Ba ngày sau, Kim Đan của Liễu Tàn Dương hơi lộ ra, khí hải đã cô đọng thành quả bóng.
Bên ngoài thạch tháp, đám đệ tử ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn cảm thấy
rất rung động, thạch tháp đứng sừng sững trong mây, chung quanh thạch
tháp có lôi điện vờn quanh, có cảm giác kiên cố gâp trăm ngàn lần.
– Đây cũng là pháp bảo?
Đám đệ tử có tham niệm Phong Lôi phiến ngẩng đầu nhìn qua thạch tháp, trong mắt xuất hiện thần sắc nghi hoặc.
Lúc trước bọn họ muốn sử dụng phù chú oanh tạc sơn cốc, cho dù phù chú
không thể phá nát sơn cốc, như vậy bọn họ sẽ tạp thành phi kiếm đại trận công kích.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, bọn họ quay trở lại, lúc này đang đằng đằng sát khí tụ tập trước sơn cốc.
Nhưng sau khi bọn họ xuất hiện trước sơn cốc, lại phát hiện có thạch
tháp đang tồn tại, tất cả lòng tin lúc ban đầu mất sạch sẽ, lại là một
kiện pháp bảo, còn là pháp bảo phòng ngự, bọn họ biết rõ, pháp bảo cực
phẩm ngay trước mặt nhưng không thể cướp lấy, biết rõ đụng phải cục sắt, vì sao còn đâm đầu vào?
Tòa thạch tháp này giội nước lạnh vào đầu bọn họ, triệt để dập tắt ngọn lửa tham lam trong lòng họ.
– Sư huynh, chúng ta còn đánh nữa hay không?
Một tên tu sĩ Kim Đan sơ kỳ tiến lên hỏi thăm.
Tên tu sĩ Kim Đan trung kỳ xanh mặt quay đầu lại, lạnh lùng nhìn vào tên sư đệ hỏi thăm, thần sắc kích động lên, hoàn toàn mất đi phong thái
thần tiên khi xưa:
– Đánh… Đánh cái đầu ngươi, ngươi nói nên đánh thế nào? Ah! Ngươi muốn chết, ngươi lên đi…
Tên tu sĩ cầm đầu phất tay áo, hắn cưỡi phi kiếm rời đi, cũng không quay đầu lại nhìn một cái, tuy hắn không cam lòng, nhưng hắn cũng không bị
tham lam mê hoặc đầu óc, tu sĩ có được hai kiện pháp bảo cực phẩm không
phải tồn tại mình có thể khiêu khích, nếu ra tay, sợ rằng sẽ bị đánh
chết tại chỗ.
Đám tu sĩ nhìn thấy sư huynh chủ sự rời đi, lập tức bỏ chạy, cũng không dừng lại.
Liễu Tàn Dương bế quan một tháng, Phong Nhi đang nhàm chán tu luyện pháp thuật, khi thì biến hóa thành một đóa hoa vàng không thu hút, sau đó
lại hóa thành đại thụ che trời.
Đây là thần thông chỉ yêu tinh mộc hệ mới có, bọn chúng có thể biến ảo
bản thể tùy ý, tu sĩ nhân loại không thể làm được chuyện này, đương
nhiên có lẽ có tồn tại biết thần thông này, nhưng mà tu hành đến nay,
Liễu Tàn Dương chưa bao giờ gặp qua.
Một đám linh lực bắn lên trời, với trên bầu trời xuất hiện hoa sen, thiên kiếp Kim Đan sắp hàng lâm.
Vô số lôi điện giáng xuống, lôi điện đánh thẳng vào trong Phong Lôi phiến, pháp bảo này phi thường hưởng thụ.
Liễu Tàn Dương mở mắt ra, linh lực nội liễm, khí hải triệt để hóa thành
Kim Đan lơ lửng trong đan điền, Liễu Tàn Dương cảm thụ lực lượng quen
thuộc, cuối cùng mình cũng khôi phục tu vi Kim Đan.
Lúc ở cảnh giới Trúc Cơ, linh lực tràn ngập toàn thân Liễu Tàn Dương,
giống như muốn phát nát thân thể hán, nhưng mà hiện tại, linh lực không
có giảm bớt chút nào, Liễu Tàn Dương lại cảm thấy linh lực còn quá ít.
Đói!
Liễu Tàn Dương chỉ có dùng từ này miêu tả cảm giác của mình hiện tại,
Liễu Tàn Dương lúc còn ở cảnh giới Trúc Cơ tương đương một ly nước, ly
nước đầy sẽ có cảm giác tràn đầy, nhưng sau khi đột phá Kim Đan, Liễu
Tàn Dương biến thành một cái thùng, rót ly nước vào trong thùng, làm sao có thể đầy được?
Liễu Tàn Dương phóng thích Du Long Đại Pháp, hắn không ngừng cắn nuốt thiên địa linh khí.
Ba ngày sau cuối cùng Liễu Tàn Dương có một chút cảm giác thoải mái, tuy chỉ khôi phục ba thành linh lực trong người, nhưng cảm giác đói khát đã biến mất.
Hắn thu bảo tháp lại, sơn cốc trở lại hình dáng ban đầu.
Phong Nhi đang nâng một đóa hoa màu đỏ, chạy đến trước amwtj Liễu Tàn Dương, giấu đóa hoa ra sau lưng, hô:
– Chúc mừng sư phó, ngươi đột phá.
Liễu Tàn Dương nhìn tiểu sâm tinh, nói ra:
– Ngươi cần tu luyện công pháp, không thể lười biếng, pháp thuật cũng không thể quên.
Phong Nhi nghe xong, đóa hoa giấu sau lưng rơi xuống đất, nàng vốn muốn
mang hoa này tặng cho Liễu Tàn Dương, nhưng nghe xong lại cải biến chủ
ý, nụ cười trên mặt Phong Nhi mất đi thần thái.
Sau nửa ngày, Phong Nhi mở miệng nói:
– Sư phụ, ngươi muốn đuổi ta đi sao?
Liễu Tàn Dương vuốt đầu Phong Nhi, nói:
– Ta cũng không phải muốn đuổi ngươi đi, mà là ta và ngươi không chung
đường, ta muốn đi Vô Lượng Môn, mà ngươi phải ở trong núi sâu rừng thẩm.
– Không! Ta không đi! Ta muốn đi theo sư phụ tiến vào Vô Lượng Môn!
– Ngươi không thể đi! Ngươi đi sẽ bị người ta luyện thành đan dược.
Liễu Tàn Dương nói, Phong Nhi nghe xong đã sợ hãi lui ra phía sau một bước, nhìn thẳng vào Liễu Tàn Dương, lắc đầu và nói:
– Ta không muốn bị luyện thành đan dược, ta không muốn!
– Đi Tiên quốc cách nơi này trăm vạn dặm đi! Ở đó chờ ta, có một ngày ta sẽ trở về.
Liễu Tàn Dương vạch một con đường sáng cho Phong Nhi, chỉ có ở đó Phong Nhi mới không gặp nguy hiểm bị luyện thành đan dược..
– Đó là nơi nào?
Liễu Tàn Dương chỉ phương hướng Tiên quốc:
– Đó là nơi tiên ma cùng phát triển, Tiên quốc cùng cộng hưởng thịnh thế.
Phong Nhi nhìn ánh mắt Liễu Tàn Dương, Liễu Tàn Dương lại nói:
– Đó là Tiên quốc do ta sáng tạo ra.
Liễu Tàn Dương nói xong, Phong Nhi đang thất hồn lạc phách lại khôi phục thần sắc, tiểu sâm tinh lại cơ linh như trước.
– Đi thôi, thuận buồm xuôi gió!
Liễu Tàn Dương thu Phong Lôi phiến, thân thể biến mất tại chỗ.
– Sư phụ, ta sẽ chờ ngươi, ngươi phải về nhanh một chút!
Phong Nhi si ngốc nhìn nơi Liễu Tàn Dương biến mất, nhìn động phủ Liễu
Tàn Dương tu luyện, nhìn vị trí Liễu Tàn Dương đứng chỉ điểm cho nàng,
hai hàng nước mắt chảy dài, chưa từng có người nào đối xử tốt với nàng
như vậy, từ thời điểm nàng bắt đầu có được thần trí đều trải qua trong
khủng hoảng, truy đuổi, săn bắt, cảm giác như vậy vây quanh nàng suốt
năm ngàn năm, thời gian vui vẻ nhất chính là ở nơi này, nhưng thời gian
đó quá ngắn.
Nàng có thể quên những việc khác, nhưng nàng vẫn nhớ kỹ sư phụ đã nói, đến Tiên quốc, chờ hắn!
– Sư phụ, ta sẽ chờ ngươi, ngàn năm, vạn năm, chỉ cần ngươi không trở lại, ta vẫn chờ đợi, chờ đến vĩnh viễn…
Thân ảnh Phong Nhi biến mất, lúc này giọt nước mắt nóng rơi xuống đất mang theo ký ức vui về nhất cả đời.
Liễu Tàn Dương chỉ dạy cho nàng, sau khi tu luyện ở đây, bản lĩnh chạy
trốn của tiểu sâm tinh lại tăng tiến, chỉ cần là nơi có hoa cỏ, không ai có thể bắt được nàng.
Liễu Tàn Dương bước ra khỏi sơn cốc, nơi này linh lực đã mỏng manh, việc cấp bách hiện tại chính là đi tìm nơi khác có linh lực sung túc hơn.
Hắn bay nhanh trong rừng, Liễu Tàn Dương bay gần vạn dặm, linh lực chung quanh dần dần nồng đậm hơn.
Nơi này là khu vực mười vạn dặm thuộc phạm vi thế lực ngọn núi thứ năm
Vô Lượng Môn, nơi này tồn tại các môn phái và gia tộc tu tiên, cũng là
thuộc hạ của ngọn núi thứ năm Vô Lượng Môn.
Từ đó có thể thấy tầm ảnh hưởng của Vô Lượng Môn lớn như thế nào.
Trong ngày hôm nay, Liễu Tàn Dương dừng bước trên một đám mây.
Chung quanh là núi cao nguy nga, cũng có không ít tu sĩ đang phi hành,
nơi đây có linh lực nồng đậm, cũng là nơi tu luyện rất tốt.