Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 75: Chương 75: Giết ra một bầu trời trong xanh. (Hạ)




Phong Hầu tính tình nóng nảy cố gắng dằn lòng xuống, gã đã máu nóng dồn lên não nhưng tu vi chỉ là Kim Đan trung kỳ, ra tay thì có nước ăn đòn, mất mặt thêm.

Đạo sĩ lùn răn dạy, đám tu sĩ Kim Đan của phong khác đứng ngó chơi, trò chuyện rôm rả. Bọn họ cũng khinh thường Đệ Thất Thập Nhị phong, bởi vì nhóm người này quá yếu. Năm nào cũng xếp chót.

Đạo nhân lùn nói chuyện càng lúc càng khó nghe, Lôi Hổ siết chặt nắm đấm nhưng không dám cãi lại. Đây là iện thực, bởi vì bọn họ là đệ tử của Đệ Thất Thập Nhị phong, thực lực không bằng Đệ Ngũ phong.

Đạo nhân lùn bắt đầu chĩa mũi dùi vào Liễu Tà Dương:

- Ta cảm thấy các ngươi về nhà cho rồi, làm khỉ thì nên trở về làm khỉ, trồng trọt thì hãy quay về cày ruộng. Ta nghe nói Thất Thập Nhị phong các ngươi ra một đệ tử rất ngông cuồng, nghe nói hắn đánh ngã hơn trăm người các ngươi? Các ngươi vô dụng hết chỗ nói, nếu hôm nay hắn tới thì chờ xem ta dạy cho bài học, để hắn biết trời cao đất rộng.

Đạo nhân lùn thấy Liễu Tà Dương đến liền phủ đàu người mới, cho người mới biết uy phong của gã.

Mắt Hồng Liên tóe lửa định mở miệng nhưng Liễu Tà Dương ngăn nàng lại, hắn nhướng mày nhìn Hóa Thần kỳ, sát ý dâng trào.

Liễu Tà Dương cất bước đi tới trước mặt đạo nhân lùn, nhẹ giọng nói:

- Ta thấy giữa mày ngươi tối đen, sống không lâu.

Đạo nhân lùn tức giận quát:

- Ngươi nói cái gì!?

Liễu Tà Dương lắc đầu nói với đạo nhân lùn:

- Ngươi nghe không hiểu? Ta nói là ngươi sắp chết.

Đạo nhân lùn tức giận mặt xanh mét, Liễu Tà Dương vươn tay ra chỉ vào mũi gã:

- Cần ta nói rõ hơn không? Hôm nay ngươi phải chết!

Lôi Hổ lên tiếng ngăn cản:

- Cửu sư đệ, chúng ta không chọc vào bọn họ được?

Liễu Tà Dương liếc Lôi Hổ, bước tới trước mặt gã. Liễu Tà Dương quyết định kích phát đấu chí của đám người Lôi Hổ, đôi khi không cần hắn ra tay cũng có thể giải quyết sự việc. Liễu Tà Dương sắp có buổi biểu diễn đặc sắc, qua cuộc biểu diễn hắn muốn đám Lôi Hổ từ cừu hóa thân thành mãnh hổ!

Liễu Tà Dương nhìn chăm chú vào Lôi Hổ, sát khí dâng lên tỏa định đạo nhân lùn.

Mắt Liễu Tà Dương bắn ra tia sáng kiên quyết, nói chuyện với Lôi Hổ:

- Làm người không thể chịu nhục, hôm nay nén giận thì ngày sau bị nhục càng nhiều hơn. Nhịn nhịn nhịn, nhịn đến khi ào mới hết? Hôm nay hắn nhục ngươi, ngươi không giết hắn, ngày sau hắn làm nhục ngươi nữa, ngươi càng sợ hắn hơn,, từ nay về sau ngươi mãi mãi không có ngày ngẩng cao đầu!

Liễu Tà Dương nhìn đạo nhân lùn, hắn chậm rãi rút thanh trường kiếm ra chỉ vào gã.

Liễu Tà Dương liếc hướng Lôi Hổ, hỏi:

- Nói cho ta biết, hắn đã nhục ngươi mấy lần?

Đạo nhân lùn thấy Liễu Tà Dương rút phi kiếm ra thì cảm giác mình bị nhục nhã, gã không ngờ người Đệ Thất Thập Nhị phong dám cầm kiếm chỉ vào gã, trước kia chưa từng có chuyện này.

Mới rồi Liễu Tà Dương buông lời nhục nhã đã khiến đạo nhân lùn tức điên, giờ thì máu nóng dồn lên não.

- Sư đệ, thôi đừng đánh, bọn họ rất mạnh.

Liễu Tà Dương tức giận quát hỏi, sát ý lại dâng lên:

- Mấy lần!?

Lôi Hổ nhìn Liễu Tà Dương nổi giận, môi mấp máy nhưng không phát ra thanh âm.

Liễu Tà Dương chỉ tiếc rèn sắt không thành nhìn Lôi Hổ, hắn quay đầu cầm ngược lão nhân từng bước áp sát đạo nhân lùn. Dù đạo nhân lùn có tu vi Kim Đan hậu kỳ, dù phía sau gã có nhiều sư huynh đứng nhưng Liễu Tà Dương không hề sợ hãi. Đây là vũ đài của riêng hắn, Liễu Tà Dương muốn bày ra một loại ánh sáng, ánh sáng kích phát đấu chí của đám người Lôi Hổ.

Liễu Tà Dương tiến tới trước, giọng như tiếng chuông vang vọng tứ phương, cảnh tỉnh mọi người.

- Nam tử hán đại trượng phu, thà chết chứ không chịu nhục!

Liễu Tà Dương gằn từng tiếng, khí thế dâng lên, mỗi bước ra một bước là phong vân biến sắc, trong thiên địa chỉ còn lại một thân hình cầm kiếm mà đi, biết rõ trong núi có cọp vẫn cứ đi.

Đạo nhân lùn nhìn Liễu Tà Dương tới gần, người này toát ra khí thế xung phong không quay đầu làm gã run.

Lôi Hổ nhìn bóng lưng cô độc của Liễu Tà Dương thì không keìm được rống to:

- Bảy lần! Hắn nhục ta bảy lần!

Mắt Lôi Hổ đổ ngầu dấy lên ngọn lửa báo thù, trạng thái như kẻ điên. Nam nhân không thể chấp nhận nhất là bi nhục nhã, thế nhưng Lôi Hổ đã nhịn bảy lần.

Mấy đệ tử Thất Thập Nhị phong cũng đằng đằng sát khí, nếu không phải vì trong lòng đọng lại sợ hãi thì bọn họ đã chạy theo sau Liễu Tà Dương.

Liễu Tà Dương đến trước mặt đạo nhân lùn, hắn chậm rãi nâng kiếm bén lên chỉ thẳng vào cổ họng của gã:

- Hôm nay ngươi phải chết, không ai có thể cứu ngươi. Sư huynh của ngươi không thể, sư tôn của ngươi cũng không được!

Liễu Tà Dương rống ra tiếng, lúc này hắn chỉ cầu sảng khoái chiến đấu, giết đến trời long đất lở, giết đến bầu trời trong xanh, chỉ vì tranh một hơi, chết cũng không hối hận.

Giận thì máu chảy thành sông, xác chết trôi vạn dặm, có gì mà sợ!

Đạo nhân lùn cũng tức điên hét to:

- Tốt, tốt. Tốt! Ta chống mắt xem là ngươi giết ta hay ta giết ngươi!?

Một bóng người dứt khoát bước ra, vừa nhìn bóng lưng của Liễu Tà Dương vừa đi tới.

Bóng dáng xinh đẹp đi ra giữa sư huynh đệ Thất Thập Nhị phong, áo trắng tựa tiên nữ.

Hồng Liên từng bước một đến bên cạnh Liễu Tà Dương, chậm rãi nói:

- Dù phía trước là biển lửa hay vực sâu thì Hồng Liên ta đây mãi mãi cùng ngươi. Sống, ta ở cạnh ngươi, chết rồi thì cùng xuống suối vàng!

Nữ nhân thướt tha rút trường kiếm ra chỉ vào đạo nhân lùn, gió lạnh phần phật thổi làn váy bay lên, nàng đứng trong thiên địa toát ra khí thế thấy chết không sờn.

Lôi Hổ rống to:

- Đệ tử Thất Thập Nhị phong ta không có kẻ hèn. Không có kẻ nhát gan! Dù hôm nay Lôi Hổ ta chết tại đây cũng không chịu nhục nữa!

Lôi Hổ bước ra đứng cạnh Liễu Tà Dương, pháp tướng kim thân hiển hiện. Liễu Tà Dương nói đúng, nếu tu tiên là khom lưng uốn gối thế này thì chết cho rồi, khỏi tu tiên nữa.

Đám đệ tử Đệ Thất Thập Nhị phong quần chúng xúc động thi triển thần thông đến bên cạnh Liễu Tà Dương. Các đệ tử Đệ Thất Thập Nhị phong lần đầu tiên tụ tập cùng một chỗ bày ra thế động trời, toát ra sát khí ngập trời. Nếu thần ngăn ta thì giết thần. Nếu phật cản ta thì thí phật!

Đạo nhân lùn thấy đệ tử Thất Thập Nhị phong đều đứng trước mặt mình thì đáy lòng nổi lên sợ hãi, gã lùi ra sau một bước, quát:

- Các ngươi làm gì? Ta là đệ tử của Đệ Ngũ phong, đám phế vật các ngươi muốn khiêu chiến với Đệ Ngũ phong chúng ta sao?

Đạo nhân lùn vẫn nói năng kiêu căng nhưng trong lòng gã đã sinh ra sợ hãi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.