Sau đó, cậu bị cha mẹ phát hiện việc lén chuồn ra ngoài, họ không nói lời nào, chỉ đổi một cái khóa mới. Nghiêm Triết Hàn rất phẫn nộ đối với sự lạc hậu ở đây, đồng thời cũng không chẳng làm gì được, cậu còn cách nào chứ? Đó là cha mẹ đã nuôi dưỡng cậu, cho dù có gay gắt bao nhiêu, nhưng sâu trong lòng họ vẫn luôn muốn tốt cho cậu. Trong khoảng thời gian này, Nghiêm Triết Hàn rất tuyệt vọng, cậu bắt đầu không ăn không uống, chỉ nằm ngây ngốc trên ghế, cả người mơ màng không biết gì hết.
Mẹ Nghiêm Triết Hàn biết rõ cá tính con trai mình chỉ ăn mềm không ăn cứng, thế là bắt đầu cứ hai ba ngày sẽ khóc trước mặt hắn. Thấy bà khóc, Nghiêm Triết Hàn cũng mềm lòng và bắt đầu ăn một chút đồ. Người trong nhà giúp Nghiêm Triết Hàn coi mắt một cô gái cùng xóm, vừa đầy hai mươi tuổi, xinh đẹp trong veo như nước, nói rằng cuối tháng này muốn cậu rướt người ta vào cửa.
Tâm cậu đã chết, bên người chỉ có một vũ khí là một cây kéo gỉ sắt. Ngày đó cậu cầm kéo nhớ đến khuôn mặt Ray, vùng vẫy, dày vò, cuối cùng vẫn không thể xuống tay.
Cậu không thể chống đỡ được nữa, cảm giác mất đi tự do khiến cậu thật sự khó chịu.
Đêm đó, trong cơm Nghiêm Triết Hàn bị bỏ thuốc. Thật ra cậu đã thấy mẹ mình mở một túi nhỏ trút bột phấn khuấy vào cơm, nhưng cậu vẫn quyết định ăn nó. Cô gái nọ bị mẹ cậu đẩy mạnh vào phòng, hai má hồng lên như màu hoa anh đào.
Đó là lần đầu tiên cậu ***, là tiến vào người khác, cứ không phải bị tiến vào. Dù tinh thần không tỉnh táo, nhưng đích thực là có khoái cảm. Nghiêm Triết Hàn còn tưởng, biết đâu cậu vốn thích con gái, chẳng qua do Vương Thụy cứ kè kè bên người, cho nên cậu không nhận ra được.
Sáng sớm hôm sau, cậu nhìn chăm chú vệt đỏ trên drap giường thật lâu, sau đó nói với cô gái đang cúi đầu trong góc giường rằng: “Anh sẽ lấy em.”
****************************
Vương Thụy không may gặp phải tai nạn máy bay, chết trên đường tìm Nghiêm Triết Hàn.
Suốt mấy năm qua, ngày nào Nghiêm Triết Hàn cũng nghĩ, trước khi chết Ray nhất định đang hận cậu. Cách nghĩ này dường như khiến tâm lý cậu dễ chịu hơn. Cậu trở lại căn hộ mà họ đã ở lúc còn học đại học, mỗi góc xó đều có thể thấy được hình bóng của Ray. Cậu đã không trân trọng anh lúc anh còn sống, mãi đến khi mất đi mới cảm thấy anh đáng quý biết nhường nào. Một phút vui sướng đổi lại sự hối hận cả đời.
Ngủ trên chiếc giường năm đó, Nghiêm Triết Hàn khát vọng có thể mơ thấy Vương Thụy. Cho dù là giả đi nữa, cậu vẫn muốn gặp lại Ray. Nhưng tiếc rằng, ngay cả một lần cũng không được.
Nghiêm Triết Hàn đã tự sát hai lần, mở khí ga và cắt cổ tay, nhưng lại được hàng xóm đưa đến bệnh viện cứu chữa kịp thời; cậu đứng giữa đường lớn, xe tải sắp tông vào cậu thì phanh lại kịp thời… Cậu đã thử rất nhiều cách, nhưng đến bây giờ vẫn không cái nào thành công: Ray không muốn thấy cậu, nghĩ đến điều này, cậu càng cảm thấy khó chịu.
Ngay lúc thần kinh của cậu như muốn đứt ra từng đoạn thì trên bàn trà mỗi ngày đều xuất hiện nửa cốc nước nóng, điều này làm cho Nghiêm Triết Hàn cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng. Cậu cảm thấy như Ray đã trở về, hơn nữa còn hoàn toàn tha thứ cho cậu. Đây là một việc may mắn đến cỡ nào. Cậu như thấy Ray đang ngồi cạnh mình và cùng mình ăn bữa sáng, hai cái miệng nhai nhóp nhép rồi lại nhìn nhau cười ngây ngô. Họ cùng nhau tắm rửa đi ngủ hôn môi, như đang trở lại thời kì còn yêu nhau tha thiết.
Mỗi lần cốc nước xuất hiện trên bàn trà, Nghiêm Triết Hàn đều uống hết, khoang miệng còn cảm thấy vị ngọt ngào.
… Không lâu sau người ta tìm được thi thể của Nghiêm Triết Hàn. Cậu chết khi ngồi trên sô pha, khóe miệng còn nở một nụ cười kỳ dị, trước mặt có một cốc nước nóng đã nguội.
Nguyên nhân tử vong của người bị hại là trúng độc mãn tính.