Sau hôm ấy, mỗi ngày Phồn Hoa đều tính toán cẩn thận, nhớ rõ đã được 35 ngày chưa gặp Kiều Cẩm rồi.
Cũng sắp đến kỳ nghỉ Quốc Khanh, thân là tiếp viên hàng không, Lam Lam gấp đến quên trời quên đất, nghe nói thời gian ở dưới mặt đất ít đến đáng thương, nhín chút thời gian mới gọi được cho Phồn Hoa vài lần, oán giận lần đó cô lỡ hẹn, nhưng từ đầu đến cuối lại không hề nhắc đến quan hệ với Kiều Cẩm đã phát triển tới mức nào. Thế nhưng, dựa vào trực giác phụ nữ, Phồn Hoa mơ hồ có thể cảm nhận được mùi vị ngọt ngào từ trong giọng nói của cô ấy, đó là thứ mà chỉ những cô gái đang yêu mới có. Cô cũng chịu đựng, không hỏi nhiều, sợ sẽ khiến mình ngột ngạt.
Ít nhất hiện tại, cô có thể làm bộ xem chưa bao giờ có sự xuất hiện của người tên Kiều Cẩm trong cuộc sống của mình, bức bản thân vùi đầu vào công việc.
Có nhiều chuyện để làm thì sẽ không suy nghĩ miên man, hiện giờ Phồn Hoa cũng đã có thể thuận buồm xuôi gió xử lý đủ loại khách hàng. Cô cầm điện thoại, mệt mỏi dựa lưng vào ghế, vừa đưa tay nhận lấy ly cà phê do một đồng nghiệp đưa tới, vừa liếc mắt nhìn Giang Nam đang đi về phía văn phòng, giọng điệu khi nói chuyện với điện thoại vẫn giữ nguyên nụ cười, "À à, được được. Tôi cũng là phụ nữ, hiểu rất rõ ảnh cưới quan trọng đến mức nào đối với phụ nữ. Cô yên tâm đi, tôi sẽ kêu bên hậu kỳ của chúng tôi chỉnh sửa lại thật tốt. Về chuyện hôn lễ, cô còn yêu cầu gì mới thì có thể nói với tôi, từ bây giờ tôi sẽ phụ trách tổ chức hôn lễ của cô."
"Đúng vậy đúng vậy, quả thật là khâu hậu kỳ của chúng tôi làm chưa được tốt, lần sau cô cứ trực tiếp nói chuyện với tôi là được rồi."
"Ừ ừ, cứ như vậy đi, chúc cô tân hôn vui vẻ."
Ứng phó một hồi, Phồn Hoa vất vả lắm mới trấn an được vị khách phiền toái này, cúp điện thoại, thở nhẹ ra.
Tầm mắt bắt gặp khuôn mặt đầy ý cười của Giang Nam đang đứng bên cạnh, nhịn không được oán giận càu nhàu: "Anh nói xem cô gái kia có bệnh hay không chứ! Vừa nói muốn trở nên xinh đẹp, vừa nói hình chúng ta chụp không giống cô ấy, cho xin đi, nếu giống cô ấy thì còn xinh đẹp cái gì nữa chứ. Phải như em đây này, em rất tự hiểu lấy mình, chừng nào đến phiên em chụp ảnh cưới, sẽ nói rõ với nhiếp ảnh gia "Rất đơn giản, cứ trực tiếp che mặt tôi là được!”
“Xì, em nào có xấu đến vậy!” Giang Nam buồn cười con ngón tay lại gõ gõ lên trán cô. Chứng kiến sự thay đổi từng ngày của cô, anh cảm thấy có chút vui mừng. Bây giờ hồi tưởng lại ngày đầu tiên cô đến phỏng vẫn, đến nói chuyện cũng lắp bắp không rõ, vẫn còn cảm thấy buồn cười, lại so sánh với Phồn Hoa của hiện tại, dường như cô đã hiểu cái gọi là bản năng sinh tồn rồi.
“Cũng đúng, nói không chừng sau này em còn gả cho một người đàn ông càng xấu hơn, người cần che mặt phải là anh ta mới đúng.” Cô tinh nghịch chun mũi, che giấu sự chua xót nơi đáy lòng.
Cho đến tận bây giờ, người cô muốn gả cũng chỉ có Kiều Cẩm. anh sẽ xấu sao? Chỉ sợ là bọn nhiếp ảnh gia đều hận không thể có được một người mẫu như thế.
“Mắt nhìn cùng em sẽ không tệ đến mức đó.”
“Vậy sao? Có người từng nói với em, có người chịu lấy em đã là không tệ rồi, đừng yêu cầu quá cao…” Nói đến một nửa, Phồn Hoa bỗng nhiên dừng lại, bắt đắc dĩ chép miệng. Cô hận bản thân mình, lúc nào trong đầu cũng chỉ có anh. Lắc đầu, vung mớ suy nghĩ không nên có này đi, Phồn Hoa chủ động chuyển đề tài: “Anh tìm em có việc gì?”
“À, vài ngày nữa có hội triển lãm, anh muốn dẫn em theo, có thể học hỏi thêm đôi mắt.”
“Thật sao?!” Cô trừng to mắt, thật không dám tin mình chỉ mới vào công ty có ba tháng, đã có thể có được cơ hội thế này.
“Đừng quá vui mừng, có rất nhiều việc phải làm, làm không tốt anh sẽ trừ tiền lương của em.”
“Em nhất định sẽ cố gắng hết sức! Nhất định sẽ làm tốt!” cô đưa ra lời thề son sắt, vừa dứt lời, đã thấy cô gái ở quầy lễ tân bên ngoài chạy thẳng về phía cô.
“Chào giám đốc.” Sau khi lễ phép chào hỏi cấp trên xong, cô ấy lập tức quay về phía Phồn Hoa. “Có khách hàng chỉ rõ muốn cô tới tiếp!”
Tuy rằng không cần biết đáp án, nhưng anh vẫn giành một tháng để tìm cớ, mãi đến khi nghe nói có người bạn sắp kết hôn, Kiều Cẩm mới hợp lẽ kéo cậu ta đến đây.
Bình thường khi bước chân vào những nơi thế này, sẽ khiến cho người ta có cảm giác ấm áp, thậm chí còn bị thôi thúc muốn kết hôn. Kiều Cẩm cũng không ngoại lệ, nhìn hai người ở cách đó không xa đang trò chuyện với nhau, anh hơi hoảng hốt. Anh đã từng mong muốn được kết hôn với Quách Đan, nhưng những năm gần đây luôn hợp hợp chia chia, khiến cho ý nghĩ này vẫn luôn không thực hiện được, bọn họ đã từng gặp mặt phu huynh hai bên, cũng từng bàn bạc chuyện kết hôn, nhưng ngay khi tất cả sắp hoàn thành, cô đã đi theo người khác rồi.
“Muốn kết hôn rồi hả?” Người bạn bên cạnh liếc mắt một cái đã nhìn thấu được tâm tư của anh, hỏi với vẻ trêu tức. Thấy an him lặng không trả lời, lại nhịn không được mắng một câu: “Đàn ôn mà, kết hôn sớm một chút cũng là chuyện tốt, cuộc sống phải ổn định, mới có thể phát triển sự nghiệp được. Nhưng mà, đừng nói với mình là cậu muốn cưới Quách Đan. Nếu là cô ta, thì khỏi phát thiệp mời cho mình.”
“Từ lúc nào thì cậu nói nhiều như vậy chứ?” Kiều Cẩm nhận ly nước do cô lễ tân đưa tới, híp mắt nhìn cậu bạn nhà mình, trả lời lập lờ nước đôi, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra được ý không muốn nói chuyện.
“Được thôi, mình im miệng.” Cậu ta, giơ tay, đưa ngang miệng kéo roẹt một cái, ra vẻ như muốn kéo cái khóa ngay miệng lại. Chỉ tiếc, cái gọi là im miệng chỉ mới kéo dài được vài giây, khóe kéo lại mở ra: “Vậy cậu có thể cho mình biết, Nhan Phồn Hoa rốt cuộc là ai không?”
Không phải do cậu ra đa nghi mà do một người bắt đầu mắc chứng sợ hãi hôn nhân như Kiều Cẩm, khi nghe tin cậu ta muốn kết hôn, lại hưng phấn như thể mình sắp được làm ba vậy. cả đầu cậu ta đều hoang mang, mãi đến khi bước chân vào công ty Hôn Khánh này, nghe thấy Kiều Cầm nói với nhân viên lễ tân một câu: “Đổi Nhan Phồn Hoa đến đi.”, dần như đã tìm được đáp án.
“Em của mình.” Kiều Cẩm nói rất tự nhiên, cho rằng làm thế sẽ khiến bản thân bình tĩnh lại, không quá mong chờ vào cuộc gặp sắp tới.
“Hả? Mình quen cậu lâu như thế, sao không nghe nói cậu có em gái?”
“Không có quan hệ huyết thống.” Kiều Cẩm trịnh trọng nhấn mạnh, không muốn để mình giống một đứa anh trai thích chơi trò loạn luân.
“À… Em gái……” Cậu ta cố ý kéo dài thanh âm, cười ái muội.
Có ai không biết Kiều Cẩm là một người không thích dây dưa, phụ nữ trong mắt cậu ta chỉ có hai loại thân phận, bạn gái hoặc người qua đường. Từ lúc nào thì anh ta bắt đầu nổi hứng muốn chơi trò anh trai em gái?
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi. chờ đến khi cậu nhìn thấy cô ấy rồi sẽ biết, tuyệt đối không phải loại tôi thích…” Dáng vẻ phóng khoáng và lời biện bạch cường điệu dần biến mất, bởi ánh mắt của anh từ đầu đến cuối đều bán đứng anh, ngay cả chính anh cũng không còn tâm tư để giả bộ cái vẻ không thèm để ý nữa.
Lúc đầu Kiều Cẩm cũng chỉ là không khống chế nỗi tầm mắt, không ngừng nhìn quanh khu vực làm việc sau lớp cửa kính trong suốt, cái cớ anh tìm được là, lâu rồi không gặp, chỉ muốn biết là cô có khỏe hay không mà thôi; nhưng sau khi bóng dáng của Nhan Phồn Hoa rơi vào tầm mắt của anh, trong chớp mắt tất cả sự bình tĩnh đều biến thành sóng lớn dâng trào.
Cười! Cô dựa vào cái mà gì mà cười vui vẻ như thế! Dựa vào cái gì mà cười vui vẻ với người đàn ông kia như thế?!
Nếu như anh nhớ không lầm, anh ta tên là Giang Nam? Không phải cô phủ nhận mình đang qua lại với Giang Nam hay sao? Sao lại có thể không chút kiêng kị mà liếc mắt ngay trong phòng làm việc như thế, còn để cho người ta gõ trán cô. Nếu cô không hiểu được vẻ mặt cưng chiều và tán thưởng trên mặt Giang Nam, rất tốt! Anh hiểu rồi!
Không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì, Kiều Cẩm chỉ thấy cô càng cười càng vui vẻ, mãi đến khi cô nhân viên lễ tân xuất hiện nói vài câu, cô mới gật đầu, đi ra. Ánh mắt của anh luôn khóa chặt vào bóng dáng kia, cho đến khi đứa em gái mà anh nói sẽ tuyệt đối không thích xuất hiện bên cạnh anh.
"Kiều, Kiều Cẩm?!" Phồn Hoa không dám tin dụi dụi mắt, không lầm, quả thật là anh.
Thoạt nhìn có vẻ như anh không thay đổi chút nào, mà càng đẹp trai hơn so với trong trí nhớ của cô. Chiếc quần jeans lửng màu lục bao phủ hai chân thon dài của anh; áo sơ mi màu trắng nằm trong chiếc áo khoác da màu lá cọ đang thịnh hành; mái tóc dường như đã được cắt ngắn, nhuộm thành màu đen, so với lúc trước thì càng toát lên vẻ nhẹ nhàng và trầm ổn, cũng càng lúc càng tôn lên khuôn mặt tuấn tú khiến cho người ta mặt đỏ tim đập của anh.
Phồn Hoa xấu hổ đứng đực ra, cảm thấy ngồi không được mà đứng cũng không xong, lại đưa mắt nhìn cái áo khoác không khác anh mấy của mình, gương mặt cô càng đỏ lên. Cái này... Xem như là ăn ý sao? Cô hơi mừng thầm, nhưng lại thấy hoảng loạn nhiều hơn, tổ chức vài hôn lễ, thậm chí mình còn bị khách hàng mời làm MC khẩn cấp một lần, cô nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ bị luống cuống nữa, có thể ứng phó với mọi tình huống bất ngờ. Nhưng kết quả, khi đối mặt với anh, vẫn bị đánh đến tơi bời.
"Thật bất ngờ?" Sau khi giằng co một lúc, Kiều Cẩm mới mở miệng phá vỡ
Sau khi giằng có một lúc, Kiều Cẩm mới mở miệng phá vỡ sự im lặng. Thấy bộ dáng của cô vẫn ngốc nghếch như trước, thì thoải mái hơn một chút, điều đó không phải chứng minh cô không hề thay đổi, vẫn là cô gái cổ mộ mà anh quen lúc trước hay sao?
Nhưng mà, quan sát thật kỹ bộ dáng của cô, Kiều Cẩm lại không thể không thừa nhận, cái danh hiệu “Cô gái cổ mộ” kia đã không còn thích hợp với cô nữa.
“… Kỳ thực Phồn Hoa rất xinh đẹp, chỉ là không biết cách trang điểm.”
Câu nói lúc trước của Diêu Lam lại một lần nữa hiện lên trong đầu anh, quả nhiên là bạn thân từ nhỏ đến lớn, hiểu rõ cô như lòng bàn tay. Hôm nay xem như anh đã được nghiệm chứng tính chân thực của câu nói này, Nhan Phồn Hoa thực sự rất xinh đẹp! Cô ngoan ngoãn nghe lời đi đổi kiểu tóc, là kiểu đầu BOBO vừa gọn gang thoáng mát lại vừa toát lên vẻ hoạt bát, nhuộm mùa hạt dẻ, khuôn mặt vốn hơi gầy, cũng nhờ đó mà trở thành khuôn mặt trái xoan mà mọi phụ nữ đều mơ ước; đôi gò mà được đánh phấn trở nên thanh tú bức người, không phải là loại đẹp đẽ quyến rũ mà là tương xứng với khí chất điềm tĩnh của cô.
Trong lúc hai người đánh giá nhau, tâm trạng của người thứ ba cũng không tốt cho mấy. thân là bạn của Kiều Cẩm, cậu ta rất muốn xoa dịu bầu không khí hiện tại, nhưng bị kẹp giữa một đôi “an hem” mặc trang phục tình nhân, không khí lại có chút quái dị, cậu ta thật sự không biết phải làm gì.
“Mời dùng trà.” May mắn, cô nhân viên lễ tân lúc trước đã kịp thời bưng khay trà ra, còn kín đáo huých khuỷu tay vào người Phồn Hoa đang thất thần, hạ giọng gọi hồn cô về. “Cậu không đến mức như thế chứ, nửa tháng trươc smowis được thăng chức làm nhân viên tổ chức hôn lễ, giờ đã quên phải làm gì rồi sao?”
Lời nói này thàng công khiến cho Phồn Hoa bình tĩnh lại, nở một nụ cười xem như không có chuyện gì, ngồi vào chỗ trống bên cạnh. Do dự một lát, cô dè dặt hỏi: “Anh muốn kết hôn sao?”
“Là tôi muốn kết hôn. Kieefi đại thiếu gia còn chưa chơi đã, sao nguyện ý chui vào mộ phần nhanh như thế được.” Anh bạn bị Kiều Cẩm bỏ quên rốt cuộc cũng tìm được cơ hội nói chuyện.
Lời nói mang tính giải trí khiến cho bầu không khí thoải mái hơn không ít, cũng khiến Phồn Hoa thở nhẹ ra một hơi, nụ cười cũng tự nhiên hơn nhiều. “Anh là bạn của Kiều Cẩm sao? Đây là danh thiếp của tôi, nếu anh có vấn đề gì có thể trực tiếp đến tìm tôi, tôi nhất định sẽ cho anh giá ưu đãi vào dịch vụ tốt nhất.”
“vậy nếu tôi kết hôn thì sao? Có ưu đãi không? Phục vụ của em có phải càng thêm tận tâm càng chu đáo hay không? Hay là chơi trọn gói, chuẩn bị sẵn cả cô dâu luôn cho tôi?” Bắt chéo hai chân, mắt lạnh đánh giá bộ dạng điềm nhiên xem như không có việc gì của cô, Kiều Cẩm cảm thấy khó chịu, nhịn không được muốn làm khó dễ.
Lời nói đầy ẩn ý, một câu hai nghĩa khiến cho Phồn Hoa nhất thời nghẹn lời. Sợ anh sẽ yêu cầu cô làm người tốt bụng đến cùng, đi theo hộ giá cho anh, cho đến khi anh thuận lợi cưới được Lam Lam mới thôi.
“Khẩn trương như thế làm gì? Mới không gặp có một tháng, ngay cả đùa một chút cũng không được nữa sao?” Nhìn thấy bộ dáng thất hồn lạc phách của cô, anh lại không đành lòng, chỉ đành chuyển đề tài, hỏi: “Mấy giờ tan sở? Cùng đi ăn cơm.”
“Hả?” Không phải bạn của anh muốn kết hôn sao? Không phải tìm cô là vì công việc hay sao? Sao đột nhiên lại chuyển sang việc riêng vậy?
“Tôi nhớ có người nói, có cơ hội sẽ chăm sóc cái dạ dày của tôi thật tốt.” anh hung hổ nói, không chừa cho cô một đường lui.
“Là do…” Tùy tiện nói thôi, không cần thiết phải tưởng thật như thế chứ.
“Là tùy tiện nói sao?”
Lời nói trong lòng dễ dàng bị anh vạch trần, Phồn Hoa cúi thấp đầu, không biết nói gì.
“Nhưng gần đây tôi thường bị đau bụng, làm sao bây giờ?”
“Thường đau?” Dạ dày của anh yếu ớt đến thế sao?
Phản ứng này là gì chứ? Hoài nghi sao? Kiều Cẩm tức giận bĩu môi, ném một ánh mắt sắc bén cho người anh em của mình. Cũng may, người kia rất biết điều đọc được ám hiệu của anh, bắt đầu thêm mắm dặm muối, làm chứng cho lời nói của anh. “Cậu ta ấy à, không bao giờ biết coi trọng cái dạ dày của mình, lúc nào cũng hay bị đau như thế. Khuyên cậu ta chú ý đến việc ăn uống một chút thì lại không nghe, còn đặc biệt thích… ăn… dấm chua!”
Lời nói có tính ám chỉ rõ ràng như thế khiến cho Kiều Cẩm trừng mắt, đáng tiếc Phồn Hoa lại không hề nghe ra ẩn ý bên trong, đấu tranh tư tưởng một hồi, cuối cùng vẫn không thể kháng cự được mà quan tâm tới anh.
“Được rồi.” Sau khi gật đầu đồng ý, cô đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, tiếp tục nói: “Còn nửa tiếng nữa là tan sở, hai người có muốn đi dạo đâu đó hay không?”
“Không cần, tôi ở đây chờ cô, cứ đi đi.” Anh thích ý dựa người vào ghế sofa, con ngươi sâu xa dò xét khắp người cô, không hề cho cô cơ hội né tránh.