Các đệ tử của Liễu Tà Dương tặc lưỡi nhìn.
Đây mới là chiến đấu đích thực, tu tiên giả chiến đấu. Bọn họ ngẫm lại cách chiến đấu một kiếm, một quyền, một cước của mình thì thất vọng tràn trề. Bọn họ vốn cho rằng mình kém hơn sư tôn không quá xa nhưng bây giờ trông thấy sức mạnh thật sự của sư tôn mới biết hai người so sánh như trăng sáng và đom đóm.
Hống Thiên Tôn thở hồng hộc, trong lỗ mũi phun ra khí thể màu trắng. Cơ thể Hống Thiên Tôn nhanh chóng suy yếu như từ tráng niên thoáng chốc về già.
Cuối cùng Hống Thiên Tôn đáp xuống đất, nó thở hổn hển, Liễu Tà Dương ngồi trên lưng nó không giảm bớt Du Long đại pháp cắn nuốt.
Thân hình Hống Thiên Tôn thu nhỏ, nó quẫy đầu ném ngọn núi ghim treen sừng sang bên. Mặt đất rung bần bật, nơi ngọn núi rơi xuống có khe nứt lớn như mạng nhện lan tràn khắp nơi.
Liễu Tà Dương chiến đấu với Hống Thiên Tôn phá hủy mấy chục dặm đất đai, núi bị san bằng, vô số cây cối ngã đổ, nước sông bị chặn. Chỉ có Hoàng Kim cung được trận pháp bảo vệ là không gặp tàn phá.
Đám người Lôi Hổ cảm nhận đại chiến bên này, dùng thần thức dò xét xong họ kinh hoàng. Cửu sư đệ một mình đấu với Hống Thiên Tôn trưởng thành.
Bọn họ đang chuẩn bị ra tay giúp đỡ thì nghe phong chủ truyền âm:
- Tuy mãnh thú mạnh nhưng không bằng Cửu sư đệ của các ngươi, hắn mới là mãnh thú hình người. Sức chiến đấu này ngay cả ta cũng không dám coi thường.
Liễu Tà Dương mở miệng hỏi:
- Có phục không?
Hống Thiên Tôn rống to đáp lại, người nó bắn ra tia sét như thanh kiếm bén đa,ma vào Liễu Tà Dương.
Liễu Tà Dương phất tay:
- Còn giữ hậu chiêu? Nhưng ngươi chơi sét với ta thì hơi non, đừng quên sét của ngươi là lấy từ trong tháp Thiên Lôi của ta!
Tia sét bị hút vào bàn tay Liễu Tà Dương hóa thành chất bổ.
Hống Thiên Tôn không còn sức chống cự, nó đã dùng hết thủ đoạn nhưng vẫn không cách nào đối phó được người trên lưng.
Hống Thiên Tôn rên rỉ:
- U u!
Liễu Tà Dương ngừng thi triển Du Long đại pháp.
Hống Thiên Tôn bị Liễu Tà Dương bạo lực đàn áp đã thần phục.
Con cự thú hoang dã nhanh chóng rút nhỏ thân thể chỉ còn một trượng hai thước. Thân hình Liễu Tà Dương nhỏ lại nhảy xuống lưng Hống Thiên Tôn.
Liễu Tà Dương tùy tay biến ra dây cương tròng lên cổ Hống Thiên Tôn.
Hống Thiên Tôn bất mãn nhưng không dám chống cự:
- U u!
Hống Thiên Tôn sợ muốn chết, nó mới trưởng thành, nó không muốn già đi ngay.
Cửa Hoàng Kim cung mở rộng, Liễu Tà Dương dắt Hống Thiên Tôn vào. Đám đệ tử thấy sư tôn tuần phục con mãnh thú thì càng thêm kính sợ.
Đám người Lôi Hổ kéo đến chúc mừng Liễu Tà Dương:
- Sư đệ có được linh sủng như Hống Thiên Tôn, xin chúc mừng.
- Các ngươi đã sớm biết vậy tại sao không đến giúp đỡ ta?
Phong Hầu đến trước mặt Liễu Tà Dương:
- Sư huynh, không trách chúng ta được, con mãnh thú này quá lợi hại, chúng ta sợ thêm phiền cho sư huynh.
Phong Hầu rất thích con Hống Thiên Tôn, năn nỉ:
- Sư huynh đã có nhiều đệ tử rồi, hay là nhường con Hống Thiên Tôn cho sư đệ cưỡi vài ngày đi?
Liễu Tà Dương liếc Phong Hầu, hắn không từ chối mà rộng rãi đưa dây cương tới trước mặt Phong Hầu.
Phong Hầu thấy Liễu Tà Dương thật sự đưa Hống Thiên Tôn cho mình thì mừng húm, gã tiến lên giật dây cương tính leo lên cưỡi.
Hoang dã cự thú Hống Thiên Tôn rống to:
- Grao grao!
Phong Hầu rùng mình, mặt tái xanh vội trả dây cơng lại cho Liễu Tà Dương:
- Nghiệt . . . Nghiệt súc này tính tinh quá táo bạo, ta không cần.
Đám người Lôi Hổ cười phá lên.
Liễu Tà Dương thì không thả lỏng, hắn có thể thuần phục Hống Thiên Tôn hoàn toàn dựa vào địa lý, nếu có ngày rời khỏi đây chắc chắn Hống Thiên Tôn sẽ làm phản. Việc gấp bây giờ là cần tìm ra cách khắc chế Hống Thiên Tôn.
Các đệ tử trong Hoàng Kim cung từ xa xem. Tuy Hống Thiên Tôn đã giảm sự nguy hiểm nhưng bọn họ vẫn không dám đến gần, con mãnh thú này có tu vi Kim Đan, cho dù giờ phút này nó bị áp chế thì tu sĩ Luyện Khí không thể thoải mái đến gần. Sợ hãi từ sâu trong linh hồn sẽ không biến mất chỉ vì Hống Thiên Tôn bị áp chế.
Đám tu sĩ Lôi Hổ ngồi trong Hoàng Kim cung trò chuyện giây lát rồi ôm lòng hâm mộ rời đi. Nếu có mãnh thú như Hống Thiên Tôn làm tọa kỵ sẽ là trợ lực lớn, tính ra sức chiến đấu của Cửu sư đệ sẽ tăng mảng lớn, nhưng nếu chủ nhân không thể áp chế mãnh thú hoàn toàn thì không thể cưỡi lên nó, không thì sẽ bị phản phệ.
Bọn họ nhìn Hống Thiên Tôn của Liễu Tà Dương chợt nhớ tới Cửu Vĩ Hầu của phong chủ Thất Thập Nhị phong. Đó cũng là loại linh thú nhưng Cửu Vĩ Hầu trưởng thành cảnh giới chỉ là Kim Đan trung kỳ, so với con Hống Thiên Tôn thì thua kém không chỉ một bậc.
Phong Hầu thề:
- Chờ ta đột phá đến Kim Đan hậu kỳ cũng phải đi bắt một con mãnh thú mang hoang về làm tọa kỵ!
Lôi Hổ liếc Phong Hầu:
- Trong Phong Thần trì có mãnh thú khắp nơi, cũng có mãnh thú mạnh hơn Hống Thiên Tôn. Hay là chờ năm sau khi sư đệ đi Phong Thần trì hãy bắt một con về cho sư huynh đệ được mở rộng tầm mắt?
Phong Hầu xua tay lia lịa:
- Chuyện này không gấp được, không gấp.
Liễu Tà Dương thấy sư huynh đệ rời khỏi thì dắt Hống Thiên Tôn đi vào chính điện, đóng kín cửa.
Hống Thiên Tôn mang đến uy áp hoàn toàn biến mất, đám đệ tử thở phào nhẹ nhõm. Nhưng vẫn chép miệng nhìn chính điệệ.
Một số đệ tử đứng trên quảng trường bên ngoài Hoàng Kim cung nhìn dấu vết chiến đấu ghê người.
Hoàng Kim cung từng có dãy núi vòng quanh, một con sông lớn chạy quanh núi, phong cảnh rất đẹp.
Nhưng bây giờ ngọn núi có Hoàng Kim cung đứng sừng sững đơn độc, sơn mạch bốn phía bị san bằng chỉ để lại các dấu chân mãnh thú lớn. Một ngọn núi đứng chổng ngược phía đối diện Hoàng Kim cung, nửa ngọn núi cắm sâu vào đất, bốn phía nứt rạn. Trên núi để lại hai cái lỗ to sâu không thấy đáy.
Tốc độ sông chảy chậm nhưng hình thành các hồ nhỏ cạn gần ngọn núi Hoàng Kim cung duy nhất, phong cảnh đẹp núi non vờn quanh sắc xanh rậm rạp đã không còn.
- Đây mới là tu tiên giả chiến đấu . . . Dời núi tạo biển . . .
Rất nhiều đệ tử trong lòng càng hướng tới, không biết khi nào chính mình mới có lực lượng như vậy.
Hoàng Kim cung, trong chính điện.
Liễu Tà Dương và Hống Thiên Tôn nhìn nhau. Tuy Hống Thiên Tôn đã thần phục nhưng còn ôm may mắn, Liễu Tà Dương thì suy tư làm sao khiến nó hoàn toàn khuất phục.
Tháp Thiên Lôi không thể nhốt Hống Thiên Tôn được, vậy cái gì có thể khuất phục nó đây?