Lôi Hổ tiến lên:
- Cửu sư đệ, rốt cuộc cũng về!
Liễu Tà Dương phất tay ngăn không cho Lôi Hổ giải thích. Hắn quay đầu nhìn thẳng đám tu sĩ Kim Đan vây công Thất Thập Nhị phong.
Liễu Tà Dương từng bước đi hướng đám tu sĩ Kim Đan, mỗi một bước là sát khí tăng một phần. Đám tu sĩ Kim Đan nhìn Liễu Tà Dương chằm chằm, bọn họ như thấy xác chất đống thành núi sau lưng hắn.
Cuối cùng Liễu Tà Dương đứng cách đám tu sĩ Kim Đan chưa tới mười bước, sát khí lộ rõ như ma thần giáng trần, sau lưng là biển máu ngập trời.
Tu sĩ Kim Đan thủ lĩnh vẫn cứ giơ phi kiếm nhưng gã cảm giác như rơi xuống vực sâu, tùy thời sẽ đầu mình hai nơi.
Hống Thiên Tôn đã tỏa định đám tu sĩ Kim Đan, chờ Liễu Tà Dương ra lệnh một tiếng là nó sẽ lao vào đám đông đại khai sát giới.
Nhóm Lôi Hổ lấy lại niềm tin, có Cửu sư đệ ở thì không cần sợ mọi gian nan hiểm trở nữa.
Liễu Tà Dương liếc qua đám người tu sĩ Kim Đan như thể đứng trước mặt hắn không phải ba trăm tu sĩ Kim Đan hậu kỳ mà là tôm tép.
Tu sĩ mới rồi còn đằng đằng sát khí giờ cất phi kiếm, mở miệng giải thích rằng:
- Phong chủ của các ngươi đã chết trận, chúng ta phụng mệnh sư tôn tiến đến tiếp quản Thất Thập Nhị phong. Vị sư đệ này, xin tránh ra cho.
- Nếu ta không tránh thì sao?
- Sư đệ, xin đừng khó xử chúng ta, chúng ta cũng chỉ phụng mệnh làm việc!
Tu sĩ Kim Đan này thấy Liễu Tà Dương vừa lộ mặt đã kéo chiến ý mười hai đệ tử dâng lên thì gã thầm run.
Liễu Tà Dương liếc cả đám, giọng điệu không lớn, nhẹ nhàng như đang hỏi thăm sức khỏe:
- Nếu ta kêu các ngươi đi ngay thì sao?
Tu sĩ Kim Đan vẫn cố gắng giải thích:
- Chúng ta phụng sư mệnh tiến đến, lần này . . .
Tu sĩ Kim Đan phát hiện linh lực của Liễu Tà Dương đã sôi trào.
Liễu Tà Dương rống to:
- Nếu các ngươi không rời khỏi vậy Thất Thập Nhị Môn . . . Chết ở chỗ này đi!
Tóc đen bay rối, hung uy giáng thế.
Liễu Tà Dương hơi nghiêng người:
- Ra khỏi vỏ!
Phi Hồng kiếm tỏa sáng tích tắc đâm thủng tu sĩ Kim Đan thủ lĩnh suýt chém Kim Đan của gã.
Liễu Tà Dương ngang nhiên ra tay trước mặt ba trăm tu sĩ Kim Đan.
Đám người Lôi Hổ thấy Liễu Tà Dương tấn công liền thi triển thần thông cây công lại.
Ba ngàn đệ tử Hoàng Kim cung đồng thanh kêu lên:
- Ra khỏi vỏ!
Trong phút chốc phi kiếm phô thiên cái địa ập đến kèm theo uy thiên địa. Hống Thiên Tôn ở trên áng mây lao vọt xuống tựa núi to nghiêng đổ.
Đám tu sĩ Kim Đan đến nhặt của rơi thấy rất nhiều đệ tử Thất Thập Nhị phong điên cuồng tấn công thì hoảng hồn thi triển thủ đoạn lùi lại.
Ầm!
Nơi tu sĩ Kim Đan đứng bị sụp hố sâu trăm trượng, mặt đất rung bần bật. Ngọn núi phía xa nứt rạn, các đệ tử Thất Thập Nhị phong dốc sức đánh một kích ra uy lực tu sĩ Nguyên Anh.
Đám tu sĩ né thoát một kích hủy thiên diệt địa, miệng la làng:
- Các ngươi là đám người điên! Các ngươi điên rồi!
Bọn họ không bao giờ ngờ đệ tử Thất Thập Nhị phong sẽ lựa chọn ngọc đá đều nát.
Liễu Tà Dương giơ cao tay ngăn cản mọi người tiếp tục tiến công, thả thần thức ra.
- Cút!
Tiếng rống kinh thiên động địa.
Đám tu sĩ tức hộc máu nhưng không ai dám tấn công đầu tiên. Mới rồi đám người Thất Thập Nhị phong tân công tỏ rõ ý muốn liều mạng. Liều ngươi chết ta sống. Tu sĩ Nguyên Anh cứng rắn đỡ công kích vừa rồi cũng không chịu nổi.
Đám người Lôi Hổ đứng sóng vai bên nhau đằng sau lưng Liễu Tà Dương, phía sau là ba ngàn đệ tử Hoàng Kim cung, Hống Thiên Tôn ở trên trời như hổ rình mồi. Mọi người chung sức đồng lòng, sức mạnh như thành đồng thề cùng tồn vong với Thất Thập Nhị phong. Ba trăm tu sĩ Kim Đan run sợ đánh trống rút lui.
Bị phi kiếm của Liễu Tà Dương bắn trúng, tu sĩ khẽ hừ hăm dọa:
- Hừ! Mấy ngày nữa ta chờ xem Thất Thập Nhị phong các ngươi có thể làm ra trò gì!
Tu sĩ đe dọa xong bỏ đi.
Một phần thấy đám người Liễu Tà Dương định liều mạng thì lòng sợ hãi không dám nói nhiều nữa, bọn họ quay đầu rời đi. Lần này hốt đồ Thất Thập Nhị phong đã đủ cho họ.
Số tu sĩ còn lại thấy đám đông bỏ đi thì không dá, chèn ép nữa, tìm lý do rồi chạy đi.
Tu sĩ sơn môn khác đã đi, Lôi Hổ đến trước mặt Liễu Tà Dương:
- Cửu sư đệ, trong thời gian sư đệ đi phong chủ đã chết.
Liễu Tà Dương ra lệnh đám đệ tử Hoàng Kim cung chờ ngoài tháp Phong Thần, mười hai đệ tử hạng đầu đi vào trong, quan tài chưa đóng nắp.
Đám người xúm lại, Liễu Tà Dương cúi đầu nhìn.
Đây là lần đầu tiên Liễu Tà Dương trông thấy phong chủ của Đệ Thất Thập Nhị phong, không ngờ lần đầu chính thức gặp mặt chỉ thấy xác chết.
Chỗ đỉnh đầu cái xác có một cái lỗ tròn như bị đào rỗng.
Phong Hầu nói:
- Không biết phong chủ gặp biến cố gì mà bị pháp khí làm bị thương ngay trán.
Liễu Tà Dương sử dụng thần thức điều tra thân xác, chậm rãi nói:
- Tông chủ không chết.
- Cái gì?!
Đám người Lôi Hổ giật nảy mình, không ngờ Liễu Tà Dương ra kết luận vớ vẩn như vậy. Xác tông chủ ở đây thì tại sao Cửu sư đệ nói là tông chủ không chết?
Liễu Tà Dương thấy mọi người khó hiểu thì giải thích:
- Vào phút nguy cấp tông chủ để Nguyên Anh lìa xác, sống với hình thái Nguyên Anh.
Phong Hầu hỏi dồn:
- Vậy tông chủ ở đâu?
Liễu Tà Dương lắc đầu, trong trạng thái Nguyên Anh thì thực lực giảm đi, nếu gặp Ma tông chuyên luyện Nguyên Anh thì khó tránh khỏi bị hại.
Liễu Tà Dương hỏi:
- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Lôi Hổ giải thích rằng:
- Hai tháng trước tông chủ nhận lời mời nói là tham gia đại họi đồ ma, không ngờ có Ma Thần xâm nhập đại hội đại khai sát giới, dáng vẻ hùng hổ khí thế ngập trời. Ma Tôn giết mấy chục sư huynh đệ, tông chủ cũng bị trúng đòn.
Lôi Hổ đầy căm hờn kể, nhưng biểu tình tràn ngập sợ hãi.
- Phong chủ Đệ Nhất Phong ra tay đại chiến với Ma Thần nên những tu sĩ Nguyên Anh khác mới sống sót.
Liễu Tà Dương rung động nghe, hắn biết điểm lợi hại của tu sĩ Nguyên Anh. Nếu theo lời Lôi Hổ miêu tả thì người này có thể tùy ý đánh chết mấy chục tu sĩ Nguyên Anh, dù Bản Tôn ra tay cũng không đối kháng lại.
- Ài, Vô Lượng Môn chỉ có phong chủ của phong ta đi, chết thảm tại chỗ, đáng hận nhất là . . .
Lôi Hổ nói đến đây sát ý dâng lên.
Liễu Tà Dương nhìn tay tông chủ, hắn chậm rãi đến gần quan tài, hỏi:
- Đáng hận nhất cái gì?
- Đáng hận nhất là Ma Thần nói tu sĩ trong thiên hạ đều là heo chó mặc cho hắn đồ diệt!