Phong Ái

Chương 8: Chương 8




Ngày thu đang đến gần.

Trong ngàn con hẻm nhỏ bé ở Tokyo, có một quán bar nhỏ đến không thể nhìn thấy.

Chủ nhân của quán bar không phải là một mama bình thường, mà là một người đàn ông trung niên tướng mạo tương đối nhã nhặn.

Hôm nay bên ngoài trời mưa, chuyện làm ăn không được tốt lắm. Trong quán bar trừ ông chủ cùng người hầu rượu, chính là một nam nhân gục lên góc bàn, uống đến say không còn biết gì.

Chính là tại một cái ngày quạnh quẽ như vậy, trong tiệm đột nhiên xuất hiện một nhân vật bắt mắt.

Đó là một mỹ nam tử cho dù tại trong đám đông liếc mắt một cái ta liền hợp nhãn.

Vóc người thon cao mảnh khảnh, sung mãn dị quốc phong tình, khuôn mặt ngũ quan tuấn mỹ. Nếu như trên khuôn mặt hắn không treo theo vẻ lạnh nhạt như thế, hoặc hứa sẽ làm cho người càng thêm dễ dàng gần gũi.

“Chào buổi tối. Bên này mời ngồi.” Ông chủ lễ phép cười, lấy tay chỉ chỉ vị trí quầy bar.

Nam nhân lắc lắc đầu, đi nhanh hướng cái bàn ở góc đi đến, đặt mông ngồi ở bên cạnh người khách duy nhất trong tiệm.”Cho ta một whisky, không đá.”

“Oh, được.”

Nam nhân cũng không lên tiếng, liền tiếp tục im lặng mà ngồi uống rượu.

Nam nhân gục ở trên bàn hình như lúc này mới phát hiện bên cạnh có người, say khướt mà ngước đầu lên, “… Là ngươi, ngươi sao tới?”

“Nhớ ngươi, liền tới thôi.”

“Ta không muốn thấy ngươi.”

“Vậy cứ coi như chưa thấy ta.”

“Ta cũng không phải người mù.”

“Ngươi không phải người mù, ngươi là người điên.”

“Ta là người điên, vậy ngươi là cái gì?”

“Ta là kẻ ngu.”

“Ha, người điên sánh đôi cùng kẻ ngu hình như cũng không tệ.”

“Sớm nói với ngươi hai chúng ta rất xứng đôi rồi, ngươi cho tới hôm nay mới thừa nhận?”

“Thừa nhận cái rắm. Đi đi.”

“Ta cái gì cũng giúp ngươi làm, ngươi dĩ nhiên bảo ta đi?”

“Ngươi giúp ta cái gì? Có bản lãnh ngươi giúp ta giết hắn a.”

“Muốn giết hắn mặc dù rất khó, nhưng cũng không phải tuyệt đối không làm được. Ta chỉ sợ ngươi đến lúc đó sẽ giết ta.”

“Ngươi giết hắn, ta đương nhiên muốn giết ngươi.”

“Điên, điên…”

“Ôi…hì hì.” Nam tử chớp cặp mắt say lờ đờ đột nhiên ghé gần tới, tại bên tai hắn quỷ dị mà cười nói, “Ngươi chớ sợ… Hắn nếu như đã chết, ta cũng sống không được, nơi nào còn có mạng đi giết ngươi?”

Nam nhân nghe nói hốc mắt đột nhiên đỏ, lấy tay chặt chẽ mà ôm lấy hắn, “Ngươi đừng như vậy, A Phi, ngươi đừng như vậy!”

“Ta như vậy thế nào? Ta rất vui vẻ a… Ta ở đây còn có không biết bao nhiêu nam nhân chờ theo ta, muốn đi với ta. Nam nhân Nhật Bản nói ra cũng không tệ, có muốn cùng nhau tới không?”

“Đủ rồi, ngươi nhất định phải như vậy sao? Không có hắn, ngươi còn có ta a, ngươi vì cái gì phải như vậy? Đủ rồi! Thật sự đủ rồi! Ta van cầu ngươi buông tha chính mình có được hay không?”

“Là hắn không chịu buông tha ta… Mặc kệ ban ngày hay đêm tối… Hắn không có thời khắc nào là không ám ảnh ta… Ta hận hắn… Ta rất hận hắn…”

“Khóc đi… Khóc ra sẽ tốt hơn.”

“Ai nói ta muốn khóc?!” Hoắc Phi mạnh bắt được cổ áo hắn, “Ta thề ta không bao giờ nữa sẽ vì nam nhân rơi một giọt lệ. Ngươi nghe rồi chưa?”

“Được được, ta nghe rồi. Đi thôi, ngươi uống nhiều lắm, ta chở ngươi về.”

“Muốn đi về tự ngươi trở về. Ta còn muốn đi cuồng hoan đây.”

“Được được, ta đi theo ngươi, được rồi chứ?” Hắn thán một hơi, ôm theo nam nhân say đến đứng dậy không nổi, bước đi ra ngoài quán.

Một chiếc xe màu đen dừng lại ở trước cửa, nam nhân mặc tây trang vừa nhìn đến bọn hắn đi ra, lập tức cung kính mà khom người, mở cửa xe!!

“Mời lên xe, Cát Á vương tử.”

Cơ thể yêu mị tại hạ thân của mình trằn trọc xoay động, phát ra tiếng rên rỉ lay động lòng người…

Dương cụ thô to điên cuồng mà quán mặc bí lôi dâm đãng kia, làm cho nam nhân đang khóc ôm chặt hắn.

“A a… Rất thích… Rất thích ngươi… Tỷ phu… Tỷ phu —…”

Tiếng hô hoán của nam nhân làm cho chính mình vừa yêu vừa thương.

Ôn nhu mà hôn nước mắt trên khuôn mặt hắn, ái ý không cách nào nói bằng lời doanh mãn trong lòng, Trầm Quan Kiều thầm nghĩ vĩnh viễn mà ôm chặt hắn, làm cho hắn ngoan ngoãn trong vòng tay của mình.

Ngay lúc hắn muốn càng thêm dùng sức ôm hắn, nam nhân đột nhiên từ trong lòng hắn biến mất.

Tại bên bờ xa xôi nọ, tại nơi bờ sông chan chứa hồi ức ngọt ngào, hắn trong lòng một nam nhân khác cười đến dương quang xán lạn.

Đó là nụ cười chính mình yêu thích nhất a.

Đó là nụ cười chỉ thuộc về ta, là của một mình ta a!

“A Phi… Ngươi lại đây, ở bên cạnh tỷ phu.”

Nghe thanh âm của chính mình, nam nhân đột nhiên không cười nữa.

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, đầy căm hận.

Hắn quay đầu lại không nhìn chính mình một cái.

Hắn cưỡi trên người một nam nhân khác, dâm đãng mà đu đưa cơ thể, phát ra lãng khiếu vong hình…

Không —— A Phi, không nên… Không nên!

“Không —— ”

Trầm Quan Kiều kêu to một tiếng, mạnh từ trên ghế nhảy lên!

“Vù vù…” Kích động mà suyễn khí, Trầm Quan Kiều khắp mặt đều là mồ hôi.

Vừa lại gặp ác mộng rồi… Kể từ khi nhận được bức ảnh Hạ Vũ Thụy cho hắn xem, hắn liền liên tục gặp ác mộng đáng sợ này. Sự đố kị cường liệt gặm nhắm trái tim mình, rõ ràng thề phải buông tha người nhưng vẫn là chính mình không buông được.

Hắc bang bang chủ quản lí tất cả công việc chưa bao giờ biết chính mình vốn là người không kiên cường và hay do dự như thế.

“Lão đại, ngươi không sao chứ?” Hạ Vũ Thụy vừa đi tới cửa phòng hội trưởng liền nghe một tiếng kêu to, lập tức đánh khai cửa vọt tới!

Trầm Quan Kiều có điểm chật vật mà vuốt mặt, “Ta không sao.”

Cái gì không sao, vẻ mặt rõ ràng như muốn giết người. Hạ Vũ Thụy bĩu môi.

Kể từ cái lão kia đi Nhật Bản, lão đại cả người có gì không đúng.

Mất đi vẻ lãnh tỉnh ổn trọng trước kia, biến thành bạo quân một hơi một tí tức giận, mọi người chỉ tỏ lòng kính sợ từ xa.

Bất quá… Hắn còn rất thích thú dáng vẻ hiện tại của lão đại, cảm giác tương đối như chính mình đây.

Hạ Vũ Thụy suy nghĩ nát lòng, nếu như lão đại nhìn ảnh chụp hôm nay, còn biết có thể hay không núi lửa bộc phát a?

Hắn còn thật muốn xem họa diện triệt để mất khống chế của lão đại, ôi…hì hì.

“Hạ Vũ Thụy, ngươi tại đây cười khúc khích cái gì? Có việc mau nói.” Trầm Quan Kiều không kiên nhẫn mà đập bàn.

Hắn không có phát hiện hắn trước đây tuyệt đối sẽ không làm ra những cử động nhỏ nhặt như thế.

“Ác, không có gì, tai mắt của chúng ta tại Tokyo vừa lại truyền tới ảnh chụp của Hoắc thiếu gia, lão đại, ngươi nhất định không thể chờ đợi được muốn nhìn rồi?” Hạ Vũ Thụy một khuôn mặt thành khẩn.

Trầm Quan Kiều hai mắt trừng theo ảnh chụp đặt lên bàn, như trừng theo một con rắn có độc.”Ta không xem, ngươi lấy đi.”

“Thật sự? Được rồi, thật đáng tiếc, ảnh chụp lần này rất ‘đặc sắc’ đây.” Hạ Vũ Thụy nhún nhún vai, “Theo dấu Hoắc thiếu gia vốn là lão đại giao cho, nếu lão đại không xem, ta đây liền xé oh.”

Hạ Vũ Thụy cầm lấy ảnh chụp, làm như đang xé bỏ.

“Chờ một chút!” Trầm Quan Kiều đột nhiên kêu to một tiếng.

“Thế nào, lão đại thay đổi tâm ý rồi?” Ôi…hì hì, chỉ biết ngươi không nhịn được.

“Tìm hiểu hành vi bên ngoài của thuộc hạ vốn là quyền trách thân bang chủ, cầm tới.”

Bởi, còn “thuộc hạ” đây, Vân Dật Hội một dàn huynh đệ, lão đại ngươi thế nào chưa bao giờ chụp những người khác? Khẩu thị tâm phi.

“Này, lão đại, ngươi chậm rãi xem đi.” Hạ Vũ Thụy giao ra một xấp ảnh chụp đưa vào tay hắn, “Quán bar này vừa vặn là một cứ điểm nhỏ mà Vân Dật Hội chúng ta thiết lập, bức ảnh chụp được mặc dù không phải hết sức rõ ràng, nhưng nhìn ra được Hoắc thiếu gia cùng đối phương cảm tình tốt lắm đây, ôm chặt đến như thế.”

Khuôn mặt trên ảnh chụp gần như muốn đốt thương mắt của Trầm Quan Kiều, cá tính thị huyết của xã hội đen tức khắc triển lộ không nghi ngờ, “Tìm ra người nam nhân cho ta, ta muốn người sống.”

“Vâng. Vậy… Nam nhân khác? Dáng vẻ của Hoắc thiếu gia tại Nhật Bản hình như rất được hoan nghênh, mỗi đêm cũng mang nam nhân khác nhau trên giường. Lão đại ngươi xem phải không —”

“Giết bọn hắn cho ta!” Trầm Quan Kiều cuồng nộ mà đem tất cả ảnh chụp xé tan thành từng mảnh!

Hắn nhẫn nại không được, ác mộng gặp mỗi đêm hành hạ đến hắn sắp điên rồi!

“Xã hội đen Nhật Bản không phải thịnh hành đem thi thể tưới bùn trầm trong vịnh Tokyo sao? Ngươi cứ bảo bọn hắn làm như thế!”

Trầm Quan Kiều giờ phút này phảng phất như dã thú vừa tàn nhẫn vừa thị huyết, đối với con mồi sắp bị sát hại không chút lưu tình.

Hạ Vũ Thụy không chút nghi ngờ lão đại giờ phút này vốn là nghiêm chỉnh, nhưng hắn không ngu đến làm như vậy.

“Này đương nhiên không khó làm rồi, bất quá tất cả số nam nhân này, nếu như giết toàn bộ, sợ rằng sẽ khiến cho cảnh sát chú ý. Ta xem phương pháp giải quyết tận gốc, triệt để, vẫn là nhắc nhở Hoắc thiếu gia thu lại một chút.” Hạ Vũ Thụy thông minh mà làm lão đại hắn khổ sở vì tình, “Thân là phó tổ trưởng Vân Dật Hội, hành vi bên ngoài không thích hợp vốn sẽ tổn hại thanh danh bang ta, hết lần này tới lần khác Hoắc thiếu gia thân phận đặc thù, ai nói cũng không nghe, kể cả Triệu tổ trưởng cũng vô phương với hắn. Lão đại, ngươi xem… Có phải hay không tự mình đi một chuyến?”

Trầm Quan Kiều dưới sự cuồng nộ không có suy nghĩ nhiều, lạnh lùng mà ra lệnh.”Đi an bài máy bay tư nhân của ta, lập tức xuất phát.”

“Đêm hấp dẫn” nguyên bổn là cái tên của một quán gay bar ít ai biết đến ở Tokyo.

Nhưng chưa tới một tháng tới đây, chỉ vì sự xuất hiện của một nam nhân, mà biến thành quán hot nhất Tokyo.

Nguyên bổn trong quán chỉ có thưa thớt rơi rớt vài người khách, hiện tại biến thành sóng người đông đúc đến nước chảy không thông.

“Mau nhìn, hắn ở trong đây.” Một thiếu niên tướng mạo thanh tú lấy tay chỉ chỉ một nam nhân trong góc, hai tròng mắt đột nhiên sáng ngời.

“Hả, quả nhiên danh bất hư truyện, đẹp!” Nam tử tướng mạo cùng thiếu niên hoàn toàn trái ngược, lộ ra hết sức nam tính hưng phấn mà mở lớn mắt.

“Rất đẹp đi, xem thử vận khí của chúng ta như thế nào?” Thiếu niên mắt không chớp mà nhìn nam nhân tuấn mỹ, nước miếng xém chút chảy xuống.

“Ngươi không hy vọng rồi, bằng hữu của ta nói hắn lần nào cũng chọn loại mãnh nam như ta, loại như ngươi ni cô còn tránh xa nữa là.”

“Ta mặc kệ, nói không chừng hắn hôm nay nghĩ muốn thay đổi khẩu vị, không cho ta kiểm nghiệm, ta không từ bỏ ý định!” Thiếu niên hai tròng mắt vẫn thẳng nhìn chăm chú theo mỹ nam tử bị các nam nhân háo sắc bao vây.

“Được rồi, đừng nói ta không khuyên ngươi, đợi lát đừng lấy ra vẻ mặt khóc tang a. Đi, chúng ta đi qua.”

Hai người cùng nhau nghĩ muốn tận biện pháp chen vào vòng vây.

Nam nhân nhìn gần càng lại tuấn mỹ đến khó có thể hình dung.

Hắn nửa dựa trên sofa ngồi trái phải đều là mãnh nam tướng mạo đẹp trai, hai anh đẹp trai phảng phất như ganh đua mà tranh nhau nói, còn ân cần mà giúp nam nhân trung gian hai mắt nửa khép, mặt không biểu tình rót rượu.

“Môi của ngươi thật xinh đẹp, hôn nhất định rất tiêu hồn.” Mãnh nam ngồi ở bên phải đói khát mà liếm liếm môi dưới.

“Luận kỹ thuật hôn trong giới ai so qua được ta, này anh, trước cùng ta đấu thử đi.” Mãnh nam ngồi ở bên trái cũng không cam yếu thế mà tranh đấu.

Đôi mắt của nam nhân đột nhiên chớp qua một tia đau đớn khó có thể phát hiện, lên tiếng lạnh lùng nói, “Ta không tiếp hôn, muốn bị thao thì lưu lại, không muốn liền cút.”

Mọi người ẩn tại quán bar này đã một tháng, vẫn là lần đầu tiên nghe nam nhân lên tiếng nói chuyện.

Thanh âm cua hắn chứa đầy lực hút, tiếng Nhật nói cực hay, nhưng có thể nghe ra một chút khẩu âm ngoại quốc.

Mọi người không khỏi bắt đầu đoán hắn là từ nơi nào tới.

Bất quá bọn hắn rất nhanh sẽ biết đáp án… Mặc dù đây là một loại phương thức phi thường kinh ngạc!!

Cửa của quán bar bị mạnh đạp khai, một đám tráng hán mặc vest đen vọt tới, hướng trần nhà nổ ba phát súng!

Bang bang bang ——

Mọi người la hét, ôm đầu đến nơi nào đó chui rút. Chỉ có nam nhân ngồi trên sofa không chút động mà uống rượu của mình, khóe miệng hiện lên một mạt cười lạnh.

Hai mãnh nam ngồi ở trái phải hai bên hắn trong lòng kỳ thật sợ đến muốn chết, nhưng bọn họ thật vất vả mới có dịp gần gũi người đẹp nổi tiếng bọn hắn cả đời cận kiến, thực tại không nỡ rời khỏi.

“Trong mười giây tất cả đều cút đi ra ngoài!”

Nam tử mặc đồ đen dẫn đầu sấm tới một chút ra lệnh, mọi người lập tức như được đại xá, tranh trước ra bên ngoài trốn.

Nhưng là ông chủ quán bar bản thân không thể trốn, nhìn một đám hung thần ác sát trước mắt không biết đánh nơi nào tới, hắn lộ sắc mặt khốn khổ, ai cầu khẩn tha, “Này mấy vị anh hùng, cái quán nhỏ của ta không biết là nơi nào mích lòng các ngươi rồi, xin các ngươi giơ cao đánh khẽ, thông cảm hơn.”

“Hừ, ngươi sấm đại họa rồi, dĩ nhiên đắc tội lão đại ‘Vân Dật Hội’ chúng tôi, ngươi chờ đóng cửa cho khỏe đi!”

“Vân… Vân Dật Hội…” Chủ quán bar nghe nói xém chút bất tỉnh.

Ô… Hắn chết chắc rồi, hắn thế nào gặp phải một bang xã hội đen lớn như thế a?

Ngay lúc hắn xém tí quỳ xuống đất cầu tha thì một nam thanh trầm thấp cứu vớt hắn ——

“Tất cả tổn thất của quý quán, chúng tôi sẽ bồi thường gấp bội.”

Từ trong bóng tối đi ra một nam tử cao lớn đĩnh bạt, khí thế tràn đầy hồn nhiên thiên thành. Hắn nhìn như đối chủ quán bar nói chuyện, nhưng con ngươi đen cắn người lại không chớp mắt mà nhìn chăm chú nam tử ngồi trên sofa.

“Các ngươi tất cả đều đi ra ngoài, ai cũng không cho vào.”

“Tuân mệnh, lão đại.”

Chờ quán bar sau khi yên ắng, Trầm Quan Kiều mới hoãn hoãn mà lên tiếng, “A Phi, theo ta trở về.”

Hai mãnh nam trái phải ở bên cạnh Hoắc Phi nghe đến danh hiệu của “Vân Dật Hội” đã hoàn toàn cứng ngắc, cười lạnh mà nói, “Ngươi là ai, nhận ra ta sao? Bổn thiếu gia đang muốn làm việc, cút.”

Hoắc Phi hướng phần eo hèn tiết hai người mà bấm một cái, hai mãnh nam lập tức a a kêu lên.

Trầm Quan Kiều thấy tình trạng đó thế là tức đến phát điên, không chút nào đắn đo mà rút ra súng, bang bang, hướng hai người bắn hai phát!”Không muốn chết thì cút!”

Tiếng đạn vang lên bên tai, đáng thương hai mãnh nam sợ đến tiểu trong quần, vội vàng lảo đảo mà chạy thoát ra ngoài!

“Cố gắng uy phong sao? Nghĩ muốn dọa nạt ai a?” Hoắc Phi ngược ngạo mà gác chân lên bàn, lạnh lùng nói, “Bổn thiếu gia không kiêng ngươi! Có bản lãnh cứ đối ta nổ súng a?”

“Ngươi có bản lãnh? Bản lãnh của ngươi chính là đến nơi nào đó lên giường với nam nhân?” Trầm Quan Kiều trả lời lại một cách mỉa mai.

Hoắc Phi nghe nói tức được nhảy lên, một chân đá bay cái bàn trà trước mắt, chỉ vào mũi hắn mắng lớn! “Con mẹ nó ta muốn thao ai, muốn bị ai thao, cũng không quản Trầm Quan Kiều ngươi!”

“Ngươi cứ xem xem ta quản hay không quản được!” Trầm Quan Kiều giận dữ, không hề báo trước mà ôm trụ Hoắc Phi, vừa dùng lực, vứt hắn lên vai khiêng đi ra ngoài.

“Vương bát đản! Thả ta ra! Thả ta ra!” Hoắc Phi đầu thượng cước hạ không ngừng vùng vẫy, liều mạng đấm đánh.

Trầm Quan Kiều mặc kệ Hoắc Phi đá đánh, mạnh nhét hắn vào sau xe ngồi ——

Cửa xe vừa đóng, Trầm Quan Kiều ấn nút bộ đàm, “Đến sân bay.”

“Vâng.”

Chiếc xe ụn tăng tốc ——

Hoắc Phi kể từ khi vào trong xe không phát một lời, chỉ là chặt chẽ mà nhắm chặt mắt.

Trầm Quan Kiều yên lặng mà nhìn hắn một hồi, đột nhiên vươn tay vuốt ve gò má gầy gò của hắn, nhẹ nhàng nói, “… Ngươi gầy đi.”

Cũng chỉ là ba chữ ngắn ngủn như thế, Hoắc Phi lại không được rồi.

Mặt nạ vũ trang trong nháy mắt vỡ vụn, nước mắt kiềm chế nhiều ngày tràn ra mắt, Hoắc Phi mạnh đẩy tay hắn ra, hí thanh khóc hô, “Đừng chạm ta! Ngươi đừng chạm ta… Đừng chạm ta…”

Trầm Quan Kiều chứng kiến nước mắt hắn đau lòng giống như muốn chết đi, mạnh phác tới ôm hắn vào lòng!”Phi, đừng khóc, đừng khóc… Đều là tỷ phu không tốt, tỷ phu liền mang ngươi về nhà, chúng ta về nhà đi.”

“Trầm, Quan, Kiều!” Hoắc Phi tránh thoát cái ôm chặt của hắn, khóc hung hăng quăng hắn một cái tát!”Ngươi cho Hoắc Phi ta là cái gì? Là giấy vệ sinh ngươi dùng qua sao? Nghĩ muốn quẳng nơi nào thì quẳng nơi đó? Ta trong mắt ngươi hạ tiện như thế sao? Trầm Quan Kiều… Ta hận ngươi, ta rất hận ngươi!”

Hoắc Phi thống khổ mà nắm đầu tóc mình, thất thanh khóc rống!

Trầm Quan Kiều đường đường hắc bang lão đại tung hoành giang hồ luôn luôn nội liễm tỉnh táo, bị đánh bạt tai cũng không thèm quan tâm, hiện tại chỉ có thể tay chân vô thố (không biết xoay sở) mà ôm lấy nam nhân trong lòng, bối rối mà giải thích, “Không phải! Tỷ phu không phải có ý này, Phi, ngươi đừng khóc, van cầu người đừng khóc, ngươi khóc trái tim ta đều tan nát…”

Nam nhân ôm đầu khóc rống tuyệt không chấp nhận, khóc càng thêm lớn tiếng.

“Xin lỗi, đều là tỷ phu không tốt, hết thảy đều là lỗi của tỷ phu, ngươi có thể đánh ta, có thể mắng ta, van cầu ngươi không nên khóc…”

Hoặc là khóc làm mệt mỏi, cũng hoặc là lời xin lỗi bối rối của nam nhân có tác dụng, Hoắc Phi an tĩnh xuống, không hề khóc.

“Tới, ngươi đánh a.” Trầm Quan Kiều bắt được tay hắn, đặt ở ngực mình.

“Ta không thích đánh ngươi, cút.”

Trầm Quan Kiều ôn nhu mà xóa đi lệ ngân trên khuôn mặt hắn, cười cười nói, “Có phải không nỡ đánh tỷ phu không?”

“Ai không nỡ? Chờ ta nghỉ ngơi đủ rồi, tái tiếp tục đánh.” Hoắc Phi hung hăng mà trừng mắt liếc hắn một cái.

Ánh mắt nuốt giận của nam nhân chứng kiến trong mắt Trầm Quan Kiều chính là khả ái đến làm cho người chịu không được, hắn cũng kiềm chế không được khát vọng tích áp nhiều ngày, trên khuôn mặt ướt nước mắt thổi phồng kia, thật sâu hôn lên ——

“Uh uh…” Hoắc Phi một bên nhận nụ hôn của nam nhân, một bên rên rỉ phát ra kháng nghị.

“Hừ uh… Ai cho ngươi hôn ta… Tránh ra…”

“Ta muốn hôn… Cho ta hôn… Ta muốn ngươi… Ta muốn đến sắp điên rồi… Phi…”

“Lừa ta… Ngươi lại lừa ta…” Nghe lời tỏ bày của nam nhân, nước mắt vừa mới ngừng lại không nhịn được rớt xuống, Hoắc Phi vốn là bao nhiêu thống hận nam nhân làm cho chính mình biến thành yếu đuối như thế.

“Thật sự, tỷ phu không có lừa ngươi, vốn là lỗi của tỷ phu… Ta căn bản không nên đưa ngươi đi… Ta lừa ai đây? Ta kể cả chính mình cũng lừa không được…” Trầm Quan Kiều kích động mà hôn lên khuôn mặt không ngừng chảy xuống nước mắt của hắn, “Ta yêu ngươi, Phi… Ta yêu ngươi…”

“Câm mồm! Câm mồm!”

Không nghĩ đến Hoắc Phi nghe lời tỏ tình lần đầu tiên trong đời hắn, chẳng những không có mừng rỡ, ngược lại dùng sức mà đẩy khai hắn, lớn tiếng khóc hô, “Trầm Quan Kiều! Ngươi thế nào có thể hèn hạ như thế? Ta đã bỏ cuộc rồi, ta thật vất vả bỏ cuộc rồi, ta không bao giờ nữa sẽ yêu ngươi! Không bao giờ nữa sẽ quấn theo ngươi! Ngươi vì cái gì còn muốn lừa ta như thế? Xem ta bị ngươi vui đùa đến xoay mòng mòng, ngươi rất vui vẻ, có phải không? Có phải không?”

“Không phải!” Nỗi sợ hãi trước nay chưa từng có bóp nghẹn tim hắn, Trầm Quan Kiều kích động mà đỏ hốc mắt, “Vì cái gì không tin ta? Ta cả đời này, chưa từng đối bất luận kẻ nào nói ra ba chữ này… Kể cả tỷ tỷ ngươi… Phi, ngươi tin tưởng ta đi, đừng buông ta! Đừng không yêu ta! Ta yêu ngươi… Ta thật sự yêu ngươi…”

Ta không phải nằm mơ đi… Thần linh trên trời a, nếu như đây là mộng, xin đừng cho ta thanh tỉnh. Cho dù ta sẽ lập tức rơi xuống địa ngục a tị, ta cũng cam nguyện.

Hoắc Phi đã dùng hết khí lực toàn thân, khóc hô ôm chặt lấy nam nhân này.”Tỷ phu… Tỷ phu… Tỷ phu!” Tất cả đau khổ tích áp nhiều năm, nước mắt nhiều năm, cũng hóa thành hai chữ thật sâu khắc vào xương cốt!

“Có một ngày ngươi đổi ý rồi, đừng nói ra miệng… Cứ bắn một phát giết đi.”

Tâm nguyện nhỏ bé như thế, chính là hạnh phúc lớn nhất mà Hoắc Phi có thể ao ước…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.