Việc Trần Ân Tứ dỗi giới truyền thông lớn đến mức tin về cô ở trên Hot Search Weibo liên tục ba ngày, mới từ từ giảm.
Trong ba ngày này, Trần Ân Tứ không có bất kỳ động tĩnh nào, “cửa lớn không ra, cửa nhỏ không bước”*, trải qua rất dễ chịu.
(Nguyên văn: “大门不出 二门不迈” - “Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại“. Ý nói luẩn quẩn trong nhà không màng thế sự như các vị tiểu thư xưa. “Đại môn = cửa lớn” ý là chuyện thiên hạ, “Nhị môn= cửa nhỏ” là những chuyện trong nhà trong phủ.)
Sáng sớm ngày thứ tư, cô nhận được điện thoại của Lục Tinh:
- Một giờ trưa chụp bìa tạp chí thời trang Feng. Mười giờ chúng ta xuất phát, cậu vẫn còn hai tiếng để chuẩn bị.
Trần Ân Tứ chưa ngủ đủ giấc, “Ừ, ừ” hai tiếng cho có lệ. Vừa kết thúc cuộc gọi, cô còn muốn ngủ thêm, kết quả bị Lục Tinh phá rối, chặt mất mộng đẹp, cô lăn qua lộn lại vẫn không sao ngủ được, đành phải rời giường đi rửa mặt.
Chờ Trần Ân Tứ trang điểm xong, Lục Tinh cũng đến. Xuống nhà, lên xe, Trần Ân Tứ ngồi vào vị trí của mình, từ từ tháo kính râm, chờ Lục Tinh nói chuyện.
Một phút sau, cô nhìn Lục Tinh một cái.
Hai phút sau, cô lại nhìn Lục Tinh thêm một lần.
- Tinh Tinh, hôm nay cậu có chút không chuyên nghiệp đó.
Lục Tinh vẫn không phản ứng, Trần Ân Tứ chỉ đành mở miệng:
- Tinh Tinh, sao cậu không báo cáo hành trình tiếp theo của tớ.
Lục Tinh nghiêm trang nói:
- Một giờ chiều hôm nay, chụp hình tạp chí thời trang Feng... Chụp bìa cho tạp chí Feng...
Trần Ân Tứ dùng ánh mắt “cậu đang đùa tớ” liếc Lục Tinh. Không hiểu vì sao cậu ấy lại đọc lịch trình một lần nữa:
- Tiếp theo thì sao? “
- Tiếp theo...thì... - Lục Tinh cố tình nói lớn rồi dừng lại hai phút:
- ... Không có...
Lời Lục Tinh nói như bị líu lưỡi, Trần Ân Tứ mãi một lúc mới hiểu lời Lục Tinh nói. Ý cô ấy là hiện giờ cô ngoài việc chụp bìa tạp chí Feng, thì không còn bất cứ lịch trình nào.
Làm sao có thể như thế được?!
Trần Ân Tứ tin rằng Lục Tinh hẳn là vì chuyện cô mấy ngày trước dỗi truyền thông trên Weibo với việc bản thân làm loạn, cười ha ha hai tiếng phối hợp:
- Tinh Tinh, truyện cười của cậu ngày càng vui đó nha!
Lục Tinh sống không còn gì luyến tiếc:
- Tớ không đùa với cậu, tớ nói thật đó. Một tháng đổ lại đây cậu không có bất cứ hoạt động nào...
Trần Ân Tứ xem như Lục Tinh đang cùng mình cãi vã:
- Tớ có hai điều không đúng được chưa?
Lục Tinh không nói gì. Trần Ân Tứ quay đầu nhìn Lục Tinh, chỉ nhìn thấy vẻ mặt đầy phiền muộn của cô ấy. Năm phút sau, Trần Ân Tứ vẫn nhìn thấy khuôn mặt đó của Lục Tinh, cô cũng hiểu Lục Tinh không giỡn với cô:
- Cậu nói thật hả?
- Thật không còn gì thật hơn.
Lục Tinh nói rồi đưa điện thoại đến trước mặt Trần Ân Tứ:
- Nhìn thấy chưa, ba ngày này, tớ nhận được rất nhiều cuộc điện thoại yêu cầu hủy hợp đồng...
Mặt Trần Ân Tứ ngay lập tức lạnh xuống:
- Nguyên nhân gì?
Lục Tinh:
- Nguyên nhân? Trần Gia, ngài không biết sao? Nếu ngài không biết, thì xem ba tin liên tiếp chưa đến hai mươi giây trên Weibo của ngài mấy ngày trước! Ngài chọc Tần Kiết, đồng nghĩa với việc chọc đám anh hùng bàn phím trên mạng. Giờ còn ai dám hợp tác với ngài? Trốn còn không kịp nữa kìa.
Sắc mặt Trần Ân Tứ lại lạnh thêm một chút:
- Thế nên tớ vì tên cẩu kia mà mất hết hợp đồng một tháng gần đây?
Cả mặt Lục Tinh ưu sầu:
- Không thì sao? Ngài nói ngài sao mà nghĩ không thông lại đi chọc hắn ta, rước họa vào thân.
Trần Ân Tứ:
- Tớ hối hận rồi!
Lục Tinh:
- Ngài vậy mà cũng biết hối hận?
- Ông hối hận vì đêm đó không mắng tên cẩu đó thêm mấy câu.
⭐ Translated by YeFeiYe VietNam Fanpage | Lá Con VNFC