Mấy ngày ngắn ngủi, Liễu Tà Dương tích trữ đủ linh lực để thăng cấp đến Kim Đan hậu kỳ.
Liễu Tà Dương đứng trên đầu rồng, mắt tuần tra biển Tiên Linh dịch, vẻ mặt túc sát.
Mới rồi khí linh súc sắc cắt đứt liên lạc với Liễu Tà Dương, mấy ngày trước khí linh còn thề thốt sẽ theo hắn nhưng giờ có đầy đủ lực lượng liền thoát khỏi bàn tay hắn.
Liễu Tà Dương vươn tay thò vào Tiên Linh dịch chộp ra con súc sắc liều mạng vùng vẫy:
- Kiệt ngạo bất thuần là phẩm chất tốt đẹp nhưng, ta không thích!
Liễu Tà Dương nói:
- Nếu không có cách chế phục ngươi thì ngươi nghĩ ta sẽ để mặc cho ngươi đi sao?
Khí linh súc sắc chui ra, tức giận quát:
- Thả ta ra, không thì ta sẽ cho ngươi biết tay! Ngươi có biết bây giờ ta lợi hại cỡ nào không? Tuy ta không đánh lại ngươi nhưng nếu ngươi không buông tay thì ta sẽ ngọc đá đều nát với ngươi!
Liễu Tà Dương động thần niệm, khí linh súc sắc biến sắc mặt lắp bắp:
- Sao . . . Sao ngươi có thể khống chế người ta? Ngươi . . .
Liễu Tà Dương tiện tay dấy lên đan hỏa như muốn luyện hóa khí linh súc sắc:
- Đừng quên là ta chính tay luyện chế ra ngươi.
Mặt khí linh súc sắc trắng bệch, nó là loại người bề ngoài hùng hổ bên trong hụt hơi. Vừa rồi phồng can đảm hù dọa chủ nhân, giờ thấy Liễu Tà Dương lấy đan hỏa ra khí linh súc sắc liền mở miệng van xin:
- Chủ nhân, ta không dám, không dám nữa! Chủ nhân thương tình ta thăng cấp đến pháp bảo thượng phẩm hãy ta cho ta đi, ta sẽ lập công, lập công lớn!
- Nếu còn tái phạm thì ta không tha cho ngươi!
Liễu Tà Dương cất đi pháp bảo súc sắc tới gần nhóm Lôi Hổ, đám sư huynh đệ dáng vẻ phấn chấn, tu vi tiến xa.
Tu vi của nhóm người đã đến cực hạn, không hấp thu thêm Tiên Linh dịch được nữa. Tiếc rằng không thể mang Tiên Linh dịch ra ngoài Phong Thần trìm rất đáng tiếc.
- Cửu sư đệ, ta biết trong Phong Thần trì có một nơi giấu trọng bảo, chúng ta đi xem thử?
Nhóm sư huynh đệ dọc đường đi gặp một số người Đệ Ngũ phong, khi thấy đệ tử Thất Thập Nhị phong bọn họ đều né tránh.
Một ngọn núi cao nguy nga xuất hiện trước mặt mọi người, Liễu Tà Dương ngửi được mùi máu nồng nặc, có máu của nhân loại, có của sinh vật khác.
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
- Trong Phong Thần trì có cái gì?
Lôi Hổ suy nghĩ một lúc, đáp:
- Ta nghe nói mỗi linh bảo sẽ có thú bảo vệ, giết chết rồi mới lấy được linh bảo. Nhưng ta chưa thấy tận mắt mà chỉ nghe nói.
Liễu Tà Dương nghe vậy suy tư lợi và hại, nói:
- Chúng ta vào xem xét, nếu thú bảo vệ quá mạnh thì đi nơi khác.
Mấy sư huynh đệ không phản đối quyết định của Liễu Tà Dương:
- Được!
Tu vi cả nhóm tiến xa nên tràn trề tự tin.
Mười hai người leo lên núi cao nguy nga, cách thật xa Liễu Tà Dương liền dùng thần thức cảm giác một con mãnh thú gầm rống. Mãnh thú cao trăm trượng, đang có bảy tu sĩ Kim Đan vây công nó, dưới đất có bốn xác chết chắc là bị mãnh thú giết chết.
Liễu Tà Dương híp mắt, tinh thần bị mãnh thú hấp dẫn
- Hống Thiên Tôn!
Giờ phút này Liễu Tà Dương chẳng còn hứng thú với báu vật được Hống Thiên Tôn bảo vệ, hắn chỉ quan tâm con mãnh thú này.
Mãnh thú bị vây công là đầu rồng mình lộc, cực kỳ hung hãn. Con Hống Thiên Tôn này chỉ là thời ỳ ấu niên, tu vi mới có Kim Đan trung kỳ nhưng sức chiến đấu mạnh mẽ dù bị bảy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vây công vẫn không yếu thế.
Một con Hống Thiên Tôn trưởng thành có tu vi Kim Đan hậu kỳ, nếu gặp kỳ ngộ lớn thì có thể bước vào cảnh giới Nguyên Anh.
Liễu Tà Dương nổi lòng yêu quý khi nhìn con mãnh thú:
- Không sai! Không sai!
Nếu thu phục Hống Thiên Tôn làm tọa kỵ làm công cụ thay đi bộ hàng ngày, lúc đánh nhau thì sẽ là sức chiến đấu mạnh mẽ.
Đám người Lôi Hổ đứng xem mà tay chân lạnh lẽo. Mãnh thú động như tia chớp, quỹ tích quái dị, một móng vuốt uy lực ngang ngửa công kích phi kiếm của tu sĩ Kim Đan. Mãnh thú bị bảy tu sĩ Kim Đan hậu kỳ vây công nhưng lộ rõ sự hung hãn, phi kiếm chém vào vảy của nó mà không gây ra chút vết trầy nào, pháp bảo đánh xuống nó liền ngửa đầu đụng bay pháp bảo.
Phập!
Móng vuốt sắc nhọn đâm thủng cơ thể một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, móng vuốt rút ra, một hạt Kim Đan lấp lánh trên đầu ngón tay nó. Hống Thiên Tôn hạnh phúc nuốt Kim Đan, nó nhìn tu sĩ khác, trong mắt nó xem đám tu sĩ vây giết mình là đan dược siêu bổ.
Đám người Lôi Hổ hoảng sợ.
Con Hống Thiên Tôn mới chỉ là thời kỳ ấu niên mà đã tàn bạo như vậy, nếu trưởng thành thì còn mạnh đến mức nào?
Lôi Hổ liếc Liễu Tà Dương:
- Cửu sư đệ, thú bảo vệ này quá lợi hại. Nó không sợ phi kiếm, pháp bảo, công kích thì sắc bén, dù chúng ta đi lên cũng không chiếm được ích lợi gì, theo ta thấy mình đi chỗ khác là hơn.
Liễu Tà Dương nhìn Hống Thiên Tôn, nói ra một câu làm tất cả chấn động:
- Tọa kỵ này không tệ, ta – muốn!
Liễu Tà Dương muốn thu phục mãnh thú này làm tọa kỵ? Liễu Tà Dương dùng thần thức đánh giá con mãnh thú kia, tu sĩ Kim Đan bay tới bay lui như ruồi muỗi trước mặt Hống Thiên Tôn khổng lồ. Cơ thể to lớn không là khuyết điểm, đôi khi Hống Thiên Tôn thò móng vuốt, móng vuốt nhỏ hơn thân hình của nó vô số lần, nhỏ còn hơn bàn tay người nhưng móng vuốt moi tim vừa nhanh vừa chính xác vừa ác. Pháp bảo phòng ngự trước móng vuốt này như được làm bằng giấy, không có chút tác dụng phòng ngự. Đã có năm tu sĩ Kim Đan bị móng vuốt kinh thiên moi ra Kim Đan, chết thảm đương trường.
Liễu Tà Dương bị lú lẫn? Làm sao con thú hung hãn thế này được? Lôi Hổ định khuyên nhủ Liễu Tà Dương.
Hồng Liên kêu lên:
- Các người nhìn xem dưới thân Hống Thiên Tôn bảo vệ cái gì vậy?
Mọi người ngưng tụ thần thức tìm kiếm, Liễu Tà Dương không có phản ứng gì lớn, đám người Lôi Hổ thì mắt lóe tia sáng nổi lòng tham.
Dưới thân Hống Thiên Tôn bảo vệ một hồ lô đan dược, mọi người cảm nhận rõ rệt khí tiên đan. Chữ trên hồ lô cực kỳ chói mắt, Kết Anh đan.
Rõ ràng có người đặt bình hồ lô Kết Anh đan ở đó, con Hống Thiên Tôn bị giam tại đây để thử thách các tu sĩ.
Có thể thi triển thủ đoạn như vậy chỉ có tu sĩ Hóa Thần. Tất cả là một tay Vô Lượng Lão Tổ bài bố, Liễu Tà Dương đoán ra người chế tạo Phong Thần trì. Chỉ vật phẩm của tu sĩ Hóa Thần mới hấp dẫn Liễu Tà Dương động lòng.
Nguyên Anh đan không là gì trong mắt Liễu Tà Dương vì hắn không cần, hắn nắm chắc trăm phần trăm bước vào Nguyên Anh kỳ. Đám người Lôi Hổ thì không, bọn họ cần Kết Anh đan, cần đến mức phải có bằng được, không thể bỏ qua.