Phòng 103 Số 45

Chương 24: Chương 24: Quầy kẹo (thượng)




Không biết mọi người khi còn bé có từng nghe câu chuyện về “Bà Phách Hoa” chưa? Truyện kể rằng, bà ta chỉ cần xoa nhẹ lên đầu một đứa trẻ, đứa trẻ đó sẽ mơ mơ màng màng đi theo bà ta. Không biết bị mang đến đâu, nhưng sẽ không thể trở về được nữa. Bình thường người lớn hay dùng nó để hù dọa trẻ con, rằng “Nếu như con không ngoan, sẽ bị bà Phách Hoa bắt đi đấy…” vân vân.

Đường Ngạn Khôn vẫn nhớ rất rõ ràng, bản thân khi còn bé thật sự đã gặp Phách Hoa, hơn nữa còn gặp đến hai lần. Có điều, người này không phải bà lão mặt đầy nếp nhăn như truyện thường kể, mà là một người đàn ông có gương mặt khôi ngô tuấn tú khí chất tao nhã.

Lần đầu tiên là lúc Đường Ngạn Khôn mới vào tiểu học. Bên cạnh trường có mở một quầy kẹo, những đứa trẻ khác mỗi lần tan học đều sẽ đến đó. Chúng nói kẹo ở chỗ ấy ăn rất ngon, ngay cả giấy gói kẹo cũng rất đẹp. Nhiều lần Đường Ngạn Khôn cũng rất muốn đến đó xem, nhưng không có cách nào. Cha mẹ cậu đều là những người rất nghiêm khắc, bởi vì cậu hay bị sâu răng, cho nên họ chưa bao giờ cho cậu ăn đồ ngọt. Thế là, mỗi lần đi ngang qua, Đường Ngạn Khôn chỉ có thể dùng đôi mắt trông mong nhìn cửa quầy, cũng thường xuyên dùng ánh mắt khao khát nhìn hai vị phụ huynh đi bên cạnh, nhưng kết quả vẫn là vô dụng, mỗi lần đều bị họ túm về nhà.

Cuối cùng cơ hội cũng tới, cha mẹ Đường Ngạn Khôn đều bận công việc trong xưởng, vừa khéo phải tạm thời tăng ca, cho nên không rảnh đến đón cậu, chỉ còn cách để Đường Ngạn Khôn về nhà một mình. Ngày ấy cậu đặc biệt vui mừng, nghĩ thầm cuối cùng cũng có thể lén mua kẹo ăn, còn cất một đồng tiền xu trong túi áo, cơ hồ cả ngày đều vói vào trong kiểm tra vì rất sợ nó rớt. Rõ ràng có thể nhận ra, đối với Đường Ngạn Khôn lúc chỉ mới bảy tuổi mà nói, một đồng tiền đã là cả một gia tài.

Sau khi tan học, Đường Ngạn Khôn là đứa đầu tiên vội vàng chạy khỏi lớp học, thiếu chút nữa là quên cả hộp bút chì trong hộc bàn. Cậu muốn chạy nhanh hơn một chút, mua một cây kẹo ngọt nhất, lớn nhất.

Dùng tốc độ cho là nhanh nhất vọt tới cửa quầy, bên trong quả nhiên chưa có người nào tới. Đường Ngạn Khôn vui rạo rực vừa định bước vào, trước mắt tự dưng xuất hiện một người, cậu ngẩng đầu nhìn lên trên, nhận ra người đó chính là ông chủ quầy kẹo đang cười tủm tỉm nhìn cậu chăm chú.

“Ăn kẹo không?”

Giọng nói anh trai thật là dễ nghe. Đường Ngạn Khôn nghĩ.

“Ưm.” Cậu gật đầu.

Người đàn ông nhét một cây kẹo vào trong tay cậu, Đường Ngạn Khôn ngẩn ngơ. Cây kẹo này được gói rất hấp dẫn, đủ màu sắc, cầm lấy đưa dưới ánh nắng, sẽ thấy nó lấp lánh lấp lánh.

Ông chủ quầy kẹo vươn tay ra, đầu ngón tay tròn tròn, móng tay màu hồng nhạt, khớp xương trên mu bàn tay rất rõ ràng, thoạt nhìn rất ôn nhu.

Anh ta nhẹ nhàng sờ đầu Đường Ngạn Khôn.

Sau đó, Đường Ngạn Khôn không nhớ gì được nữa, chỉ biết khi cậu tỉnh lại đã ở trong nhà, nằm trên giường mình, còn mẹ cậu thì ở bên cạnh khóc rưng rức. Sau đó mới biết, cậu được ông hàng xóm phát hiện ra, khi đó cụ ông đang ngồi bên bờ sông câu cá, bất chợt nhìn thấy cậu ngơ ngơ ngác ngác đi xuống sông, vội vã tiến lên ngăn cản, giây tiếp theo cậu đột nhiên hôn mê bất tỉnh.

Đường Ngạn Khôn phát sốt vài ngày rồi mới có thể ngồi dậy được, lúc đó quầy kẹo không biết vì sao lại đóng cửa. Đợi đến khi cậu khỏe lại bắt đầu đến trường thì nó đã không còn, đổi lại thành một quầy bán quà vặt.

Năm đó Đường Ngạn Khôn tuổi còn nhỏ, không thấy sợ. Chỉ đáng tiếc cây kẹo rất xinh đẹp mà ông chủ cho cậu còn chưa kịp ăn miếng nào, giờ chỉ còn lại mỗi giấy gói kẹo ở trong túi áo. Mà miếng giấy gói kẹo đó cậu cũng không vứt đi, luôn luôn kẹp nó trong một cuốn sách. Sau đó khi trưởng thành rồi, nhớ lại mới cảm thấy chuyện này hơi quái lạ, mà cũng không ngờ rằng, cậu lại có thể gặp lại nó một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.