Phồn Hoa Ánh Tình Không

Chương 20: Chương 20: Chân Tình Vị Minh (Nhất)




CHƯƠNG 19: CHÂN TÌNH VỊ MINH (NHẤT)

Về nhà ngày đầu là mới mẻ, ngày thứ hai là cảm khái, nhưng ngày thứ ba thứ tư thứ năm thì…

Kỷ Vô Địch nhàm chán mà ngồi ở trước hồ nước, trong tay cầm một nắm đầy cây cỏ, từng cây từng cây mà ném vào trong hồ nước.

Viên Ngạo Sách cùng Chung Vũ đấu võ xong, tâm tình sảng khoái mà đi tới, sờ sờ đầu hắn nói: “Đang làm cái gì vậy?”

“Cho cá ăn.”Kỷ Vô Địch nói xong rất chăm chú.

Viên Ngạo Sách nhìn cây cỏ trong tay hắn, lại nhìn xem một chút đã bình tĩnh được ngay hồi lâu cũng không nhìn thấy cá trong hồ nước, thản nhiên hỏi: “Ăn hết mấy cái rồi?”

“Một cái cũng không có.” Kỷ Vô Địch buồn bực mà đem tất cả cây cỏ trong tay ném vào trong hồ nước.

Viên Ngạo Sách nói: “Uh, như vậy mới có thể tại Huy Hoàng môn sinh tồn tiếp.”

Kỷ Vô Địch hai tay chống má, “Ngươi nói phái thích khách như thế nào đâm hồi lâu cũng đâm không ra trình độ phát triển vậy?”

“Bất cứ một môn phái mới nào muốn thành đại khí, phải có thiên thời địa lợi nhân hòa. Huyết Đồ đường mặc dù tan chảy như nước đá, nhưng phái thích khách muốn thay thế, cần phải có thời gian.” Viên Ngạo Sách chọn một tảng đá lớn cùng ngồi xuống bên người hắn.

Kỷ Vô Địch lắc đầu nói: “Kỳ thật ta rất lo lắng, bọn họ đợi không được ngày đó rồi.”

Viên Ngạo Sách chọn mi.

“Vô luận bọn họ là tranh giành cùng Phiền Tế Cảnh đem Hoa Hoài Tú giết chết trước, hay là không giành được, kết cục đều là bị rớt lại ở phía sau.”Kỷ Vô Địch thất vọng mà buông mắt nói: “Ôi, ma giáo hoàn lương rồi, Huyết Đồ đường chịu chết rồi, tiếp đến phái Thích khách kế thừa, còn chưa thành sau đã chết non…Ngươi nói muốn gây sóng gió trong giang hồ sao lại khó như vậy chứ?”

“Hoàn lương?”Viên Ngạo Sách chỉ nhận thức với một từ này.

Kỷ Vô Địch đột phát thầm nghĩ: “A Sách, ngươi nói nếu ta cho Huy Hoàng môn đánh ra nhất thống cờ hiệu giang hồ, giang hồ có phản ứng lớn được bao nhiêu?”

“Ngươi trước chịu phản ứng của Tả Tư Văn đi đã.” Viên Ngạo Sách đối với kế hoạch của hắn về tình cảnh tương lai một điểm cũng không lo lắng.

Kỷ Vô Địch nhụt chí nói: “Ôi. Sớm biết vậy ta đã không viết thơ gửi cho Phiền Tế Cảnh rồi, ít nhất cũng phải cho phái thích khách lớn mạnh một chút mới được a.”

Viên Ngạo Sách nghiêng mắt, “Ngươi bỏ được?”

Kỷ Vô Địch chớp hai mắt, vẻ mặt mờ mịt.

Viên Ngạo Sách nheo mắt, “Lúc đầu nghe được Hoa Hoài Tú bị đuổi giết, kẻ đầu tiên nhảy ra nói muốn tiêu diệt phái thích khách chính là người nào?”

“Hả, là ai vậy?” Kỷ Vô Địch rất phiền não mà hồi tưởng.

Viên Ngạo Sách mắt lạnh trừng hắn.

Kỷ Vô Địch đột nhiên giải khai đai lưng, “Trong lúc này, A Sách nên đi lên giường hảo hảo tra hỏi ta a.”

Viên Ngạo Sách: “…”

Đình trong.

Thượng Thước cùng Tả Tư Văn cùng ngồi một chỗ, cư cao lâm hạ (trên cao nhìn xuống) mà nhìn hai người ngồi ở hồ nước.

Thượng Thước nói: “Không biết Hoa tam công tử hôm nay có bình yên vô sự hay không?”

Tả Tư Văn nói: “Tính ra không quá bình yên hẳn không việc gì.”

Thượng Thước nghiêng đầu nói: “Nghĩa là thế nào?”

“Môn chủ hạ lệnh, muốn Huy Hoàng môn làm hắn lông tóc không bị đả thương.”

Thượng Thước vuốt cằm nói: “Uh, Hoa tam công tử đích thực tướng mạo xinh đẹp hơn người.”

“Nhưng Viên tiên sinh nói tức là lưu lại một mạng.” Tả Tư Văn nói.

Thượng Thước suy nghĩ một chút, vừa lặp lại nói: “Uh, Hoa tam công tử đích thực tướng mạo xinh đẹp hơn người.”

Tả Tư Văn hai tay chắp ở sau người, chậm rãi thở dài nói: “Hy vọng Phiền chưởng môn động tác có thể mau hơn nữa.” Cứu người lại không thể hoàn toàn mà cứu người, thật sự là một chuyện rất thống khổ. Phương diện này cần nắm bắt chừng mực làm cho hắn mỗi lần nghe báo cáo đều nghe đến đau đầu.

Thượng Thước nói: “Còn hơn Phiền chưởng môn, bản thân ta là rất tò mò Hầu gia cùng Minh tôn bây giờ như thế nào rồi.”

Tả Tư Văn đột nhiên cau mày nói: “Kỳ thật Hoa gia cũng tốt, Cửu Hoa phái cũng tốt, cùng Huy Hoàng môn có liên quan gì?” Nếu nói Tuyết Y Hầu phủ còn dính dáng đến ma giáo cùng triều đình, vậy thì Kỷ Vô Địch quan tâm Phiền Tế Cảnh cùng Hoa Hoài Tú sẽ không khỏi làm cho người ta khó hiểu. Dù sao, ngay cả Cửu Hoa phái quật khởi, cùng tuyệt đối không thể tạo thành uy hiếp đối với Huy Hoàng môn.

Thượng Thước lần này trả lời không cần nghĩ ngợi, “Bởi vì tướng mạo xinh đẹp hơn người.”

Tả Tư Văn gian nan mà mở miệng nói: “Kỳ thật môn chủ cũng không phải là một kẻ háo sắc.”

Hồ nước đột nhiên vừa lúc truyền đến tiếng động lớn.

Kỷ Vô Địch nhảy dựng lên, hướng về phía Viên Ngạo Sách đi tới.

Viên Ngạo Sách bất đắc dĩ mà nâng hắn, cùng nhau ngã hướng về phía trong hồ nước.

Rơi xuống nước tiếng động thật lớn, bọt nước bắn lên.

“…”

Thượng Thước quay đầu nhìn về phía Tả Tư Văn.

Tả Tư Văn vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía bầu trời xa xa.

Sắc trời dần dần tối, phía tây chỉ còn lại một chút ánh sáng phảng phất tùy thời sẽ bị xóa đi.

Bóng râm từ mây đen mênh mông bát ngát giống như che phủ cả bầu trời, làm bầu trời càng thêm âm lãnh trong ám trầm.

Hoa Hoài Tú ngồi ở một gốc cây đại thụ cao lớn cành lá rậm rạp che trời, cầm trong tay một miếng bánh nướng mua năm sáu ngày trước. Từ nửa tháng trước gặp phải nhóm sát thủ đầu tiên, y liền cả đoạn đường gặm lương khô như vậy hướng phía tây mà chạy. Cửu Hoa phái cùng Hoa gia đều tại phía Đông, mà giờ phút này hắn không muốn đi nhất chính là hai cái nơi này.

Màn đêm phủ xuống, bốn phía càng ngày càng tối, cảnh vật gần trong gang tấc cũng mơ hồ có bóng.

Y cúi đầu, cắn bánh nướng mà dùng sức lôi kéo một lúc, cái miệng nhỏ mới cắn tiếp. Bánh nướng vừa khô lại vừa cứng vào miệng, mày y liền nhíu lại. Mặc dù ăn nửa tháng, y vẫn không quen cảm giác ở miệng so với hòn đá càng miễn cưỡng.

Pặc.

Là tiếng chân giẫm lên nhánh cây.

Thân thể Hoa Hoài Tú cứng đờ, tay che kín khí tức, tận lực làm cho chính mình không phát ra một điểm thanh âm.

Lai lịch sát thủ y không có đầu mối.

Theo lý thuyết, lấy đại vị đặc biệt của Hoa gia trên giang hồ, hẳn là không có môn phái nào có dũng khí đâm nhẹ mũi đao mới đúng. Dù sao danh hiệu “Tài thần” của Hoa gia cũng không phải hư danh. Nếu đắc tội Hoa gia, chẳng những đắc tội người thiên hạ yêu tài. Thử hỏi thiên hạ lại có mấy người có thể có tiền tài như đất cát?

Nhưng sát thủ lại thật sự tồn tại.

Hoa Hoài Tú mơ hồ nhìn thấy bóng người xuất hiện trong phạm vi tầm nhìn.

Lấy ánh mắt y đánh giá nhanh, sát thủ này võ công không tính là cao, cùng lắm là cùng y sàn sàn như nhau, nhưng là bọn hắn xuất thủ đều là bảy người đồng thời cũng ra tay, chính mình còn may là bọn họ mỗi lần tại thời khắc mấu chốt lại phối hợp sai lầm, hoặc là bảy người loại bỏ lẫn nhau, hoặc là một người trùng hợp lại thay hắn ngăn đao nên có thể chạy thoát liên tiếp. Nếu không như thế, y sợ rằng đã mệnh xuống hoàng tuyền. Hôm nay nghĩ đến, có lẽ là thần linh nơi xa phù hộ mạng mình không bị tuyệt?

Bóng người từng bước một tới gần. Cước bộ cực nhẹ, nếu không có tiếng giẫm thanh thúy lúc trước, y sợ rằng còn chưa phát giác.

Một người, hai người, ba người…Bảy người.

Qủa nhiên vẫn là bảy người.

Hoa Hoài Tú nghe được tim trong ***g ngực không tự chủ được mà nhảy lên, toàn thân giống như buộc chặt thành nham thạch, động cũng không dám động.

Bóng người chậm rãi đi tới dưới tàng cây, trong đó một người đánh cái thủ thế.

Bởi vì ánh sáng quá mờ, Hoa Hoài Tú chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy hắn huy rồi xuống tay.

Một người khác đột nhiên nhảy lên một thân cây cùng y liền nhau.

Hoa Hoài Tú trái tim cơ hồ muốn nhảy ra khỏi ***g ngực. Nếu không có bốn phía lúc này tối đen, người nọ tất nhiên có thể nhận ra y từ đám cành lá cây.

Lập tức, lại một người nhảy lên một cây khác.

Hoa Hoài Tú trái tim cơ hồ ngừng đập. Bởi vì y đột nhiên nghĩ đến, điệu bộ người kia nếu là cũng hướng trên cây nhảy, như vậy nhất định sẽ nhảy lên cây mà y đang ở trên. Tay y một tấc một tấc mà di động, mò lấy chuôi kiếm.

Đây là y dùng vũ khí thứ ba, thân kiếm đã bị cuốn lại bỏ đi vài chỗ. Nhưng ngay lúc này, y có thể dựa vào cũng chỉ có thanh kiếm này thôi.

Người bên dưới tàng cây rốt cuộc di chuyển. Hắn vừa mới nhảy lên, liền cảm thấy một trận sát ý từ đỉnh đầu đánh tới, cơ hồ tránh cũng không thể tránh.

Hoa Hoài Tú không thể không ra tay.

Nếu là chờ người nọ phát hiện y trốn ở trên cây, chính mình càng thêm bị động.

Sát thủ dù sao cũng có kinh nghiệm huấn luyện, lúc cảm ứng được luồng sát khí, thân thể đã tự động mà làm ra phản ứng, đưa ra đao ở trong tay cơ hồ đồng thời hướng phía trên nhìn lại.

Đinh một tiếng.

Đao kiếm tương giao, tia lửa bắn tung tóe.

Sát thủ lập tức không kêu một tiếng mà vọt lại đây.

Mặc kệ bọn họ từng thất thủ qua ít nhiều lần, phối hợp sai làm qua nhiều ít lần, ít nhất ngay tại lúc này——

Bọn họ thiên y vô phùng.(không chê vào đâu được)

Hoa Hoài Tú trong nháy mắt rơi vào trong kiếm khí tạo thành lưới võngnày.

Võ công của y mặc dù không tốt, nhưng nửa tháng này được huấn luyện nên phản ứng không giống bình thường, lập tức hai chân tại thân cây đạp lên, cả người như cá chép nhảy ra ngoài võng.

Nhưng sát thủ sao lại để ngư đến miệng lại bay đi ra.

Lưới kiếm tức thì co rụt lại, trở thành bảy sợi xiềng xích, như bóng với hình mà hướng tới mắt cá chân y đánh tới.

Hoa Hoài Tú giờ phút này trong óc rõ ràng vô cùng, nếu là bị quấn lên, chính mình nhất định thập tử vô sinh (mười chết không sống). Y liền lăn một cái, phản thân liều mạng cầm kiếm trong tay vẽ ra một tấm chắn kiên cường.

Trăng đã lên cao.

Ánh sáng thản nhiên từ không trung chiếu xuống, sáng lên song phương giao chiến.

Hoa Hoài Tú âm thầm kêu khổ.

Có bóng tối che chở, y nhưng còn ngư mục lẫn châu (mắt cá lẫn châu ngọc), mà giờ y chẳng khác cô lập không ai giúp, chỉ có thể hấp hối giãy dụa đến cuối.

Y võ công vốn là chưa tới mức lấy một địch được bảy. Theo ánh trăng, sát thủ dễ dàng tìm ra sơ hở, ba thanh kiếm như lệnh bài lấy mạng của diêm vương, nhất tề hướng y đánh tới.

Sinh tử một tuyến.

Hoa Hoài Tú kiếm chậm lại, y thậm chí chẳng muốn lại nâng tay lên tránh, dù sao trốn không trốn đều là một kết quả.

Y trong lòng duy nhất tiếc nuối cùng không cam lòng chính là, y cư nhiên là chết đi như vậy không ai biết đến. Mặc kệ Hoa gia, hay là Phiền Tế Cảnh, sợ rằng cũng không đoán được kết cục của y là như thế đi.

….

Hoặc là, hắn như vậy một lần trải qua bội phản nói với con mình, biểu ca là tự mình đa tình, căn bản chết không đáng luyến tiếc.

Không biết trên đời này, có thể có người sẽ vì y chết mà khóc than?

Hoa Hoài Tú chậm rãi nhắm mắt lại…

Đáng tiếc…

Y sẽ không biết được.

Lúc y đợi tính mạng nháy mắt biến mất—-

Một cánh tay đưa y cường ngạnh mà ôm vào trong lòng, tiếng giao kiếm cùng tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.

Còn lại bốn sát thủ hoảng sợ mà nhìn ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất, cùng đôi mắt kia dưới ánh trăng lạnh lẽo tận xương.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.