Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 33: Chương 33: Đạp Vào Mặt (2)




Cứ như vậy, hai tiểu đồng sống trong sợ hãi suốt mười ngày, bốn đệ tử nội môn chết đi đã bị người nội viện mang đi, nhưng sau ngày đó ngoại viện ván sóng yên biển lặng, dường như bốn tên đệ tử nội môn chết đi chỉ là bốn con sâu cái kiến mà thôi.

Mỗi ngày Liễu Tàn Dương vẫn giảng bài như thường lệ, đi Kinh lâu trộm kinh sách.

Rốt cục một tháng sau, nội viện đã có xử phạt với Liễu Tàn Dương... Sau tháng năm hắn sẽ theo tu sĩ Kim Đan ra ngoài lịch lãm, hoàn thành nhiệm vụ sư môn.

Nhiệm vụ cần tu sĩ Kim Đan hoàn thành, độ khó có thể nghĩ, một tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ đi cùng, nhất định sẽ phải chết! Hai tiểu đồng nhận được tin tức này, bọn họ hoàn toàn không thừa nhận nổi.

Sau khi ngoại viện viện nhận được tin tức này, ánh mắt nhìn Liễu Tàn Dương đã biến hóa, từ sợ hãi biến thành thương cảm, tiểu tử này xem như xong, đệ tử nội môn cũng dám giết, chắc chắn phải chết trong quá trình làm nhiệm vụ.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy Liễu Tàn Dương sợ hãi, dường như hắn không quan tâm đến sinh tử của mình.

- Sư thúc!

Liễu Tàn Dương đi đến chánh điện, nghe hắn thiếu niên được hắn trợ giúp kêu gọi.

- Có chuyện gì?

- Sư thúc, ngươi cầm đi!

Thiếu niên này cẩn thận nhìn qua chung quanh, lặng lẽ kín đáo đưa cho Liễu Tàn Dương một vòng ngọc tinh xảo, phù bảo sơ cấp? Loại bảo vật này là cực phẩm với tu sĩ Trúc Cơ, cho dù là tu sĩ Kim Đan tồn trữ càng nhiều càng tốt, không ngờ tiểu tử nghèo này lại có thứ tốt như vậy.

- Sư thúc, việc này vạn phần hung hiểm, có lẽ nó sẽ giúp đỡ sư thúc.

Liễu Tàn Dương đánh giá thiếu niên, hắn rất thưởng thức người này, lúc vừa đến một nghèo hai trắng, bây giờ lại xuất ra một kiện phù bảo, hắn không phải là người có số mệnh mạnh mẽ, như vậy chỉ có một khả năng, có đệ tử gia tộc bị hắn giết, phù bảo này là hắn cướp được.

- Ngươi sai rồi.

Liễu Tàn Dương nói ra.

- Sư thúc có ý gì?

Thiếu niên không hiểu.

- Tiền tài không để ra ngoài, ngươi hiểu không?

Thiếu niên lắc đầu.

- Vậy ta sẽ cho ngươi biết, hiện tại ta nên làm không phải cảm kích ngươi, mà là giết ngươi diệt khẩu.

Ánh mắt Liễu Tàn Dương lăng lệ giống như muốn thôn phệ thiếu niên, một tay bóp cổ hắn nâng lên cao, sát khí lăng lệ bộc phát dữ dội.

Thiếu niên ngây người, tuy bị bóp cổ, trong mắt của hắn lại mang theo hối hận vô hạn.

Rốt cục Liễu Tàn Dương ném thiếu niên xuống đất, vòng ngọc bay vào túi thiếu niên.

- Hôm nay tâm tính của ta rất tốt, chẳng muốn giết ngươi, lúc nào tâm tình không tốt, sẽ bắt ngươi khai đao, đoạt bảo vật của ngươi!

Liễu Tàn Dương quay người đi, thiếu niên nằm trên mặt đất, hắn cảm nhận cảm giác đối mặt tử vong vừa rồi.

- Trọng Lâu cảm tạ sư tôn dạy bảo!

Rốt cuộc thiếu niên hiểu dụng ý của Liễu Tàn Dương, lập tức quỳ xuống, lễ bái bóng lưng Liễu Tàn Dương.

Lúc rời đi, khóe miệng Liễu Tàn Dương vẫn tươi cười, tiểu tử, ngươi quá non, vẫn còn thiếu kinh nghiệm, ta đã trải qua vô số lần bị người ta đâm đao sau lưng, cho dù là người thân cận với ngươi cũng có thể vì lợi ích mà trở mặt, con đường ngươi phải đi sau này còn rất dài.

Con đường tu hành của Liễu Tàn Dương trải qua rất nhiều gian khó, tuyệt đối không thể lộ bảo vật của mình ra ngoài, nếu không sẽ bị người ta nhớ thương, nhất là người bên cạnh.

Trọng Lâu quỳ trên mặt đất, tuy sư thúc không dùng miệng nói cho hắn biết, nhưng nên có tâm phòng bị người, hành động của sư thúc có ý nghĩa rõ ràng, nếu như sư thúc muốn giết mình, hắn cần gì nói nhiều với mình như thế? Trực tiếp giết chẳng phải xong sao, sư thúc dám giết cả đệ tử nội môn, hắn giết mình cũng không cần cố kỵ cái gì.

Màn đêm hàng lâm, Trọng Lâu là người sinh hoạt trong núi rừng, hắn đến từ ngọn núi lớn cách đây mười vạn dặm, phụ thân của hắn không trở về sau một chuyến đi săn, các thợ săn khác nhặt được cung săn dính đầy máu.

Trọng Lâu cầm lấy cung săn, đuổi theo dã thú, hắn không ngừng tiến vào trong núi lớn.

Hắn mắt thấy gấu chó cuồng bạo bị tu tiên giả đánh chết, chỉ một kích tùy ý, thân thể con gấu chó ngã xuống, đó là lần đầu tiên Trọng Lâu ăn thịt gấu.

Một cây non sinh ra trong lòng hắn... Tu tiên, ta muốn tu tiên, ta không muốn sống trong hoàn cảnh đuổi theo săn giết dã thú, ta muốn chúng nó phải run rẩy dưới chân của ta.

Vô Lượng Môn tổ chức đại điển thu đồ đệ.

Ngọn núi kim loai cao sừng sững, leo lên đi, leo lên sẽ được tu tiên!

Trọng Lâu dùng cả tay và chân leo lên, hắn chỉ có một mục tiêu, đi lên đỉnh núi, bái làm môn hạ tiên nhân, tu thành thần thông, trở thành vương của vạn thú!

Giầy rơm đã nát, hắn vứt bỏ giầy rơm, chân hắn đẫm máu, móng tay tróc ra, hắn dùng hàm răng cắn dây leo bò lên, hắn có mục tiêu, leo đỉnh, tu tiên!

Lúc hắn lên đỉnh núi đã không còn khí lực, ngược lại còn nằm trong vũng máu, nhưng mà hắn thành công, cánh cửa tu tiên mở rộng ra trước mặt hắn.

Liễu Tàn Dương đứng trong nội viện, ánh trăng chiếu xuống, bóng hắn kéo dài trên mặt đất.

Ngọn núi gào thét, ngoại viện lâm vào yên lặng, ngẫu nhiên có con cú mèo không ngừng kêu thê lương.

Liễu Tàn Dương bước ra khỏi cửa sân, hắn đi về hướng Kinh lâu, hắn có suy nghĩ, Kinh lâu ngoại viện hắn đã xem hết chín mươi tầng, cũng sắp kết thúc, trong khoảng thời gian này, kinh thư ở ngoại viện hắn đã sao chép hơn phân nửa, gần mười vạn công phap cấp thấp, đủ loại điển tịch trân tàng đều bị hắn xem qua một lượt.

Hành trình ngoại viện chấm dứt, kế tiếp chính là nội viện, điển tịch ngoại viện đã phong phú như thế, điển tịch nội viện tồn kho sẽ phong phú đến mức nào?

Liễu Tàn Dương đi ra khỏi sân nhỏ, phát hiện một nữ đệ tử mặc sa y trắng đi về phía trước, thần thái không có thần trí, cánh tay buông lỏng, tóc xanh phủ đầy mặt.

Thần Khống Thuật, nữ đệ tử ngoại viện này bị Thần Khống Thuật khống chế tâm thần.

Liễu Tàn Dương dừng bước, nữ đệ tử này đi qua bên người Liễu Tàn Dương, gió nhẹ thổi đến, tóc xanh của nữ đệ tử bay lên, lộ ra gương mặt yêu kiều xinh đẹp.

Hai mắt nàng nhắm chặt, nhẹ cắn môi, nàng đang kháng cự Thần Khống Thuật.

Lụa trắng, thân thể lung linh, dung mạo xinh đẹp, Liễu Tàn Dương nhớ tới Nguyệt Yêu, tuy bản tôn đang chiếu cố nàng, nhưng cảm giác nhớ nhung này chưa bao giờ biến mất, ngược lại càng ngày càng mạnh.

- Bản tôn ah, ta và ngươi tuy đồng thể, nhưng vì sao ta lại xuất hiện tư tưởng độc lập? Rốt cuộc chúng ta là một người hay là hai người, hoặc nói cho đúng, ta là tâm ma sao?

Liễu Tàn Dương dừng bước lại, tuy ánh mắt nhìn qua thiếu nữ áo trắng, nhưng mà tư tưởng của hắn đã bay về Sa trấn cách đây trăm vạn dặm.

- Sư thúc! Cứu ta!

Tiếng kêu yếu ớt vang lên tức thì, Liễu Tàn Dương nhìn qua thiếu nữ, thấy nàng há miệng cầu xin giúp đỡ, rõ ràng nàng đã đột phá Thần Khống Thuật, nhưng trong nháy mắt nàng lại bị Thần Khống Thuật khống chế thân hình.

Vu Môn Thần Khống Thuật lại tồn tại trong Vô Lượng Môn, đệ nhất chính phái đúng là hữu giáo vô loại.

Liễu Tàn Dương đi đến, hắn vỗ một chưởng lên vai thiếu nữ, thần thức xoa đi Thần Khống Thuật, giải cứu thiếu nữ thoát khỏi Thần Khống Thuật khống chế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.