CHƯƠNG 2: CHÂN HUNG VỊ MINH (HAI)
Đêm khuya tĩnh lặng.
Phiền Tế Cảnh nằm trên giường trằn trọc, thật lâu không thể ngủ.
Trong đêm tối thâm trầm này, những chuyện cũ trước kia như nước từ trong đầu chảy ra. Giọng nói, dáng cười của Bộ Lâu Liêm chưa khi nào lại rõ ràng đến thế, rõ ràng đến mức như đang đứng trong đêm tối, im lặng nhìn hắn như mọi khi.
Thế nhưng, hắn chung quy sẽ không còn được gặp lại người nữa.
Hắn cảm thấy ngực mình dần dần bị thứ gì đó nắm chặt, cơ hồ không thể thở được.
Lạch cạch.
Một hòn đá nhỏ đánh trúng song linh (song cửa sổ).
Phiền Tế Cảnh vén chăn, đứng dậy choàng y phục.
Cửa sổ nửa mở, ánh trăng mỏng manh chiếu lên người hắn, có dạng mờ ảo lỗi giác. Hắn đi tới trước cửa sổ, thấy một bóng lưng chìm đắm trong ánh trăng, mái tóc rối tung được ánh trăng chiếu lên có chút nhạt màu.
“Sư đệ. . .” Phiền Tế Cảnh nghi hoặc khẽ gọi.
Thi Kế Trung chậm rãi quay đầu lại.
Hắn lớn lên nhìn không tốt lắm, mũi diều hâu, cằm dài, ngũ quan mạnh mẽ dưới ánh trăng càng trở nên nổi bật. Rõ ràng chỉ mới mười sáu tuổi, nhìn qua lại như người ba mươi sáu tuổi, toàn thân đều lộ ra một cỗ ngưng luyện trầm ổn của người lớn tuổi.
“Tam sư huynh.” Thanh âm hắn có chút khàn khàn, là sự đan xen giữa nam nhân trưởng thành và nam hài.
Phiền Tế Cảnh nhẹ nhàng nhu nhu ngực, như là muốn xóa bỏ những tích tụ trong lòng, “Còn chưa ngủ?”
“Ngủ không được.”
Phiền Tế Cảnh thở dài, đôi mắt trở nên u ám, “Là vì chuyện của sư phụ? Ta cũng vậy.”
“Không phải. . .” Thi Kế Trung dừng một chút, nói, “Cơm tối ăn quá nhanh, bị nghẹn.”
. . .
“Nga.” Phiền Tế Cảnh một lát sau mới nói, “Sau này ăn chậm một chút.”
“Ân.”
Bầu không khí vốn ngưng trọng nhất thời có chút khác lạ.
“Vừa rồi là ngươi đập cửa sổ của ta?” Phiền Tế Cảnh hỏi.
“Ân.”
“Có việc?”
“Lúc ném tảng đá không cẩn thận ném trúng.” Thi Kế Trung mặt không biến sắc nói dối.
Phiền Tế Cảnh chớp chớp mắt, tựa hồ không tin. “Ban đêm gió lớn, sớm trở về phòng nghỉ đi.”
Thi Kế Trung mân chặt môi, trầm giọng nói: “Sư phụ không có dự định đem Tiên Liên kiếm pháp truyền thụ cho ngươi.”
Phiền Tế Cảnh đang định xoay người về phòng, bỗng dừng lại cước bộ, chậm rãi xoay người nhìn hắn.
Thi Kế Trung mặt không biến sắc nói: “Đại sư huynh nhượng ta nói cho ngươi biết.”
Phiền Tế Cảnh nhìn hắn, trong mắt lấp lánh sự nghiêm túc chưa từng có, “Ta thuở nhỏ thất hỗ (mồ côi), là sư phụ một tay nuôi dạy lớn lên, ân trọng như núi. Có thể luyện Tiên Liên kiếm pháp hay không đối với ta mà nói không phải là điều trọng yếu, hiện tại việc duy nhất mà ta muốn làm là tìm ra hung phạm, để an ủi linh hồn sư phụ trên trời.”
Đối mặt với sự kiên định trong mắt hắn, Thi Kế Trung diện vô biểu tình gật đầu nói: “Hảo. Giờ ta trở về phòng nghỉ.”
Phiền Tế Cảnh sớm đã quen với sự thờ ơ của hắn.
Bộ Lâu Liêm khi còn sống từng đánh giá bọn họ, Quan Tỉnh trầm ổn nhưng không có chí tiến thủ, Chu Liêu Đại có chí tiến thủ nhưng cũng rất khéo đưa đẩy, Thượng Quan Đinh Ninh tiểu sự thông tuệ đại sự mơ hồ (việc nhỏ thì rõ, việc lớn thì mơ hồ), Thi Kế Trung lãnh tĩnh đạm mạc tựa như băng. Mà hắn. . .
Phiền Tế Cảnh ngửa đầu nhìn trăng sáng trên trời, khẽ thở dài.
Ngày hôm sau.
Phía đông mới xuất hiện một mạt xám trắng, thiên địa vạn vật còn đang nửa tỉnh nửa mơ, Tống Bách Lâm liền mang theo các đệ tử của Cửu Hoa phái đăng môn (đến gặp).
Phiền Tế Cảnh mãi gần sáng mới ngủ được, lúc bị gọi dậy chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển [1], hai tai ong ong không nghe được gì, Thượng Quan Đinh Ninh phải gọi đến lần thứ hai hắn mới nghe thấy.
Chu Liêu Đại gấp đến độ đi vòng vòng trong sân.
Quan Tỉnh và Thi Kế Trung đều lãnh đạm nhìn hắn, một bộ không liên quan đến bản thân.
“Tam sư huynh, ở đây chỉ có ngươi là không bị nghi ngờ, ngươi nhanh nghĩ biện pháp, giúp chúng ta tẩy sạch hiềm nghi.” Thượng Quan Đinh Ninh vội la lên.
Phiền Tế Cảnh dùng sức vỗ vỗ đầu, dường như muốn đánh cho đầu hết hồn hồn ngạc ngạc (ngơ ngơ ngác ngác, ta nghĩ ở đây là cho hết ngái ngủ mơ hồ), “Ta ngày hôm qua cũng nói qua với sư thúc, vật hữu tương tự, chiêu thức cũng thế. Có thể chiêu thức mà hung thủ dùng vừa hay lại tương tự với ‘Vãn hải cuồng triều’, vì thế nếu chỉ dựa vào điểm này mà một mực chắc chắn rằng là do người trong phái gây nên, thật có phần độc đoán.”
Chu Liêu Đại giống như người chết đuối vớ được tấm gỗ, liên tục gật đầu nói: “Đúng thế.”
Quan Tỉnh nói: “Những chiêu thức khác còn có thể, thế nhưng vết thương do ‘Vãn hải cuồng triều’ tạo ra là độc nhất vô nhị.”
Phiền Tế Cảnh sửng sốt.
Ở đây chỉ có hắn và Thượng Quan Đinh Ninh không được học Tiên Liên kiếm pháp. Bởi vậy cũng không biết “Vãn hải cuồng triều” là chiêu thức như thế nào.
Chu Liêu Đại thần sắc căng thẳng, trừng mắt nhìn Quan Tỉnh: “Đại sư huynh.”
Quan Tỉnh thản nhiên nói: “Muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân phải dùng chứng cứ rõ ràng. Bệnh cấp loạn đầu y [2] sẽ chỉ khiến cho bản thân càng thêm khả nghi.”
Chi Liêu Đại miễn cưỡng bình tĩnh nói: “Vậy không biết đại sư huynh có đối sách gì?”
Quản Tỉnh nói: “Thanh giả tự thanh [3].”
Chu Liêu Đại chế giễu nói: “Ngươi cho rằng sư thúc hội cho chúng ta cơ hội sao? Từ khi sư phụ muốn truyền thụ Tiên Liên kiếm pháp cho ba chúng ta, bọn họ liền bất mãn. Lúc thì nói sư phụ tế tổ (vi phạm quy định của tổ tông), lúc thì nói sư phụ cân nhắc cân nhắc tái cân nhắc. Nếu sư phụ không kiên trì, sợ là hiện giờ chúng ta ngay đến Tiên Liên kiếm pháp cũng không biết là gì.”
Thi Kế Trung lạnh lùng nói: “Là ngươi và ta không biết. Đại sư huynh là đệ tử được sư phụ định làm y bát kế thừa, sư phụ nhất định hội truyền thụ cho hắn.”
Chu Liêu Đại nghẹn lời, hồi lâu mới cười lạnh nói: “Chẳng lẽ ngươi hiện tại là bất mãn cùng ta chia sẻ một chén canh? Đừng quên đây là nguyện vọng của sư phụ! Muốn Cửu Hoa phái phát dương quang đại (rạng rỡ phát triển), phải vứt bỏ ràng buộc ngăn cách giữa trưởng môn và đệ tử, nhượng phổ thông đệ tử cũng có thể học được kiếm pháp thâm sâu tối cao của phái. Nếu không Cửu Hoa phái chỉ có thể quanh quẩn làm một môn phái nhất lưu nhị lưu, vĩnh viễn không có khả năng cùng các đại phái như Vũ Đương Thiếu Lâm Huy Hoàng Môn bình khởi bình tọa (địa vị ngang nhau)!”
Thượng Quan Đinh Ninh lặng lẽ kéo kéo ống tay áo của hắn, “Việc cấp bách hiện giờ là ứng phó như thế nào với sư thúc bọn họ.”
Chu Liêu Đại hít một hơi thật sâu, quay đầu nhìn Phiền Tế Cảnh.
Bởi ánh mắt của hắn vô cùng quỷ dị, nên những người khác cũng đều nhịn không được quay đầu nhìn theo.
Phiền Tế Cảnh bị nhìn khiến mặt nóng lên, “Làm sao vậy?”
Chu Liêu Đại chậm rãi nói: “Sư thúc mấy ngày nay vẫn mặc kệ chúng ta, mặc cho chúng ta chuyển đến đây. Thế nào hôm nay đột nhiên lại tới?”
Ánh mắt của những người khác nhất thời có điểm bất đồng.
Chỉ có Phiền Tế Cảnh ngơ ngác hỏi ngược lại: “Vì sao?”
Chu Liêu Đại nói: “Có thể là bởi vì. . . Ngươi?”
Phiền Tế Cảnh mờ mịt nói: “Ta?”
Thi Kế Trung lạnh lùng nói: “Sư phụ chục năm nay vẫn luôn bình an vô sự, thế nhưng đúng lúc ngươi hội học Tiên Liên kiếm pháp thì lại xảy ra việc, chẳng lẽ không phải là bởi vì ngươi?”
Chu Liêu Đại tức giận đến mức ngực phập phồng, “Ngũ sư đệ! Học Tiên Liên kiếp pháp cũng có phần của ngươi.”
Thi Kế Trung nói: “Ta chưa từng phủ nhận.”
Thượng Quan Đinh Ninh hòa giải nói: “Được rồi được rồi, đừng nói nữa. Càng nói càng giống như trong chúng ta có người giết sư phụ.”
“. . .”
Yên tĩnh.
Yên tĩnh đột ngột đến.
Ngay cả Thượng Quan Đinh Ninh cũng bị câu nói vô tâm của mình dọa sợ.
Nhất thời, không một ai lên tiếng.
Tống Bách Lâm ở bên ngoài chờ người hiển nhiên là không nhịn được nữa, sai đệ tử đi vào xem.
Đệ tử đi vào nhìn thấy mấy người đưa mắt nhìn nhau, không động đậy nhúc nhích, cả kinh nhanh chân bỏ chạy, “Đại sư huynh bọn họ bị người ám toán! Bị điểm huyệt đạo rồi!”
“. . .”
Chu Liêu Đại nguyên bản là mũi ngưa ngứa, định gãi gãi mũi nhất thời cứng đờ, trong đầu hiện lên ý niệm tương kế tựu kế.
Những người khác tựa hồ cũng không nghĩ sự tình sẽ phát triển thành như vậy, chờ Tống Bách Lâm vội vã đi tới thì, sự tình đã không còn đường lui, chỉ có thể dùng ánh mắt cảnh cáo lẫn nhau ——
Nghìn vạn lần đừng động!
“Chuyện gì xảy ra?” Tống Bách Lâm kinh sợ nhìn bọn họ.
Phiền Tế Cảnh khóe miệng giật giật, nghĩ mở miệng, nhưng rất nhanh bị nhãn thần tàn bạo của Chu Liêu Đại cấp trừng trở về!
Đệ tử bên cạnh Tống Bách Lâm nói: “Giống như bị điểm huyệt đạo.”
“Nói giỡn! Tại địa bàn của Cửu Hoa phái, ai có thể thần không biết quỷ không hay song song điểm. . .” Hắn bỗng nhớ tới Bộ Lâu Liêm đồng dạng thần không biết quỷ không hay bị giết, lưng bỗng nhiên cảm thấy một cỗ lãnh ý, tiến lên trước, vỗ vỗ huyệt đạo của Chu Liêu Đại.
Chu Liêu Đại bị vỗ đến đau nhức, vẫn cắn răng không nhúc nhích.
Tống Bách Lâm lẩm bẩm nói: “Đây là loại thủ pháp gì? Quỷ dị như thế!”
Phiền Tế Cảnh rốt cục nhìn không được, giật giật, mở miệng nói: “Sư thúc. . .”
“A! Rốt cục cũng hết thời gian rồi.” Theo động tác vung tay của Chu Liêu Đại, Quan Tỉnh và Thi Kế Trung cũng chậm rãi cử động.
Thượng Quan Đinh Ninh giả vờ kinh hoàng nói: “Sư thúc. May mà ngài tới kịp, vừa rồi thật sự là. . .”
Mắt Tống Bách Lâm đảo một vòng nhìn bọn họ, sau đó nhìn thẳng vào Phiền Tế Cảnh nói: “Đến tột cùng xảy ra chuyện gì?”
Chu Liêu Đại căng thẳng nhìn hắn.
Phiền Tế Cảnh bị kẹt ở giữa khó xử, chốc lát mới nhẹ giọng nói: “Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Chu Liêu Đại vội vàng nói tiếp: “Người nọ xuất thủ thật là quá nhanh, chúng đệ tử cũng nhìn không rõ.”
Thượng Quan Đinh Ninh nhận được ám chỉ của hắn, cẩn cẩn dực dực nói: “Người đó có thể hay không là kẻ đã sát hại sư phụ. . .”
Tống Bách Lâm hừ lạnh một tiếng, nhìn Quan Tỉnh nói: “Ngươi là đại sư huynh, ngươi nói.”
Quan Tỉnh cúi đầu nói: “Đệ tử xấu hổ.”
Xấu hổ? Xấu hổ cái gì? Cái này có rất nhiều loại giải thích, mỗi người một ý. Chí ít với tình huống hiện giờ, loại xấu hổ này chỉ có một loại giải thích, đó chính là hắn cũng không thấy rõ tướng mạo của đối phương.
Tống Bách Lâm di chuyển ánh mắt, muốn nói gì đó, đột nhiên có đệ tử vội vã tới thông báo, “Nhị sư thúc, Hoa gia tam công tử tới.”
Hắn nhíu mày, “Ai?”
“Hoa gia tam thiếu gia Hoa Hoài Tú công tử.”
Tống Bách Lâm nhìn về phía Phiền Tế Cảnh, đã thấy vẻ mặt hắn tràn đầy kinh ngạc.
————————————————–
[1] Thiên toàn địa chuyển 天旋地转: trời đất quay cuồng.
Xuất xứ của câu này từ trong tuyệt phẩm Trường Hận Ca 長恨歌 – Hận tình muôn thuở – của đại thi hào Bạch Cư Dị 白居易 (nhà Đường), kể về mối tình bi lụy của Đường Minh Hoàng và Dương quý phi.
Bạch Cư Dị tự Lạc Thiên (樂天), hiệu là Hương Sơn cư sĩ (香山居士) và Túy ngâm tiên sinh (醉吟先生), thụy là Văn (文) (vì thế còn gọi là Bạch Văn Công 白文公), người đời nhà Đường, quê ở Thái Nguyên, tỉnh Sơn Tây, đậu Tiến sĩ năm 28 tuổi, nhận chức Hàn lâm học sĩ. Có lúc ông bị biếm làm Tư mã đất Giang Châu. Sau, ông giữ chức Thứ sử ở Tô Châu, Hàng Châu. Về già, được thăng Hình bộ thượng thư. Sau mất tại Hương Sơn, Lạc Dương.
Chứng kiến được cảnh thảm khốc của một bi tình si lụy của Đường Minh Hoàng, họ Bạch để lòng cảm xúc bằng bài “Trường hận ca”. Thơ ông mang đậm tính hiện thực, lại hàm ý châm biếm nhẹ nhàng kín đáo. “Trường hận ca” nói về mối tình đẹp của Đường Minh Hoàng và Dương Quý Phi, nhưng đọc kỹ thì những ý châm biếm, mỉa mai kín đáo đều có.
Sơ lược một chút về nguốn gốc xuất xứ của Trường Hận Ca:
Hoàng đế Đường Huyền Tông (08/09/685 – 03/05/762), họ tên thật là Lý Long Cơ (李隆基), thụy hiệu Đường Minh Hoàng, là vị hoàng đế thứ 6 đời nhà Đường. Lúc thiếu thời là một người anh vũ, có tài thao lược. Dưới triều đại của ông, đất nước được thanh bình. Nhưng mấy năm sau cùng, nhà vua đã 50 tuổi, đâm ra si mê Dương Quí Phi tức Dương Ngọc Hoàn, lại tin dùng bọn Dương Quốc Trung (anh họ của Dương Quí Phi), Lý Lâm Phủ… nên quốc chính ngày càng suy tệ.
Lúc bấy giờ có tướng An Lộc Sơn, người Hồ, quê ở vùng Nhiệt Hà là người rất thông minh, được nhà vua tin mến. Nhất là đối với Quí Phi, họ An rất được yêu thương. An xin làm con nuôi của Quí Phi để được phép ra vào cấm uyển mà khỏi ai dị nghị. Nhà vua mù quáng lại vui lòng ưng thuận.
Vì có sự hiềm khích với Tể tướng Dương Quốc Trung, An Lộc Sơn sợ bị ám hại nên bỏ trốn, rồi cử binh từ quận Ngự Dương, tự xưng hoàng đế, đánh thẳng vào kinh đô Trường An. Binh triều đại bại, vua cùng một số quần thần phải bỏ kinh thành chạy vào đất Thục.
Đến Mã Ngôi, tướng sĩ không chịu đi nữa, lại đồng nhau phải giết chết quyền thần Dương Quốc Trung và bức vua phải đem thắt cổ con người ngọc kia thì họ mới chịu phò vua. Vì họ cho rằng Quí Phi là mầm sinh đại loạn.
Lương thực hết, quân sĩ khổ mệt, căm tức. Gặp bước đường cùng, nhà vua đành giấu mặt, cắt lòng mà “hy sinh người yêu khuynh quốc”.
Sau, loạn dẹp xong, Đường Minh Hoàng trở về Trường An. Đế đô còn đó, mà con người ngọc yêu dấu ngày xưa nay đâu còn nữa. Nỗi nhớ thương dào dạt, dằng dặc đầy lòng.
Mối tình vương giả này, rồi sẽ bị chìm trong lãng quên của thời gian, nếu không có ngòi bút tài hoa tuyệt vời của Bạch Cư Dị tô điểm cho thêm phần lâm ly, chua xót.
Sau đây là câu thứ 50 đến câu thứ 56 trong nguyên tác tiếng Trung của Trường Hận Ca, đoạn thơ này nói về đoạn Đường Minh Hoàng sau khi đã dẹp yên được phản loạn, trên đường hồi kinh:
Nguyên bản
夜雨聞鈴腸斷聲
天旋地轉迴龍馭
到此躊躇不能去
馬嵬坡下泥土中
不見玉顏空死處
君臣相顧盡霑衣
東望都門信馬歸
Hán Việt
Dạ vũ văn linh (1) trường đoạn thanh,
Thiên toàn (tuyền) địa chuyển hồi long ngự.
Đáo thử trừ trừ bất nhẫn khứ,
Mã Ngôi (2) pha hạ nê thổ trung.
Bất kiến ngọc nhan không tử xứ,
Quân thần tương cố tận triêm y,
Đông vọng đô môn tín mã quy.
(1) Văn linh: Khi đến Tà Cốc, Đường Huyền Tông 唐玄宗 nghe tiếng chiêng trong lúc mưa dầm, buồn bã vì nhớ tới Quý Phi, liền làm ra khúc ca gọi là Vũ Lâm Linh khúc (khúc chiêng trong lúc mưa dầm).
(2) Mã Ngôi: Tên đất, nay ở phía tây huyện Hưng Bình 興平, tỉnh Thiểm Tây 陝西, nơi Dương Quý Phi 楊貴妃 chết.
Dịch thơ
Đêm mưa đứt ruột, canh dài tiếng chuông.
Phúc trời đất quay cuồng vận số,
Bánh xe rồng đến chỗ ngày xưa.
Đất bùn chỗ chết còn trơ!
Thấy đâu mặt ngọc, bây giờ Mã Ngôi!
Đầm vạt áo vua tôi giọt lệ,
Gióng dây cương ngựa tế về Đông.
(Tản Đà dịch)
Dịch nghĩa
Trong đêm mưa, nghe tiếng chiêng, toàn là những tiếng đoạn trường.
Trời xoay, đất chuyển, xe rồng nhà vua lại trở về.
Đến nơi đây ngựa trù trừ không nỡ dời chân.
Trong đám đất bùn, dưới bãi Mã Ngôi,
Mặt ngọc nào thấy đâu, chỉ còn trơ chỗ thác uổng!
Vua tôi nhìn nhau, ai nấy lệ rơi thấm áo.
Trông về cửa kinh đô phía đông, mặc cho vó ngựa quen đường lững thững bước về.
[2] Bệnh cấp loạn đầu y 病急乱投医: cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng. Đưa vào trong ý nghĩa cả câu trong chương trên là “khi tuyệt vọng thì có thể làm ra nhiều việc để cứu vãn tình thế, nhưng những việc làm này sẽ chỉ càng tăng thêm sự nghi ngờ cho bản thân mình mà thôi.”
[3] Thanh giả tự thanh 清者自清: thanh (清) là thanh bạch, tức là trong sạch, không làm điều bậy. Giả (者) là người. Tự (自) là tự mình, chính mình. Vậy ý nghĩa câu này là: Người vô tội tự nhiên sẽ được trả lại sự trong sạch, khi mình trong sạch thì tự mình trong sạch, không cần biện minh hay bào chữa cũng sẽ trong sạch, cứ để thời gian sẽ chứng minh mình trong sạch.