- Bài vị chiến, Hồng Lực khiêu chiến Liễu Tàn Dương; bài vị chiến, Trần Tiêu khiêu chiến Liễu Tàn Dương, bài vị chiến, Vương Hoành khiêu chiến Liễu Tàn Dương...
Tốc độ đọc của phong chủ càng ngày càng nhanh, cây trúc rơi xuống như mưa, dự cảm được chứng thực, đám đệ tử này khiêu chiến vị trí thứ chín, đối tượng bọn họ khiêu chiến là Liễu Tàn Dương!
Lúc này ánh mắt tất cả mọi người nhìn thẳng vào Liễu Tàn Dương, cho dù là Lôi Hổ cũng cảm thấy bi ai thay Liễu Tàn Dương, thực lực của hắn cường hãn, cho dù là mình cũng không thể làm gì, nhưng mà hắn bị nhiều đệ tử khiêu chiến như vậy, cho dù thể lực mạnh hơn nữa cũng không chống nổi.
Lần đi Phong Thần trì này hắn không vào được, Lôi Hổ nghĩ thế.
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người cảm giác Liễu Tàn Dương sẽ phải nhường vị trí, bởi vì xa luân chiến, đối phó nhiều đối thủ như vậy, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng không được.
- Đã đọc thứ tự khiêu chiến xong, kế tiếp là tỷ thí lần lượt, nếu khiêu chiến thành công, người thắng sẽ chiến đấu với đệ tử khác, người thắng cuối cùng sẽ có tư cách tiến vào Phong Thần trì.
Dường như phong chủ cũng không có ý thức bảo vệ đệ tử bị khiêu chiến, cứ dựa theo quy củ tiến hành chiến đấu, thi đấu lần này đã xác định mười người, các đệ tử Kim Đan còn lại chỉ khiêu chiến vị trí thứ chín.
Liễu Tàn Dương cười, hắn quả thật là quả hồng mềm.
Nhưng ai có thể bóp quả hồng mềm?
Tốt! Ta muốn xem kẻ nào có thể bóp quả hồng mềm!
Liễu Tàn Dương tiến lên một bước, hắn ngẩng đầu nhìn gần chín mươi tên đệ tử khiêu chiến, chậm rãi mở miệng:
- Đã như thế! Không bằng các ngươi cùng lên đi!
Hai mắt Liễu Tàn Dương mở to, phong phạm vương giả khuất phục toàn trường, uy vũ như cự long phi thiên, bao quát đại địa, bế nghễ chúng sinh...
Liễu Tàn Dương bước tới một bước.
Hắn muốn dùng sức một mình đối kháng chín mươi tên tu sĩ Kim Đan, không thể nói là không càn rỡ, huống chi tu vi của hắn chỉ là Kim Đan sơ kỳ.
- Tốt, hiện tại bắt đầu, bắt đầu khiêu chiến!
Phong chủ cũng không có ý ngăn cản, trận pháp trong Phong Thần tháp mở ra, nóc nhà biến mất, bầu trời hóa thành tinh không vô tận.
Không gian to lớn xuất hiện trong Phong Thần tháp, đây là thế giới độc lập do tu sĩ Nguyên Anh dùng trận pháp mở ra.
Liễu Tàn Dương đứng trong tinh không lại khiến người ta sinh ra cảm giác cô độc.
Liễu Tàn Dương điên cuồng đã làm Lôi Hổ khiếp sợ, hắn chỉ là một tu sĩ Kim Đan sơ kỳ thì có bản lĩnh gì đối chiến với chín mươi tên tu sĩ Kim Đan vây công, hơn nữa trong đó còn có tu sĩ Kim Đan trung kỳ, lại còn có đệ tử cựu bài danh thập nhị, cho dù hắn có thể giằng co với mình một chút, nhưng cũng không có nghĩa hắn sẽ thắng được một đám người vây công.
Thực lực của cựu thập nhị yếu hơn Sửu Hán một đường, sau lần lịch lãm lần này thần thức đã ngưng luyện, mơ hồ có đột phá.
- Tiểu tử càn rỡ!
Liễu Tàn Dương ngông cuồng như thế, Liễu Tàn Dương bảo mọi người cùng tiến lên, lời này đã xem thường bọn họ, xem bọn họ là cái gì?
Liễu Tàn Dương xuất hiện trong không gian với những người khiêu chiến, đám người Lôi Hổ đứng ngoài ngàn dặm quan sát trận chiến, trận pháp vặn vẹo không gian này tu sĩ Kim Đan không thể làm được, nó giống như thế giới trong kính, đứng trước kính gần trong gang tấc nhưng lại là một không gian độc lập.
Một người đối chiến với rất nhiều đối thủ, người khác nhận định không cần phải chiến đấu, trực tiếp bỏ quyền cho bớt việc.
Không gian kéo dài, Liễu Tàn Dương đứng cách đám tu sĩ kia mấy trăm dặm, khoảng cách này với bọn họ cũng không xa, tu sĩ Kim Đan trung kỳ vận dụng phi kiếm có thể sát thương trăm dặm, tu sĩ có thể đi vào Vô Lượng Môn đều là người nổi bật, chút khoảng cách ấy cũng không nói chơi.
Thần thức Liễu Tàn Dương cảm ứng thấy đám tu sĩ đang phòng bị lẫn nhau, trong mắt bọn họ Liễu Tàn Dương chỉ là người chết, bọn họ cần làm là bảo toàn thực lực, sau đó chiến đấu với nhau.
Ngay từ đầu bởi vì phòng bị lẫn nhua cho nên không dùng toàn lực, đây cũng là lúc Liễu Tàn Dương chiếm tiên cơ.
Trong tình huống một đấu một, thủ thắng gian nan, tu sĩ khiêu chiến sẽ ra tay toàn lực, cầu một đường hy vọng, tu sĩ Kim Đan xuất toàn lực và xa luân chiến liên tục, cho dù là tu sĩ Kim Đan hậu kỳ cũng ăn không tiêu.
- Các ngươi chọn trúng ta, đây là bi ai của các ngươi.
Liễu Tàn Dương tuyệt đối không phải tu vi Kim Đan sơ kỳ đơn giản như thế, hắn có lịch duyệt và cảnh giới Nguyên Anh đại thừa, kinh nghiệm chiến đấu của hắn trải qua mấy ngàn năm mày giũa.
Linh Lung Bảo Tháp phóng lên trời, tòa tháp này trong tay người khác dùng để công kích, trong tay Liễu Tàn Dương lại biến thành pháp bảo phòng ngự, Liễu Tàn Dương ngồi xếp bằng trong bảo tháp, bàn tay lấy từng tấm phù chú bày ở trước mặt.
Phù chú là thủ đoạn tu sĩ Kim Đan xem ra không đáng dùng nhất, nhưng trong tay Liễu Tàn Dương lại biến thành thứ thần kỳ.
Một đám tu sĩ khiêu chiến Liễu Tàn Dương lấy phi kiếm ra, không ngừng công kích thăm dò.
Phi kiếm giống như sao băng trên trời, mục tiêu công kích chính là hắc tháp.
Linh lực Liễu Tàn Dương tăng lên, phù trước xuất hiện không ít, một tấm, hai trăm... Trăm tấm...
Phù chú lao ra khỏi Linh Lung Bảo Tháp và ngưng tụ thành phù trận, chúng va chạm với phi kiếm của mọi người..
Tiếng nổ lớn kinh thiên động địa mang theo rất nhiều tia lửa, hào quang chói mắt không ngừng bắn ra bốn phía.
Tê...
Lôi Hổ hít khí lạnh, uy lực trận phù của Liễu Tàn Dương có thể sánh ngang một kích toàn lực của Kim Đan hậu kỳ, chỉ một kích này có thể thăm dò ra thực lực Liễu Tàn Dương, tuy hắn chỉ là tu sĩ Kim Đan sơ kỳ, nhưng chiến lực rất mạnh, thậm chí còn trên cả tu sĩ Kim Đan hậu kỳ.
Liễu Tàn Dương chậm rãi nhắm mắt lại, những phù chú trống lập tức biến thành phù chú thật sự, lúc này tiếng sấm gió sinh ra liên tục, lúc các phù chú va chạm có thể tạo ra thiểm điện lôi minh.
Phi kiếm và phù chú phong bạo va chạm với nhau, không ai nhường ai, một bên là gần trăm tu sĩ Kim Đan, trong đó không ít là cường giả Kim Đan trung kỳ, một phương chỉ có một người, hắn vẫn ngồi trong tháp và bố trí các thủ đoạn.
Tốc độ vẽ bùa của Liễu Tàn Dương càng lúc càng nhanh, bắt đầu là hai tấm, về sau là gần trăm tấm, hai tay của hắn vẽ ra không ít các phu chú khác nhau nhưng không có sai lầm nào, tạo nghệ quá kinh người.
Phi kiếm trên cao dần dần rút lui, dần dần không chịu nổi uy lực công kích của phù chú.