Liễu Tàn Dương chữa đụng
linh khí vừa hấp thu trong khí hải, bước đầu tiên là chứa đụng linh lực, sau đó cần tốn rất nhiều thời gian luyện hóa linh lực này thích hợp với bản thân, triệt để dung nhập vào trong thân thể mình.
Bốn loại linh lực khác nhau bị Liễu Tàn Dương hấp thu, bài xích nhau, nhưng có một tuyến nhỏ áp chế chúng bộc phát.
Khí hải trong người Liễu Tàn Dương sôi trào, khí hải không ngừng bành trướng lớn hơn, một thốn, hai thốn…
Một tháng sau, bốn viên Kim Đan nhỏ đi một phần mười, hai mắt Liễu Tàn
Dương hai mắt như điện, khí hải đã đạt tới một cực hạn, tinh khiết lực
lượng rốt cuộc áp chế không nổi.
Vào lúc đối chiến với Kim Kiều, hắn cưỡng ép bản thân đột phá, căn cơ
cũng chưa vững chắc, hiện tại hắn đã đánh chắc căn cơ bản thân.
Hai tay Liễu Tàn Dương chống trời, lực lượng cuồng bạo bốc lên, linh lực hóa thành cự long du tẩu trong thân thể, củng cố vững chắc cảnh giới
Trúc Cơ hậu kỳ!
Lần này hắn đánh chắc căn cơ, hoàn toàn không có cảm giác vô lực, bước
vào Trúc Cơ hậu kỳ một cách chân chính, không còn cảm giác phù phiếm.
Liễu Tàn Dương xiết chặc nắm đấm, hắn đứng lên đi lại vài bước trong sơn cốc, uống một ngụm sương sớm để bình ổn nóng rát trong người.
Hắn đứng trên khu đất trống luyện một bộ quyền pháp, hoạt động gân cốt một lúc.
– Kế tiếp là cảnh giới Giả Đan kỳ!
Liễu Tàn Dương quay về động phủ, vận hành Du Long Công, bốn viên Kim Đan bị cuốn lên, hắn không ngừng cắn nuốt linh lực bên trong.
Trong một đêm ba tháng sau.
Kiếp vân hàng lâm, một đám lôi quang xé tan bóng tối.
Liễu Tàn Dương ngưng tụ khí hải trong cơ thể, linh lực từ trạng thái khí biến thành trạng thái dịch, hắn đột phá Giả Đan kỳ!
Rốt cục sắp đột phá, thậm chí Liễu Tàn Dương có một chút cảm giác kích
động, đã lâu rồi hắn mới có cảm giác vui vẻ như thế, đây mới là lực
lượng thuộc về mình, Liễu Tàn Dương lấy Phong Lôi phiến trong túi trữ
vật ra.
Lôi quang bắt đầu khởi động, lôi quang giáng xuống, Liễu Tàn Dương ném Phong Lôi phiến vào trong lôi kiếp.
Tạch…
Sấm sét không ngừng đánh vào Phong Lôi phiến.
Lôi điện không ngừng giăng khắp bầu trời, sấm sét tán loạn
Kiếp vân bị Liễu Tàn Dương đánh tan.
– Long Ngũ đạt được Phong Lôi phiến nhưng không biết cách sử dụng chân chính, thật sự là bi kịch!
Liễu Tàn Dương tiện tay thu Phong Lôi phiến vào trong tay.
Ở trong tay Long Ngũ, Phong Lôi phiến có thể đánh ra từng đám lôi quang
vây công đối thủ, nhưng mà Liễu Tàn Dương biết rõ, đây không phải là
phương pháp sử dụng của Phong Lôi phiến một cách chính xác.
– Phương pháp sử dụng chính xác là như thế này!
Liễu Tàn Dương ném Phong Lôi phiến ra, mắt nhìn Phong Lôi phiến biến mất trong bầu trời, kiếp vân lại hiện ra, nhưng lúc này lại có hình quạt.
– Đây mới là là phương thức vận dụng pháp bảo chính thức!
Phong Lôi phiến biến hóa kiếp vân, sấm gió bắt đầu khởi động, cắn nuốt
linh lực bốn phía, chỉ trong chốc lát một đạo điện quang to như cây cột
xuất hiện ở đường chân trời, thiên uy khủng bố áp xuống, lôi điện đánh
thẳng vào ngọn núi cách đó vài trăm dặm, lập tức đánh nát đỉnh núi thành tro bụi.
Lôi quang dày đặc không ngừng sinh ra âm thanh tạch tạch tạch! Ngọn núi
vô danh thừa nhận không thể thừa nhận nổi một kích này, tu sĩ Trúc Cơ
càng không cần nói, cho dù Ưng đạo nhân trúng một kích này cũng phải
chết ngay lập tức.
Long Ngũ cầm Phong Lôi phiến trong tay, vung vẩy lôi cầu, hoàn toàn là
cách công kích đơn giản nhất, cách này không cần thiên địa linh khí, dựa vào tu vi trong người điều động Phong Lôi phiến.
Nếu như Long Ngũ vận dụng lực lượng chính thức của Phong Lôi phiến, Liễu Tàn Dương đã sớm vận dụng át chủ bài cuối cùng rồi.
Liễu Tàn Dương thu Phong Lôi phiến vào trong tay, kiếp vân nhanh chóng biến mất.
Các tu sĩ Kim Đan đang tìm kiếm sâm tinh đều khiếp sợ cảm thụ công kích
lôi điện vừa rồi, sau khi lôi vân tiêu tán, nội tâm bọn họ vẫn còn sợ
hãi, công kích khủng khiếp như vậy, không phải tu sĩ Nguyên Anh không
thể thi triển ra.
Liễu Tàn Dương thu hồi Phong Lôi phiến, thần thức ẩn núp đi, chuẩn bị tiếp tục đột phá, tiến vào Kim Đan.
Nhưng lúc này có một chấn động rất nhỏ hấp dẫn sự chú ý của Liễu Tàn Dương.
Trong sơn cốc này còn có người khác.
– Đi ra!
Liễu Tàn Dương quát, cô đọng tu vi toàn thân.
Chấn động biến mất, nhưng mà Liễu Tàn Dương dám khẳng định, trong sơn
cốc nhất định còn có người khác, người nọ đã nấp ở đây trước khi hắn
đến, cũng có thể nói, người này bị trận pháp của mình vây khốn trong
cốc.
Liễu Tàn Dương thông qua chấn động vừa rồi phát hiện tu vi của người này không cao, cũng chỉ có cảnh giới Trúc Cơ sơ kỳ mà thôi, nhưng năng lực
ẩn thân lại là nhất tuyệt.
– Nếu như ngươi không đi ra, đừng trách ta ra tay!
Liễu Tàn Dương nói xong, bàn tay ngưng tụ lực lượng cuồng bạo, nhưng vẫn không có người đáp lại.
Liễu Tàn Dương thấy không có người hiện thân, nói ra tay liền ra tay,
linh lực trong tay bộc phát dữ dội, người trong sơn cốc không thể lẩn
trốn.
– Đại ca ca tha mạng! Đừng ăn ta!
Một nữ hài mặc váy xuất hiện phía sau một thân cây.
Nữ hài này chừng tám chín tuổi, trên gương mặt nhỏ nhắn yêu kiều tràn
ngập thần thái khủng hoảng, trên người nàng có hương khí đặc thù lượn
lờ, cánh tay long lanh như ngó sen..
– Không ngờ ngươi nấp ở nơi này!
Liễu Tàn Dương chỉ liếc nhìn đã nhận ra thân phận của nữ hài, nàng là sâm tinh tu luyện mấy ngàn năm hóa thành hình người.
– Đại ca ca, ta van cầu ngươi, tha ta một mạng, ngươi có thể ăn cánh tay của ta, xin ngươi không nên lấy mạng ta?
Nữ hài này chạy đến bên người Liễu Tàn Dương, bởi vì tu vi của nàng yếu
ớt nên không thể thoát khỏi khống chế của Liễu Tàn Dương, huống hồ nơi
này có bố trí trận pháp, nàng sợ hãi nấp ở đây mấy tháng, động cũng
không dám động, nàng định chờ người này đi sẽ trốn sang nơi khác, kết
quả rất không may, nàng bị Liễu Tàn Dương phát hiện.
– Nếu là người bên ngoài, sợ rằng đã sớm nhào tới ăn tươi ngươi, nhưng
mà ta không có hứng thú với ngươi, trung thực trốn sang một bên đi, đừng nhiễu ta tu hành!
Liễu Tàn Dương không có tâm tư đối phó sâm tinh, sâm tinh là thuốc bô với tu sĩ khác, nhưng Liễu Tàn Dương lại không dùng được.
Liễu Tàn Dương tiếp tục dò xét, xác định trong sơn cốc không có kẻ thứ
ba, hắn quay về động phủ tu hành tiếp, lưu lại nữ hài sâm tinh đang suy
nghĩ xuất thần, nàng không thể tin nổi có người lại bỏ qua cho mình.
– Đại ca ca, ta tên là Phong Nhi! Ngươi ăn một cánh tay của ta đi.
Nữ oa đứng bên ngoài động, đã qua nhiều năm như thế, nàng thường xuyên
bị các yêu tinh khác bắt, thật sự trốn không thoát sẽ cho đối phương ăn
một cánh tay, dùng cách này bảo vệ tánh mạng.
– Đừng ồn ào!
Liễu Tàn Dương nói vọng ra:
– Nếu tiếp tục ồn ào, ta sẽ ném ngươi ra khỏi sơn cốc.
Ngoài động phủ yên tĩnh, tiểu sâm tinh trốn sau thân cây, lặng lẽ ló đầu nhìn vào trong động phủ, cũng không dám lên tiếng.
Liễu Tàn Dương luyện hóa bốn viên Kim Đan, rất nhiều tu sĩ kẹt ở cửa ải
này, luyện Kim Đan cần các đan dược khác phối hợp, thậm chí cần trưởng
bối trong tông môn trợ giúp.