Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 16: Chương 16: Giải Vây (2)




Thất Thải đạo nhân là tu sĩ Luyện Khí tầng mười một, có chút danh tiếng trong thành Bạch Tiên, nhưng khi vừa thấy Lý Tại Tiên xuất hiện, sắc mặt như màu đất, khí thế mạnh mẽ vừa rồi biến mất.

- Lý các chủ, ngươi đang làm gì thế, ta và ngươi không có thù hận gì, ta nhận được ủy thác của Vương man tử, xem mặt mũi của hắn, ngươi nên rút lui đi!

Khí thế Thất Thải đạo nhân lại yếu đi vài phần.

Lý Tại Tiên nhìn vào mắt Thất Thải đạo nhân, nói:

- Ta đã làm thịt Vương man tử rồi

- Ah!

Thất Thải đạo nhân sợ hãi chân mềm nhũn ra, đột nhiên hắn phát hiện Lý Tại Tiên đã đột phá Luyện Khí tầng mười ba.

- Giết!

Liễu Tàn Dương nói xong, hắn nhanh chóng đi thẳng vào tiểu viện.

- Vâng, Thiếu tông chủ!

Lý Tại Tiên trả lời, phi kiếm lóe lên.

Thất Thải đạo nhân thấy chuyện không tốt, quát:

- Xin Lý tiền bối tha mạng!

Lý Tại Tiên không thèm quan tâm hắn cầu xin tha thứ phi kiếm đi qua, đầu Thất Thải đạo nhân bay ra khỏi cổ, tu sĩ Luyện Khí tầng mười môt hoàn toàn không có sức hoàn thủ trước mặt tu sĩ Luyện Khí tầng mười ba.

Liễu Tàn Dương đi đến tiểu viện, hắn nhìn thấy một đám tu sĩ đang công kích trận pháp.

- Các ngươi thật lớn mật!

Liễu Tàn Dương hiện thân, hắn cực kỳ tức giận, bởi vì cảnh giới quá thấp nên khi ở thành Bạch Tiên không cảm giác được Sa trấn bị tấn công, nếu không phải mình kịp thời quay về, chỉ sợ phải nhặt xác cho đồ đệ bảo bối.

- Vì sao Thất Thải đạo trưởng không ngăn cản đám người này?

Đám tu sĩ kia nhìn thấy Liễu Tàn Dương là tu sĩ Luyện Khí tầng sáu thì sợ hãi.

- Các ngươi tìm Thất Thải đạo nhân sao? Các ngươi nên gặp hắn đi!

Lý Tại Tiên hiện thân, hắn cầm cái đầu máu tươi đầm đìa ném về phía đám tu sĩ kia.

Đầu lâu Thất Thải đạo nhân đẫm máu xuất hiện, đám tu sĩ này sợ tới mức hồn phi phách tán.

Một đám tu sĩ diễu võ dương oai muốn tấn công tiểu viện, khi nhìn thấy đầu lâu Thất Thải đạo nhân, bọn họ không dám đối mặt với Lý Tại Tiên.

- Lý các chủ, đây là hiểu lầm, chúng ta là...

Liễu Tàn Dương tiến lên phía trước một bước, đẩy cửa sân đi vào bên trong, đám người kia trơ mắt nhìn cửa tiểu viện mở ra, nhưng bọn chúng không dám hành động thiếu suy nghĩ, thậm chí không dám nhìn qua một lần.

- Giết!

Liễu Tàn Dương đóng lại cửa nhỏ, tùy ý mở miệng.

- Vâng, Thiếu tông chủ!

Lý Tại Tiên giơ phi kiếm lên, hào quang lưu chuyển, cảnh giới Luyện Khí tầng mười ba là cảnh giới khó đạt đến, đám tu sĩ Luyện Khí tầng ba tầng bốn căn bản không thể chạy thoát.

Trong tiểu viện, Nguyệt Ma ngồi xổm bên cạnh Phong Mãn Lâu, một kiếm vừa rồi đã chém nát khí hải của Phong Mãn Lâu.

- Sư phụ!

Nguyệt Yêu chạy đến bên cạnh Liễu Tàn Dương, nói:

- Xin ngài cứu Phong bá phụ!

- Không phải hắn vẫn còn sống sao?

Liễu Tàn Dương nhìn qua, sinh cơ của Phong Mãn Lâu không có đoạn tuyệt, chỉ mất đi khí hải, từ nay về sau chỉ có thể làm phàm nhân mà thôi.

Nguyệt Ma đã bôi thuốc lên vết thương của Phong Mãn Lâu, sau khi ăn đan dược, khí sắc biến thành tốt hơn rất nhiều, nhưng mà bởi vì không còn khí hải, thân thể rất suy yếu.

Phong Mãn Lâu suy yếu nhưng vẫn giãy dụa ngồi dậy, hắn quỳ xuống trước mặt Liễu Tàn Dương, nói:

- Cầu xin tiền bối thu ta làm đệ tử! Liễu Tàn Dương hờ hững, nhìn Nguyệt Ma rồi nói:

- Nguyệt Ma.

- Dạ đại nhân!

- Đưa hắn ra ngoài đi!

Liễu Tàn Dương căn bản không có chút thương cảm gì, người cầu tiên hắn đã thấy nhiều thành quen.

Phong Mãn Lâu giãy dụa đứng lên:

- Tiền bối, ta sẽ cố gắng tu hành, ta nhất định sẽ báo đáp ngươi...

Không đợi hắn nói xong, Liễu Tàn Dương khoát tay, Nguyệt Ma chỉ có thể nâng Phong Mãn Lâu dậy:

- Đi, chúng ta đi ra ngoài trước.

Nguyệt Ma không dám vi phạm mệnh lệnh của Liễu Tàn Dương, chỉ có thể mang Phong Mãn Lâu ra khỏi tiểu viện.

Hai người vừa ra tiểu viện, Phong Mãn Lâu đẩy Nguyệt Ma ra, cánh tay trái vuốt nước mắt trên mặt:

- Khí hải không còn, cánh tay phải đã mất, sống tàn như thế này có giá trị sao?

Nguyệt Ma nói:

- Ngươi muốn điều gì?

Phong Mãn Lâu vén quần áo lên, ngồi dưới đất,

- Ta yêu cầu bái sư, một ngày tiền bối không thu ta, một ngày ta không rời khỏi đây.

Nguyệt Ma không thể khuyên can, chỉ có thể lưu Phong Mãn Lâu quỳ ở chỗ này, hắn ngẩng đầu lên nhìn thấy Đan Bảo Các Lý Tại Tiên đang đứng cách đó không xa, chung quanh hắn là thi thể đám tu sĩ lúc trước.

- Ah, Lý lão tiền bối, sao ngài đại giá quang lâm nơi này? Đa tạ ngài xuất thủ cứu giúp.

Nguyệt Ma bái kiến Lý Tại Tiên, hắn biết đây là đại tu sĩ, thần thái cung kính nói cảm tạ.

- Là Thiếu tông chủ mang theo ta đến đây, giết đám người này là lệnh của Thiếu tông chủ.

Lý Tại Tiên không có kể công.

Lý Tại Tiên đáp lời đã dọa Nguyệt Ma hãi hùng khiếp vía, Thiếu tông chủ? Tiền bối trong đại sảnh có địa vị như thế nào?

- Lý Tại Tiên, ngươi dẫn Nguyệt Ma đi xử lý chuyện trong Sa trấn đi, thuận tiện chiếu cố tiểu đồ nhi của ta, nếu không có việc trọng yếu, đừng đến phiền ta.

Trong nội viện có giọng nói Liễu Tàn Dương truyền ra ngoài, Nguyệt Yêu cũng đi ra bên ngoài.

- Vâng, Thiếu tông chủ.

Bên ngoài sân nhỏ chỉ còn lại có Phong Mãn Lâu như trước quỳ ở nơi đó, Lý Tại Tiên và ba người đi xử lý Sa trấn chuyện, Sa trấn bị tu sĩ Luyện Khí kỳ công kích, chết tổn thương thảm trọng, những việc này cần bọn họ xử lý.

Liễu Tàn Dương đi vào trong tiểu viện, hắn gỡ Phi Ngư Kiếm xuống, chậm rãi rút kiếm ra.

Phi Ngư Kiếm không ngừng hấp thu linh khí, trong trận pháp linh khí nồng đậm, lúc này nó rất thỏa mãn, tham lam hút linh khí trong Tụ Linh Trận tụ tập được.

Thần sắc Liễu Tàn Dương ngưng trọng, hắn cảm nhận được khí tức cường đại trong Phi Ngư Kiếm, loại khí tức này thuộc về tu sĩ Nguyên Anh, nhưng mà khí tức này vẫn hôn mê, có lẽ hút đầy đủ linh lực thì nó sẽ triệt để khôi phục lại.

Liễu Tàn Dương có thể cảm giác được khí tức này không có ác ý với hắn, thậm chí thời điểm Phi Ngư Kiếm nuốt linh lực còn rót một phần linh lực vào thân thể hắn.

Thực lực Liễu Tàn Dương tăng trưởng vô cùng nhanh chóng.

Thành Bạch Tiên chấn động, Đan Bảo Các Lý Tại Tiên đột phá Luyện Khí tầng mười ba, diệt sát Vương man tử và một đám thuộc hạ, chuyện này làm một ít người nhớ đến Phi Ngư Môn ngày xưa, mấy trăm năm trước, Đan Bảo Các còn có tên là Phi Ngư Môn, truyền thừa mấy ngàn năm, có nội tình rất mạnh.

Mười ngày sau.

Trên Liên Vân Phong, Ngọc Long tử quỳ gối trước mặt Tứ trưởng lão Liên Vân Tông.

- Sư phụ! Đồ đệ đã dò xét ra chi tiết của hắn, hắn là người của Đan Bảo Các Lý Tại Tiên.

- Hừ, Đan Bảo Các nho nhỏ mà thôi, cho rằng Liên Vân Tông chúng ta không có người sao?

Bỗng nhiên Tứ trưởng lão đứng lên, hơn mười ngày trước ái đồ Ngọc Long tử mang theo phế kiếm trở về, phi kiếm chính mình tự tay luyện chế bị bóp thành khối sắt vụn, hắn quả thật nổi trận lôi đình nhưng lại không dám hành động thiếu suy nghĩ, bởi vì hắn cũng không có khả năng vò nát phi kiếm như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.