra giặt.
Nghê Giản nhớ bọn họ đã làm chuyện đó trên sô pha, trên người rất nhiều
mồ hôi. Cô nhắm mắt, hít một hơi, cuối cùng nén nỗi xúc động xuống.
Lục Phồn phơi vỏ bọc sô pha xong, xoay người thấy Nghê Giản. Anh chỉ
thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lập tức bình tĩnh. Anh đứng đó không nhúc
nhích, tay cầm chiếc xô nhỏ màu xanh.
Nghê Giản cũng ngước mắt lên, nhìn thẳng qua.
Cửa sổ ban công đang mở, Lục Phồn đứng trong ánh sáng vàng ấm áp, tư thế rắn rỏi trước sau như một. Mái tóc ngắn của anh dính quầng nắng, nhìn
ấm áp mềm mại. Ánh sáng nhu hòa lẫn trên gương mặt anh.
Ánh mắt Nghê Giản bất động hồi lâu. Cô nhớ tới buổi chiều Seattle.
Ngày hôm ấy, cô ngủ rất lâu, không có Mai Ánh Thiên ở đấy, cô một mình lên sân thượng của khách sạn ngắm trời chiều.
Sau đó, cô nhớ tới Lục Phồn, suy nghĩ cả một buổi chiều, hoảng hốt trông thấy Lục Phồn trước mặt, ở một nơi không xa. Cô đứng dậy, vươn tay vuốt ve, nhưng anh dần dần biến mất. Cô trừng mắt nhìn, phát hiện mình đang
đứng bên rìa sân thượng. Đây là một khách sạn cao tầng, cô đang ở tầng
thứ 22.
Khi tâm trí Nghê Giản còn đang phiêu đãng, Lục Phồn đi tới. Thấy anh rõ
ràng ở trong tầm mắt, Nghê Giản mới định thần lại. Lục Phồn im lặng đứng trước mặt cô. Nghê Giản cúi đầu nhìn chiếc xô nhỏ trong tay anh.
Cô nói: “ Chiếc xô này rất hợp với vẻ kiệt xuất của anh”.
Lục Phồn khẽ sửng sốt, không ngờ câu đầu tiên cô mở miệng lại là câu nói này.
Anh cũng cúi đầu nhìn chiếc xô, không thấy gì đặc biệt, đành hỏi tiếp: “ Thật không?”.
Nghê Giản gật đầu, thản nhiên ừ một tiếng, đáp: “ Hừng hực sức sống”.
Lục Phồn lại ngạc nhiên. Anh thực sự không hiểu, nhưng không hỏi. Anh nhìn gương mặt cô: “ Ngủ ngon không?”.
Nghê Giản trả lời: “ Rất ngon”.
Lục Phồn chỉ xuống dưới, dừng một lúc, hạ thấp giọng: “ … Còn đau không?”
“ Anh hỏi tay à?”. Nghê Giản sờ tay: “ Không đau”.
Lục Phồn mím môi, hơi nheo mắt: “ Anh không nói tay”.
Nghê Giản hiểu ra. Cô cúi đầu bật cười thành tiếng, mặt hơi nghiêng: “ Đau”.
Lục Phồn căng thẳng, anh mím môi, muốn nói gì đó, cuối cùng lại thôi.
Nghê Giản thấy điệu bộ của anh, chậm rãi thu hồi nụ cười: “ Nhưng thực ra tối qua rất thoải mái, đau cũng đáng”.
Thấy cô nghiêm trang bảo vậy, Lục Phồn càng nói không nên lời. Một lúc
sau, anh nhìn vào mắt cô, thấp giọng: “ Lần sau sẽ không”.
Nghê Giản nao nao, nhưng chẳng mấy chốc cô đã cao hứng trêu chọc: “ Sẽ không thoải mái à?”.
Lục Phồn im lặng, nhìn cô chăm chú, kiên nhẫn sửa lời: “ Sẽ không đau”.
Nghê Giản nhếch miệng, không đáp trả, cho đến khi đi khỏi mắt anh.
Cô đi vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt. Lục Phồn cũng đi vào, anh bỏ xô vào trong nhà tắm, đứng bên nhìn Nghê Giản rửa mặt.
Nghê Giản rửa qua quýt, đánh răng xong, không rửa mặt bằng sữa, mà chỉ vốc nước lên.
Khi màn tẩy rửa qua quýt kết thúc, Lục Phồn bắt chiếc khăn mặt trên giá
đưa cho cô. Nghê Giản cầm lấy lau bọt nước rồi đưa trả anh.
Từ nhà tắm đi ra, Nghê Giản liền cảm thấy đói bụng. Cả tối qua không ăn, vốn đã rất đói, cô chưa từng bận rộn làm việc đến nỗi không để ý đến dạ dày giống như bây giờ.
Nghê Giản đang nghĩ ngợi, Lục Phồn lại gần.
“ Em ngồi xuống đi, anh đi lấy bữa sáng”.
Anh nói xong liền vào bếp. Nghê Giản không ngồi, cô ngạc nhiên vì hóa ra anh đã làm xong bữa sáng.
Cô mới chuyển đến đây, ngay cả phòng bếp cũng chưa vào, không biết ở đây có nồi niêu xooang chảo, càng không biết bên trong nhà để xe có một cửa hàng thực phẩm, sáng sớm Lục Phồn đi lên lầu tình cờ hỏi được, liền mua ít đồ ăn.
Nghê Giản uống hai bát súp rau, ăn một quả trứng tráng, cảm thấy hài lòng, sau đó nhớ ra chuyện.
Cô vào phòng cầm chiếc áo khoác đen, cúi đầu choàng khăn.
Lục Phồn thấy cô thay quần áo, có phần ngạc nhiên: “ Định ra ngoài à?“.
” Vâng, đi mua thuốc“. Nghê Giản đến bên tủ giày thay giày.
Lục Phồn giật mình, nhất thời không nói gì.
Nghê Giản thay xong giày, ngồi thẳng lên nói: “ Anh có việc gì thì cứ đi đi, em mang theo chìa khóa đây rồi“.
Nói xong cô xoay người. Cửa mở được một nửa, tay đã bị Lục Phồn nắm lấy. Nghê Giản quay đầu. Ánh mắt Lục Phồn vừa sâu vừa tối. Anh mím chặt môi, đối mặt với cô một lúc lâu.
Nghê Giản cảm giác anh sẽ nói ra suy nghĩ của mình. Nhưng ánh mắt của anh quá phức tạp, cô nhìn không ra anh định nói điều gì.
Một lúc sau, Lục Phồn nhếch môi, nói nhỏ: “ Em đợi ở đây, để anh đi“.
” Không cần“. Nghê Giản nói: “ Anh làm chuyện của anh đi“.
Cô cúi thấp đầu, ý bảo anh buông tay, nhưng Lục Phồn không nhúc nhích.
Anh ôm chặt cô, nghiêm túc: “ Đây chính là việc của anh“.
Ánh mắt Nghê Giản khẽ chuyển động, bình tĩnh nhìn anh một hồi, không chớp mắt, cười cười: “ Anh nói đúng“.
Mua thuốc cho phụ nữ sau khi làm chuyện ấy, chính xác là chuyện đàn ông thường làm.
Câu nói này của Nghê Giản không có ý mỉa mai. Giọng điệu của cô rất bình thản, ánh mắt cũng thế.
Nhưng Lục Phồn không chịu được.
Cô hờ hững làm tổn thương người khác.
Dường như những chuyện như thế này không chiếm chút trọng lượng nào
trong lòng cô. Cô ngủ với anh chẳng qua chỉ là ngủ mà thôi, còn những
thứ khác cô không để tâm.
Nghê Giản phát hiện ánh mắt Lục Phồn ngày càng mờ mịt, mơ hồ, còn có một tia tối tăm phiền muộn.
Đây không phải là biểu cảm mà anh nên có.
Từ trước tới nay anh luôn là người kiên định, hiểu biết, vững chãi như núi, không lưỡng lự, không nhát gan.
Anh điềm tĩnh, thận trọng hơn so với cô.
Anh không nên là kiểu người như thế này.
Nghê Giản trừng mắt nhìn, ánh mắt hơi sững lại: “ Anh sao vậy?“.
Lục Phồn không lên tiếng.
Nghê Giản gắng sức rút tay ra, Lục Phồn lại nắm lấy, Nghê Giản phát
điên, đẩy anh ra. Lục Phồn va vào tường, Nghê Giản đến gần, ngẩng mặt ép hỏi: “ Anh làm sao vậy?“.
Lục Phồn im lặng, anh chỉ nhìn cô. Tia hỗn loạn trong mắt anh đã biến
mất, anh bình tĩnh, lẳng lặng nhìn cô, giống như đang nói: “ Anh làm
sao, em còn không biết ư?“.
Thoáng chốc, Nghê Giản trở nên yếu thế.
Rõ ràng anh không trả lời, nhưng toàn bộ dường như đã nói hết.
Huyết dịch Nghê Giản vẫn cuồn cuộn, gắng trốn chạy mấy lần. Cô thấy bờ
môi anh mấp máy, như muốn mở miệng, cô vội vã rời mắt, không hề nhìn
thẳng vào anh. Nếu nhìn nữa, cô sẽ bổ nhào vào ăn anh. Nghê Giản biết
điều, thu hồi răng nhọn móng sắc, đưa tay vuốt tóc, hờ hững nói: “ Vậy
cùng đi đi, vừa hay em còn muốn mua mấy thứ nữa“.
Nói xong cô đi ra mở cửa trước.
Lục Phồn dựa vào tường một lúc, mắt hết nhắm lại mở, tia phiền muộn u ám không còn nữa.
Cho dù cô có tin hay không, nhưng anh nghĩ rằng, cuối cùng, anh cũng đã chiếm một góc trong trái tim cô.
Nghê Giản ở nơi sinh hoạt khá thuận tiện, gần đấy có mấy tiệm thuốc. Đến tiệm thuốc, Lục Phồn vào mua thuốc, Nghê Giản đứng ngoài cửa. Lục Phồn
vừa ra, Nghê Giản liền cầm lấy thuốc trong tay anh.
Lục Phồn nhìn cô, nói: “ Về rồi uống“.
Nghê Giản không nhìn anh, cô cúi đầu bóc thuốc. Lục Phồn nhíu mày, nắm
chặt vai cô. Nghê Giản ngẩng đầu, Lục Phồn bảo: “ Em chờ một chút, anh
đi mua nước“.
Nghê Giản cười cười: “ Không cần, anh nhìn này“.
Cô ngửa đầu, ném thuốc vào miệng, nuốt thẳng xuống. Lục Phồn không nói
gì, buông lỏng cô ra, đi đến tiệm trà sữa phía trước, mua một ly trà sữa nóng. Nghê Giản chưa bao giờ uống thứ này, nhưng lúc Lục Phồn bê trà
sữa đi đến, trái tim cô mềm nhũn.
Cô không từ chối.
Hai người đi lên phía trước, ngang qua cửa hàng trang phục nam. Nghê
Giản dừng bước, nhìn Lục Phồn. Anh mặc chiếc áo khoác mỏng màu xám, giặt nhiều nên đã cũ, ống tay áo và vạt áo hơi xoắn lên.
Nghê Giản nhớ tới hai chiếc áo bị cô ném vào thùng rác.
Hôm ấy cô đi tìm Lục Phồn, cũng đi qua chỗ này, quần áo mùa thu vừa mới
lên kệ. Cô nhìn thấy trang phục nam, liền đi vào chọn cho anh hai cái,
đều là màu đậm. Cô nghĩ có lẽ anh thích quần áo màu tối, trung tính.
Đó là lần thứ hai cô mua quần áo cho đàn ông. Không ngờ, lại bị vứt vào thùng rác.
Nhớ tới chuyện này, đương nhiên khó tránh khỏi nhớ tới chuyện khác. Thâm tâm Nghê Giản thoáng bị chặn lại, cô lắc đầu, không nghĩ nữa, quay đầu
nói với Lục Phồn: “ Vào xem đi“.
Nói xong, không đợi Lục Phồn trả lời, cô nhấc chân đi vào. Lục Phồn đuổi theo cô.
Nghê Giản dạo một vòng, phát hiện hai chiếc áo kia đã không còn nữa. Cô
hơi chán nản, tìm nhân viên bán hàng để hỏi thăm. Lục Phồn ở bên cạnh,
nhìn cô nghiêm túc tả màu sắc kiểu dáng của chiếc áo cho nhân viên bán
hàng. Anh nhớ ra hai chiếc áo đó đang treo trong tủ quần áo ở nhà, một
chiếc áo len, một chiếc áo khoác.
Trong chớp mắt, trái tim Lục Phồn như bong bóng nước, phình to không kiềm chế, nổ bùm một phát.
Nhân viên hướng dẫn nhớ ra, nói với Nghê Giản ở đây không còn hàng nhưng có thể hỏi bên tổng kho. Cô ấy hỏi Nghê Giản mua cho ai, cần số bao
nhiêu. Nghê Giản chỉ vào Lục Phồn, nói: “ Có lẽ là XXL“.
Nhân viên cửa hàng gật gật đầu, quay người định đi kiểm tra. Lục Phồn đi tới, bảo: “ Không cần đâu“. Nhân viên cửa hàng dừng lại, thoáng nghi
hoặc nhìn Lục Phồn. Nghê Giản chú ý tới ánh mắt của cô ấy, cũng quay đầu nhìn Lục Phồn: “ Sao vậy?“.
Lục Phồn hơi dừng một chút, bảo: “ Không phải lần trước mua rồi à?“.
Ánh mắt Nghê Giản hơi mở to.
Lục Phồn nhìn cô, hạ giọng: “ Chú Lưu đã nhặt về, giặt sạch sẽ, đang để ở nhà anh“.
Nghê Giản im lặng.
Lục Phồn nói câu xin lỗi với nhân viên cửa hàng, tiến lên dắt tay Nghê Giản: “ Đi thôi“.
Ra cửa, Lục Phồn vẫn không buông tay, Nghê Giản dừng bước không đi. Lục Phồn quay đầu, Nghê Giản đang nhìn anh.
Lục Phồn rủ mắt, trầm mặc một lát, nói: “ Xin lỗi, hôm ấy anh đưa phóng viên Tôn về, không có ở đấy“.
” Em biết“. Nghê Giản nhếch môi: “ Em nhìn thấy anh lái xe, còn cô ấy ngồi phía sau“.
Cô nói đến đây, thoáng nở nụ cười: “ Nhìn từ xa, giống như con chim non nép vào người, rất xứng với anh“.
Lục Phồn kinh ngạc.